Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:15:25
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
So với bên Diệp Tiểu Hoa, tâm trạng của Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc vô cùng vui vẻ.
“Nương, đây thật sự là đôi giày mới cho chúng ?”
“ , mau đến thử .”
Hai đầu tiên cầm đôi giày lên ngắm nghía hồi lâu rời tay, đó mới luyến tiếc đặt giày xuống đất thử .
“Nương, đôi giày mới thật và mềm mại.”
Thư Vân bật , hai đôi giày chỉ là kiểu dáng thông thường nhất, màu sắc phổ biến nhất, thể gọi là , chỉ là vì chúng lâu giày mới nên mới trân trọng thích đến .
Sau khi thử giày mới xong, Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc đều ăn ý cất đôi giày mới .
“Sao chứ?” Thư Vân hỏi.
“Chiều còn việc, bẩn đôi giày mới, đợi đến trấn mới mặc.”
Diệp Trường Lạc cũng gật đầu, nàng cũng giống ca ca, nỡ đôi giày mới.
Diệp Trường An cẩn thận dùng vải bọc đôi giày của và , đưa cho Thư Vân, “Nương giúp chúng con cất nhà của thần tiên gia gia , đợi khi nào chúng con thì hãy đưa cho chúng con.”
Ngôi nhà đó là an nhất, ai thể tìm thấy, thứ quan trọng trong nhà đều sẽ đặt đó.
“Được.” Thư Vân , xem mua thêm vài đôi giày nữa , chúng tiết kiệm như luôn khiến nàng xót xa.
“Thôi , giày thử xong, cơm cũng sắp chín , trưa nay Nương thịt kho tàu cho các con ăn.”
“Thịt kho tàu là gì Nương?” Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc hỏi.
“Ăn sẽ .”
Nói thật, Thư Vân cũng thèm món lâu .
Buổi trưa, Diệp Tiểu Hoa chậm rãi bước đường, lòng thấp thỏm nghĩ về những lời của Lý thị, chỉ mong con đường đến nhà Thư Vân dài hơn một chút, dài hơn nữa.
Chỉ là con đường dù dài đến mấy, cũng lúc đến hồi kết.
“Nương, thịt kho tàu ngon quá, ngày mai con còn ăn nữa.” Diệp Trường An xong, liền cảm thấy cũng ảnh hưởng của Nương mà trở nên ngày càng khoa trương, ngày nào cũng ăn thịt, những ngày như đây mơ cũng dám nghĩ tới.
Ai, đều tại món Nương nấu quá ngon, nhưng cũng rõ ràng cảm thấy cao hơn, cũng da thịt hơn .
“Ngày mai con cũng ăn, thịt kho tàu Nương ngon quá.” Diệp Trường Lạc chép miệng, vẫn còn đang thưởng thức hương vị béo mà ngấy, đậm đà mùi xì dầu .
Diệp Trường An đầu thấy khuôn mặt của Diệp Trường Lạc, nhịn bật thành tiếng, “Ha ha ha, , mặt trông như một con mèo vằn lớn .”
Thư Vân cũng đầu Diệp Trường Lạc, cũng , vốn dĩ quanh khóe môi nhỏ của nàng còn vương một vệt nước sốt.
Diệp Trường Lạc vui, bĩu môi : “Hừ, ca ca thật đáng ghét.”
“Thôi , Trường An con đừng nữa.” Thư Vân mím môi nín , “Trường Lạc, Nương đưa con ngoài rửa mặt sạch sẽ, rửa sạch sẽ là Trường Lạc xinh .”
Diệp Tiểu Hoa bên ngoài, thấy tiếng từ trong nhà vọng , lòng càng thêm day dứt, bước chân nàng vẫn thể nào bước .
“Tiểu Hoa tỷ, tỷ đến .”
Vừa khỏi cửa bếp, Diệp Trường Lạc liếc mắt một cái thấy Diệp Tiểu Hoa đang định rời , cũng chẳng buồn rửa mặt, liền chạy đến nắm lấy tay nàng, kéo nàng sân.
Thư Vân kể chuyện Diệp Tiểu Hoa sắp đến nhà giúp việc cho hai , vui nhất chính là Diệp Trường Lạc.
Nàng cũng bạn , ca ca là con trai, đôi khi chẳng chuyện hợp .
“Trường Lạc, Nhị Thẩm.” Diệp Tiểu Hoa nhỏ giọng gọi.
“Tiểu Hoa đến , mau .”
Thư Vân rót cho nàng một bát nước, đưa cho nàng hai miếng điểm tâm mua ở trấn buổi sáng.
Diệp Trường An bê một tảng đá đến cho nàng ghế, ngại ngùng gãi đầu : “Trong nhà bàn ghế, Tiểu Hoa tỷ cứ tạm tạm .”
“Đa tạ Trường An . Nhị Thẩm, điểm tâm thì cần , uống nước là .”
Diệp Tiểu Hoa chút ngượng nghịu, chỉ bưng bát nước nhấp một ngụm nhỏ, nước chạm đầu lưỡi, nàng khẽ khựng , nước ngọt.
Thư Vân thấy nàng nếm vị ngọt mà dám uống nữa, giải thích: “Không đường , con cứ yên tâm uống, chỉ là si-rô nấu từ địa thạch lựu thôi.”
Diệp Tiểu Hoa Thư Vân , mới dám uống ngụm thứ hai.
“Tiểu Hoa tỷ tỷ, tỷ ăn .” Diệp Trường Lạc rửa mặt xong tới, hì hì nhét điểm tâm tay nàng, “Cái ngon lắm đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-27.html.]
Nhìn Diệp Trường Lạc, Diệp Trường An và Thư Vân đối xử với như , nỗi dằn vặt trong lòng Diệp Tiểu Hoa dần biến thành nước mắt, rưng rưng đầy khóe mắt.
“Sao con?” Thư Vân quan tâm hỏi.
“Nhị Thẩm, Trường An, Trường Lạc, xin ......” Diệp Tiểu Hoa thút thít .
“Tiểu Hoa, con xin vì chuyện gì?” Thư Vân ngây .
Diệp Tiểu Hoa kể hết chuyện Lý thị nàng ăn trộm phương thuốc, chỉ giấu những lời Lý thị uy h.i.ế.p nàng.
Thư Vân xong trầm mặc, nàng quả thực ngờ Lý thị nhắm phương thuốc, càng tức giận hơn khi Lý thị xúi giục một đứa trẻ ăn trộm, may mà Diệp Tiểu Hoa là một đứa trẻ lương thiện, nếu sự giáo d.ụ.c sai trái của Lý thị, sớm muộn gì cũng sẽ đường tà.
“Nhị Thẩm, là dì cứ đuổi .” Diệp Tiểu Hoa .
“Tiểu Hoa tỷ, tỷ về chắc chắn sẽ đánh, đại bá nương chắc chắn sẽ trút hết giận lên tỷ.” Diệp Trường Lạc lo lắng .
“ mà…” Diệp Tiểu Hoa cũng nếu mang tiền và phương t.h.u.ố.c về, Nương chắc chắn sẽ tha cho nàng, nhưng nàng những chuyện lén lút như .
Thư Vân cũng lắc đầu, nếu đuổi Diệp Tiểu Hoa , nàng về chắc chắn sẽ đánh, Lý thị sẽ gây chuyện gì nữa, hiện giờ chỉ thể tạm thời định Lý thị.
“Tiểu Hoa, con cứ ở chỗ cho , tiền công trả con hai mươi lăm văn, con cầm mười văn về, mười lăm văn còn là của con.”
Số tiền cũng là một sự đảm bảo cho Diệp Tiểu Hoa, nếu nàng lấy chồng, thể đoán Diệp gia sẽ chẳng cho nàng bất cứ thứ gì, ít nhất nàng vẫn tiền phòng .
“Nhị Thẩm, cần tiền công .” Diệp Tiểu Hoa vội vàng xua tay, nàng thể đến đây vui .
“Con nhận, gì ai việc mà nhận thù lao, nếu con cứ như , Nhị Thẩm dám dùng con .” Huống chi, nàng vẫn đang dùng lao động trẻ em.
“Nhị Thẩm......” Nước mắt Diệp Tiểu Hoa từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng hảo ý của Nhị Thẩm chứ, cảm giác nghĩ cho như thật .
“Đừng , đừng nữa, giờ con nên nghĩ xem tiền giấu ở .”
Thư Vân cũng từng chứng kiến dáng vẻ Cát Lão Thái và Lý thị càn quét đồ đạc như châu chấu qua đồng.
rõ ràng Diệp Tiểu Hoa nghĩ kỹ , “Nhị Thẩm, nhờ dì giúp giữ tiền , đợi khi nào cần dùng đến thì sẽ đến xin dì, ?”
“Được thôi, như cũng , tránh để Nương con và họ tìm thấy.”
Diệp Tiểu Hoa phụ lòng hảo ý của Thư Vân, cũng để tránh việc một khi thứ đó thế nào, về nhà đ.á.n.h liền khai hết, nàng cầu khẩn :
“Nhị Thẩm, dì cứ sắp xếp mấy việc vặt là , các đừng cho các bán cái gì, cũng đừng cho như thế nào.”
“Được.”
Thư Vân gật đầu, nàng cũng nhân tính thể thử thách và tin tưởng , liền đồng ý, nhưng trong lòng càng yêu thích Diệp Tiểu Hoa hơn, đứa trẻ nếu cha Nương , kiên nhẫn dạy dỗ, sẽ thông minh đến nhường nào.
Đêm đó Diệp Tiểu Hoa về nhà, theo lời Thư Vân dạy mà với Lý thị:
“Nhị Thẩm cẩn trọng, chỉ sắp xếp việc vặt, các bước chế biến đều trong phòng đóng kín cửa, bao giờ cho thấy. cũng từ lời Trường Lạc mà , thứ đó gọi là nhang muỗi, dùng để đuổi muỗi, là cung cấp cho Tế Thế Đường ở trấn, nhưng kiếm bao nhiêu tiền thì .”
Những lời đều là Nhị Thẩm bảo nàng học thuộc từng chữ, về cho Nương , như Nương mới tin. Nhị Thẩm còn , cho dù Nương Nhị Thẩm đang nhang muỗi, cũng sẽ cho nãi nãi, bởi vì Nương kiếm tiền từ Nhị Thẩm, nếu cho nãi nãi , Nương sẽ chẳng kiếm gì.
“Thì là bán cho Tế Thế Đường , chắc chắn kiếm ít tiền, thứ kiếm tiền như Thư Vân nương nhất định sẽ cẩn trọng.” Lý thị suy nghĩ một lát, dùng tay véo mạnh Diệp Tiểu Hoa, “Ngươi hãy tìm cơ hội khác , lanh lợi một chút !”
“Vâng.” Diệp Tiểu Hoa gật đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Diệp Tiểu Hoa cùng Diệp Trường Lạc chịu trách nhiệm phơi lá ngải, nhung ngải, và cuộn nhang muỗi thành hình xoắn ốc, còn Thư Vân và Diệp Trường An chịu trách nhiệm cắt lá ngải, và than củi các công việc khác.
“Vậy Nhị Thẩm, xin phép về .”
Mỗi khi Thư Vân bắt đầu bữa tối, Diệp Tiểu Hoa điều mà xin phép về.
Mỗi ngày đến nhang muỗi, trở thành khoảnh khắc vui vẻ của Diệp Tiểu Hoa, bất luận ở Diệp gia sống bao nhiêu áp lực khó chịu, chỉ cần đến bên nàng lập tức thả lỏng. Trường Lạc sẽ kéo nàng , Trường An còn dạy nàng đếm , Nhị Thẩm còn cho nàng tiền công, những ngày như mơ cũng mơ thấy , còn thể mặt dày ở ăn cơm chứ.
Thư Vân cũng thể giữ nàng , liền nghĩ đợi ngày mai nàng đến, sẽ cho nàng một ít đồ ăn vặt, đứa trẻ trông còn gầy yếu hơn cả Trường Lạc, thể thấy rõ ở Diệp gia việc ăn đủ no là chuyện thường.
Sau bữa tối, bầu trời bắt đầu lất phất mưa, Thư Vân vội vàng thu hết nhang muỗi và ngải cứu đang phơi trong sân gian.
Canh ba, mưa bắt đầu lớn dần, ẩn hiện thế đổ như trút nước, mái nhà tranh dần chịu nổi sự bào mòn của mưa lớn, từ vô khe hở nhỏ len trong nhà.
Trong mơ màng, Thư Vân cảm thấy những giọt nước dày đặc rơi mặt , mở mắt , cảnh tượng trong nhà khiến nàng giật tỉnh ngủ, nơi nàng thấy đều mưa ướt, mặt đất cũng đọng một lớp nước.
“Trường An Trường Lạc, tỉnh dậy , tỉnh dậy.” Thư Vân đưa tay lay hai đứa trẻ đang ngủ say bên cạnh.
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc mơ màng tỉnh dậy, “Nương, ạ?”
“Mau dậy , trời mưa lớn , thể ngủ ở đây nữa.”
Ngay khi Thư Vân xong câu , mái nhà đột nhiên phát vài tiếng động lạ.