Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 264
Cập nhật lúc: 2025-10-09 09:27:54
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bầu trời bao phủ bởi một lớp sương mù xám xịt, dường như ngay cả ánh nắng cũng mất sức xuyên thấu.
Thư Vân cùng đoàn đến huyện thành. Lần đến đây tuy Vương tướng quân trấn giữ, nhưng ít nhiều vẫn còn chút sinh khí.
Mà nay, sự ồn ào náo nhiệt thuở nào biến mất, đó là một vẻ c.h.ế.t chóc và hoang tàn.
Trên đường phố la liệt hàng hóa bỏ , bay lượn theo gió. Cửa hiệu đóng chặt, cửa sổ treo những tấm màn vải dày cộp, như thể đang cách ly khỏi tai ương bên ngoài.
Ôn dịch tựa như ác quỷ vô hình, lặng lẽ giáng xuống, bao trùm thành trì trong nỗi sợ hãi vô tận.
Cổng thành đóng kín, binh lính thủ vệ đeo đao bên hông, cảnh giác chằm chằm mỗi cố gắng .
Trên mặt họ đeo những chiếc khẩu trang vải thô, ánh mắt tràn đầy mệt mỏi và bất lực.
Rất nhanh, binh lính thủ vệ cho phép họ qua, xe ngựa một đường thẳng tiến đến cổng nha môn huyện thành.
Thư Vân và Diệp Trì xuống xe, huyện thừa bên cạnh Huyện lệnh đón .
Chương huyện lệnh thấy Thư Vân, lập tức dậy, chắp tay : “Thư cô nương, bản quan đợi nàng lâu , may nhờ phương t.h.u.ố.c của nàng, bá tánh trong thành mới hy vọng sống, nay bá tánh trong huyện thành đang mong nàng đến cứu mạng.”
Thư Vân khẽ , ngữ khí khiêm tốn: “Đại nhân quá khen, chỉ tròn bổn phận của một y giả. Hiện nay dịch bệnh trong thành vẫn còn nghiêm trọng, còn cần đại nhân nhiều hơn nữa ủng hộ.”
Huyện lệnh gật đầu, dẫn nàng đến hậu đường.
Nơi đó bày đầy đủ các loại d.ư.ợ.c liệu và y thư, hiển nhiên là chuẩn cho nàng. Huyện lệnh : “Bản quan sai tổng hợp các triệu chứng ôn dịch trong huyện thành, cô nương thể xem , định đoạt phương lược.”
Thư Vân lật mở y án bàn, cẩn thận xem xét các triệu chứng ghi : phát sốt, đau đầu, nôn mửa, chân tay rã rời... Những triệu chứng cực kỳ giống với ôn dịch ở Bình An Trấn.
Chỉ là Thư Vân vẫn trò chuyện một phen với các đại phu trong thành, dù họ chiến đấu ở tuyến đầu, tình hình ôn dịch và bệnh nhân đều nắm rõ như lòng bàn tay, một tờ giấy thể hết các triệu chứng và những chi tiết nhỏ nhặt của từng loại bệnh nhân.
“Đại nhân, vẫn xem các y quán trong thành.”
“Được, Trần huyện thừa phái cùng Thư cô nương .”Chương huyện lệnh đầu dặn dò Trần huyện thừa.
“Đại nhân, cần phiền phức , đến huyện thành nhiều , cũng coi như quen thuộc với thành .” Thư Vân .
“Được, nha môn cũng thật sự thiếu , Thư cô nương các ngươi cẩn thận đó.”Chương huyện lệnh dặn dò.
Từ nha môn ngoài, Thư Vân liền thẳng đến các y quán.
Các y quán trong thành đông nghịt , khí tràn ngập mùi t.h.u.ố.c nồng nặc.
Bên trong y quán truyền tiếng rên rỉ và than của bệnh nhân.
Các đại phu mặt mày tiều tụy, hai tay run rẩy, họ liên tục mấy ngày ngủ nghỉ, nhưng vẫn thể ngăn chặn ôn dịch lây lan.
Sau đó, Thư Vân và Diệp Trì hỏi thăm nha dịch về các khu cách ly trong thành.
Chùa chiền trong thành trở thành khu cách ly tạm thời. Các tăng nhân khoác cà sa, miệng niệm kinh văn, cố gắng dùng Phật pháp an ủi linh hồn bệnh nhân.
Trong sân chùa chất đầy chiếu cói, đó từng bệnh nhân yếu ớt.
Họ thở dốc, ánh mắt trống rỗng, như thể mất khát vọng sống.
Các tăng nhân chỉ thể cố gắng mang đến cho họ sự an ủi cuối cùng.
Thư Vân và Diệp Trì cau mày, nỡ thêm.
Cuối cùng, họ đến Tế Thế Đường.
Trong huyện thành, dù xét về mặt tiền, d.ư.ợ.c liệu, y thuật y đức của đại phu, Tế Thế Đường đều xứng danh một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-264.html.]
Vì , đến cầu y là đông nhất.
Tuy nhiên, Tống lão đại phu chỉ nhân phẩm cao quý, y thuật tài giỏi, mà còn tầm xa.
Tế Thế Đường giống các tiệm t.h.u.ố.c khác, vì bệnh nhân đông mà trở nên lộn xộn.
Ba mặt tiền đều kéo dây ngăn cách riêng biệt.
Bệnh nhân triệu chứng nhẹ khám ở bên trái, bệnh nhân triệu chứng nặng thì đưa thẳng sang bên , còn ở giữa là nơi phát t.h.u.ố.c và lối .
Lúc quá đông, Thư Vân và Diệp Trì dám tiến lên, mà Tống lão đại phu đang đeo khẩu trang vải khám bệnh cho bệnh nhân, chắc chắn thời gian chuyện với nàng.
Thế là Thư Vân và Diệp Trì về nha môn huyện thành , cùngChương huyện lệnh bàn về các biện pháp phòng hộ cần thực hiện trong thành.
Họ bôn ba khắp huyện thành cả một ngày, từ chợ đến những con hẻm nhỏ hẹp, từ trạch viện của các gia đình quyền quý đến căn nhà xiêu vẹo của bá tánh nghèo khổ, họ cẩn thận quan sát từng ngóc ngách.
Thế nhưng, những gì họ thấy khiến họ vô cùng lo lắng. Biện pháp phòng dịch của huyện thành gần như hữu danh vô thực, giữa các đường phố, dân chen chúc, hề trật tự.
Y quán cũng thiếu thốn d.ư.ợ.c liệu, nhân lực thiếu hụt nghiêm trọng.
Chương huyện lệnh thấy họ tuy mệt mỏi rã rời, nhưng thần sắc ngưng trọng, liền việc quan trọng, vội vàng mời họ xuống, hỏi: “Không hai vị việc gì quan trọng?”
Thư Vân chắp tay thi lễ, nghiêm nghị : “Chương đại nhân, hôm nay chúng khắp huyện thành, phát hiện các biện pháp phòng dịch vô cùng lỏng lẻo, tình hình mấy khả quan, nếu nhanh chóng tăng cường, e rằng ôn dịch sẽ vĩnh viễn thể tiêu trừ.”
Chương huyện lệnh khẽ cau mày, hiệu Thư Vân tiếp tục .
Thư Vân trầm giọng : “Đại nhân, dịch bệnh hiện tại, việc cấp bách nhất là cắt đứt khả năng lây nhiễm. Trong thành dân cư đông đúc, nếu quản lý chặt chẽ, hậu quả thể tưởng tượng nổi. Bởi , kiến nghị ngoài các khu cách ly hiện , còn thể tập trung an trí tất cả những tiếp xúc gần với bệnh nhân, sắp xếp chuyên trách coi sóc, tránh bệnh khí lây lan.”
Diệp Trì ở bên cạnh bổ sung: “Đại nhân, còn nên hạ lệnh bá tánh việc cần thiết ngoài, giảm bớt sự lưu động của nhân sự. Đồng thời, sắp xếp nha dịch ngày đêm tuần tra, giám sát bá tánh tuân thủ lệnh cấm, nghiêm trị tha đối với kẻ vi phạm.”
Thư Vân tiếp lời: “Đại nhân, các đại phu trong thành ai lo việc nấy, sức lực phân tán. Ta kiến nghị tập hợp họ , thống nhất điều phối, để họ tập trung tinh lực cứu chữa bệnh nhân. Ngoài , còn thể dán cáo thị, phổ cập kiến thức phòng chống ôn dịch cho bá tánh, cho họ cách giữ vệ sinh, cách tránh tụ tập đông .”
Chương huyện lệnh xong, trầm mặc, lặng lẽ suy tư.
Một lát , khó xử : “Lời hai vị vô cùng đúng, chỉ là tài lực của bản huyện hạn, nhân lực đủ, những biện pháp e rằng khó lòng thực hiện từng việc một.”
Quả thật, những công việc phòng dịch đều mạo hiểm tính mạng, ngay cả các nha dịch cũng chắc nguyện ý , nếu dùng tiền bạc phần thưởng, càng ai giúp đỡ, huống hồ còn cần sự hỗ trợ của bá tánh trong thành.
Thư Vân suy nghĩ một chút, linh cảm dần dần tụ trong đầu thành một chủ ý.
Thư Vân: “Đại nhân, sự việc đến nước , thể các gia đình phú hộ trong thành quyên góp, gây quỹ; cũng thể liên lạc các y quán và tiệm t.h.u.ố.c ngoài thành, thỉnh cầu viện trợ; còn về nhân lực, thể vận động hương và nghĩa sĩ, tổ chức bá tánh tự cứu.”
Chương huyện lệnh trầm ngâm một lát, : “Những cái khác thì khó, chỉ e các phú hộ nguyện ý quyên tiền.”
“Việc khó.” Thư Vân : “Chỉ cầnChương huyện lệnh khắc một tấm bia đá, dựng ở cổng thành. Chỉ cần là nguyện ý quyên tặng thiện khoản, đều thể lưu danh đó, muôn đời đời sẽ ca tụng công đức hôm nay của họ.”
Đây là cơ hội ngàn năm một để lưu danh, những phú hộ há thể kháng cự nổi.
Chương huyện lệnh kinh ngạc thôi, vỗ tay tán thưởng: “Cô nương thật sự thông tuệ, đây quả là một chủ ý tuyệt diệu gì sánh bằng!”
Chương huyện lệnh kích động dậy , Thư Vân khai sáng, trong đầu cũng một chủ ý .
Chàng nghĩ, đợi khi ôn dịch kết thúc, quyên bạc nhiều nhất, bản huyện sẽ phá lệ tấu lên tri phủ, thỉnh triều đình ban thưởng cho họ.
Thêm điều nữa, sợ những phú hộ keo kiệt.
Nghĩ đến đây,Chương huyện lệnh trong lòng chấn động, : “Được! Bản huyện sẽ theo kế sách của hai vị, lập tức bắt tay sắp xếp.”
Ngay đó, liền gọi huyện thừa, chủ bộ đến phân công công việc.