Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 270

Cập nhật lúc: 2025-10-09 09:28:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Màn đêm buông xuống, đường phố Bình Lạc huyện một mảnh tĩnh mịch, chỉ gian nhà của Thư Vân trong huyện nha còn sáng ánh đèn yếu ớt.

Trước bàn nàng, chất đầy các loại y thư và phương thuốc.

Tống lão đại phu một bên, ngón tay ông nhẹ nhàng vuốt ve một tờ giấy ố vàng, đó dày đặc những chữ nhỏ li ti, đó là phương t.h.u.ố.c mà ông chép từ các cổ tịch.

“Hy vọng phương t.h.u.ố.c hiệu quả.” Tống lão đại phu gật đầu, thở dài: “Ta cũng dịch bệnh khẩn cấp, nhưng phương t.h.u.ố.c quá ít ca bệnh kiểm chứng, vạn nhất…”

“Vạn nhất , chúng sẽ đổi cách khác.” Thư Vân ngắt lời ông, giọng đầy quyết tâm: “Bây giờ thời gian đợi , chúng thử càng sớm càng .”

Hai bắt đầu thảo luận kỹ lưỡng từng chi tiết của phương thuốc, từ tỷ lệ phối hợp d.ư.ợ.c liệu đến phương pháp sắc thuốc, bỏ qua bất kỳ khâu nào.

Đêm khuya, tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ dần thưa thớt.

Sau khi Tống lão đại phu cáo từ, Thư Vân vẫn tiếp tục nghiên cứu.

Diệp Trì trong tay bưng một bát canh nóng hổi, nhẹ nhàng bước đến lưng Thư Vân.

“A Vân, nàng nên nghỉ ngơi .” Diệp Trì nhẹ giọng , trong giọng đầy vẻ lo lắng.

Thư Vân ngẩng đầu lên, thấy bát canh trong tay Diệp Trì, khẽ mỉm : “Sao còn ngủ? Bát canh là nấu cho ư?”

Diệp Trì đặt bát canh lên bàn, giọng mang theo một tia trách cứ: “Còn thể cho ai? Đương nhiên là cho nàng. Nàng bận rộn cả một ngày , nếu nghỉ ngơi, thể chịu nổi.”

Thư Vân lắc đầu, về phía phương thuốc: “Không , xem thêm chút nữa, chừng thể tìm biện pháp hơn.”

Diệp Trì thở dài, đến bên cạnh Thư Vân, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: “A Vân, nàng lo lắng về ôn dịch, nhưng nàng cũng tự chăm sóc cho . Nếu nàng mệt đổ bệnh, ai sẽ cứu những bệnh nhân ?”

Thư Vân lời của Diệp Trì chạm đến, trong lòng ấm áp, gật đầu: “Được, xem thêm một lát nữa sẽ nghỉ ngơi.”

Diệp Trì lúc mới yên tâm, thu dọn đồ lặt vặt bàn.

Hắn cất từng quyển y thư gọn gàng giá sách, sắp xếp những tờ giấy rơi vãi.

Làm xong tất cả, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Thư Vân: “A Vân, trời còn sớm nữa, nàng mau ngủ .”

Thư Vân dậy, vươn vai, cảm thấy đều đau nhức.

Nàng nhận lấy bát canh Diệp Trì đưa, uống cạn một , đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Diệp Trì: “Cảm ơn , Diệp Trì.”

Diệp Trì , ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “A Vân, chăm sóc nàng là điều đương nhiên.”

Sáng sớm ngày hôm , Thư Vân tỉnh dậy từ giấc ngủ, liền ngửi thấy mùi cháo quen thuộc.

Nàng dụi dụi mắt, thấy Diệp Trì đang ở bên bếp lò, ánh lửa chiếu rọi lên mặt , trông đặc biệt dịu dàng.

“A Vân, nàng tỉnh ?” Diệp Trì thấy Thư Vân dậy, vội vàng bưng một bát cháo: “Trước tiên hãy uống chút cháo, lót .”

Thư Vân nhận lấy cháo, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp: “Sao dậy sớm ?”

Diệp Trì : “Ta sợ nàng đói, hôm qua nàng bận rộn cả một ngày, chắc chắn ăn uống tử tế.”

Thư Vân uống một ngụm cháo, ấm áp, thấm thẳng tận đáy lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-270.html.]

Nàng bóng dáng bận rộn của Diệp Trì, trong lòng tràn đầy ấm áp.

Những ngày , Diệp Trì chỉ chăm sóc sinh hoạt ăn uống của nàng, mà còn giúp nàng sắp xếp tiệm thuốc, chép phương thuốc, trở thành trợ thủ thể thiếu của nàng.

“A Trì, thật .” Thư Vân khẽ , trong giọng mang theo một tia trêu chọc.

Diệp Trì giật , đỏ mặt hỏi: “A Vân, nàng gọi là gì?”

Thư Vân đôi mắt sáng rực của , dịu giọng : “A Trì đó, , gọi như thế ?”

“Muốn, !” Diệp Trì cảm thấy niềm vui sướng từng : “A Vân, nàng gọi thế nào thì gọi thế đó.”

“Vậy A Trì, thể xin thêm một bát cháo nữa ?” Thư Vân thấy rạng rỡ như trẻ thơ, hỏi .

“Được, .”

Diệp Trì bưng bát của nàng, nhanh chóng múc thêm một bát nữa, vui vẻ cùng Thư Vân ăn xong.

Sau đó, Diệp Trì liền cùng Thư Vân kiểm tra tình hình các hộ gia đình bách tính, đến khu cách ly, chẩn trị cho các bệnh nhân nghi ngờ mắc ôn dịch.

Hiệu quả của quản lý phân khu dần dần hiển hiện.

Mặc dù quản lý phân khu vẫn hạn chế phạm vi hoạt động của , nhưng bách tính dần dần phát hiện, cuộc sống vì những hạn chế mà trở nên khó chịu, ngược vì ôn dịch thuyên giảm mà trở nên an tâm hơn.

Trong một con hẻm nhỏ thuộc Lam Khu, vài hàng xóm cách tường viện, đeo khẩu trang trò chuyện.

Ánh nắng đổ xuống những chiếc khẩu trang, dù rõ biểu cảm, nhưng từ giọng điệu thể cảm nhận sự thư thái.

“Triệu lão bà, mấy hôm còn chê phân khu quản lý phiền phức, nhưng quả thực nó hữu hiệu.” Một phụ nhân , tay nhặt rau.

“Đâu chỉ , nào tin, cứ nghĩ đây là bày trò vớ vẩn. Giờ xem , ôn dịch thực sự còn đáng sợ đến nữa , Lư nương tử , xem chúng cũng thể yên tâm phần nào .” Triệu lão bà tiếp lời, giọng điệu mang vài phần may mắn.

, đúng , ngoài đeo khẩu trang, tuy ngột ngạt nhưng trong lòng vững tâm.” Lư nương tử phụ họa.

Cũng đến giờ Ngọ, Lư nương tử nhặt rau xong liền định bếp, khóe mắt liếc thấy Tôn lão gia chữa khỏi từ khu cách ly mấy hôm đang định ngoài.

“Tôn lão gia, giữa trưa thế , định ?” Lư nương tử hỏi.

Tôn lão gia nhiều, chỉ cúi đầu bước ngoài.

Lư nương tử còn đang nghi hoặc, Triệu lão bà giải đáp thắc mắc của nàng.

“Ôi chao, Lư nương tử, đừng hỏi nữa. Thi thể con trai ông hôm nay sẽ đưa ngoài thành để hỏa thiêu,Chương huyện lệnh đặc biệt cho phép những đến mặt cuối.” Giọng Triệu lão bà đầy sự đồng cảm và thở dài.

DùChương huyện lệnh và các vị đại phu sớm rằng, việc hỏa táng những c.h.ế.t vì bệnh là để tiêu diệt triệt để ôn dịch.

Ban đầu những đang sống đồng ý, nhưng vì lo lắng cho những còn sống của , ôn dịch nhất định loại bỏ, nếu sớm muộn gì cũng đến lượt c.h.ế.t.

, bách tính đành nén đau chấp thuận.

chấp thuận là chấp thuận, tận mắt chứng kiến lửa nuốt chửng, biến thành một nắm tro tàn, vẫn là điều khó thể chấp nhận.

Triệu lão bà lắc đầu, hôm nay sẽ ồn ào đến mức nào đây.

 

Loading...