Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 238

Cập nhật lúc: 2025-10-09 08:48:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa hạ mưa nhiều, mây đen giăng kín, mưa như tơ dệt, dày đặc rơi xuống.

Hạt mưa gõ lá cây, phát tiếng xào xạc, núi non phía xa ẩn hiện trong màn mưa, khí ẩm ướt, đại địa một mảnh mờ ảo.

Trời tờ mờ sáng, Thư Vân và Diệp Trì vội vã khỏi nhà, thẳng tiến đến cánh đồng bản lam căn.

Mưa liên tục mấy ngày khiến cỏ dại mọc um tùm, mương thoát nước cũng tích đầy bùn.

Hai vén quần lên, lao ruộng đồng ướt sũng, tay cầm liềm, cúi lưng nhổ cỏ, mồ hôi nhanh thấm ướt lưng áo.

Họ dọn cỏ dại, nạo vét mương thoát nước, bùn b.ắ.n đầy , nhưng chẳng thèm lau.

Cùng lúc đó, Diệp Trường An, Diệp Trường Lạc, Diệp Tiểu Hoa và Diệp Tiểu Hổ ở trong nhà.

Trong bếp, Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc bận rộn chuẩn bữa trưa, trong nồi nước bốc lên nghi ngút, mùi thức ăn thơm lừng. Diệp Tiểu Hoa và Diệp Tiểu Hổ cũng rảnh rỗi, một đứa quét nhà, một đứa lau bàn, phân công rõ ràng, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ tinh tươm.

Diệp Tiểu Hoa bếp, nhẹ nhàng phẩy xẻng nấu ăn, xào rau xanh biếc, dầu nóng xèo xèo, mùi thơm lan tỏa.

Diệp Trường Lạc ở một bên thái rau, d.a.o rơi tiếng.

Nàng thỉnh thoảng ngẩng đầu, trong mắt mang theo vài phần mong đợi: “Tỷ tỷ, lát nữa cá, dạy thái lát cá .”

Từ khi thanh hoa tiêu, Thư Vân hầu như cứ vài ngày ăn một bữa cá thanh hoa tiêu, nhưng đao công của Diệp Trường Lạc luôn luyện , nên nàng luôn luyện tập.

Diệp Tiểu Hoa khẽ gật đầu, tiếp tục bận rộn.

Diệp Trường An sân cho dê ăn về, nghỉ ngơi, rửa tay xong liền dùng giẻ lau tỉ mỉ lau sạch bụi bặm bàn ghế.

Diệp Tiểu Hổ thì vung chiếc chổi lớn, chổi cọ xát với nền đá xanh phát tiếng xào xạc, rác rưởi quét sạch, đó từng thanh củi một xếp gọn gàng.

Diệp Tiểu Hổ bây giờ còn dáng vẻ nghịch ngợm ngày xưa nữa.

Ngoài nhà tiếng mưa róc rách, trong nhà khói bếp bốc lên. Bốn đứa trẻ ai việc nấy, ăn ý lời.

Không lâu , Diệp Tiểu Hoa múc một đĩa rau xào , đặt bên cạnh thớt. Nàng bận rộn món khác.

Diệp Trường Lạc cho rau thái bát, từ thớt cầm lấy vài lát gừng, thái sợi tỉ mỉ, động tác tuy chậm, nhưng chút cẩu thả.

Lúc , mưa bên ngoài dần nhỏ .

Diệp Tiểu Hổ bóng dáng bận rộn của Diệp Tiểu Hoa, hỏi: “Tỷ tỷ, cơm xong ? Ta đói bụng .”

Diệp Tiểu Hoa đầu , ánh mắt dịu dàng: “Sắp xong , lát nữa là thể ăn.”

Diệp Trường Lạc giúp đặt món cuối cùng lên bàn, nóng bốc lên nghi ngút, mùi thơm lan tỏa.

Diệp Trường An và Diệp Tiểu Hổ cũng vây , mắt mong mỏi thức ăn bàn, nhưng đều ngoan ngoãn xuống, động đũa.

Chúng đợi Thư Vân và Diệp Trì trở về cùng ăn.

Tiếng mưa ngoài nhà càng nhỏ hơn.

Diệp Trường An dậy, đến cửa, ngoài. Núi non phía xa ẩn hiện trong màn sương mỏng, con đường nhỏ giữa ruộng quanh co khúc khuỷu, bờ ruộng xa xa liền xuất hiện hai bóng .

Thư Vân và Diệp Trì vác cuốc, bước thấp bước cao tới, bóng dáng trong màn sương mưa vẻ mệt mỏi, nhưng bước chân mang theo vài phần vội vã.

Diệp Trường An một cái nhận , lập tức nhảy lên, lớn tiếng hô: “Cha nương về !”

Ba đứa Diệp Trường Lạc cũng chạy theo ngoài, giúp Thư Vân và Diệp Trì đón lấy cuốc và gùi.

Thư Vân và Diệp Trì về đến nhà, cởi bỏ áo tơi, mệt mỏi tức khắc tiêu tan ít.

Diệp Tiểu Hoa hỏi: “Nhị Thúc, Nhị Thẩm mệt ? Hai mau quần áo khô , cơm canh đều chuẩn xong .”

Thư Vân gật đầu, với bọn trẻ: “Hôm nay các con vất vả .”

Diệp Trường An nhếch miệng : “Nương, chúng con thừa sức lực, chút việc thấm .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-238.html.]

Thư Vân và Diệp Trì vội vàng một bộ quần áo khô ráo, liền quây quần bàn.

Hơi ấm từ thức ăn lan tỏa trong trung, Diệp Trường Lạc kìm , múc cho Thư Vân một bát canh, khẽ : “Nương, mau nếm thử tay nghề của tiểu Hoa tỷ ạ.”

Thư Vân đón lấy bát canh, nhẹ nhàng thổi nguội một chút, nhấp một ngụm, khen ngợi: “Ngon thật, vất vả .”

Diệp Trì cũng gắp một đũa rau, ăn ngấu nghiến, ăn : “Hôm nay cỏ dại trong ruộng mọc nhanh quá, chắc cỏ dại núi còn mọc nhanh hơn nữa.”

Thư Vân gật đầu: “Mưa tạnh, chiều nay chúng lên núi cuốc cỏ dại .”

Diệp Trường An : “Nương, chúng cùng , đông nhanh hơn ạ!”

Diệp tiểu Hoa, Diệp Trường Lạc, Diệp tiểu Hổ cũng phụ họa, cùng.

“Được thôi.” Thư Vân một nụ ấm áp, dịu dàng.

Cả nhà quây quần bên , dù món ăn xa hoa, nhưng mỗi miếng ăn đều đong đầy tình cảm ấm áp.

Mùa hè bận rộn qua , mùa thu hoạch đến.

Ánh nắng mùa thu rải khắp cánh đồng, gió nhẹ thổi qua, mang theo chút se lạnh.

Thư Vân và Diệp Trì giữa ruộng Bản Lam Căn, lá Bản Lam Căn úa vàng, rễ to khỏe, đó chính là dấu hiệu của mùa thu hoạch.

Thư Vân vô cùng mong đợi, đây là thành quả gần một năm nỗ lực của nàng.

Họ cầm cuốc, bắt đầu đào bới.

Tiếng cuốc lật đất kêu “cọt kẹt cọt kẹt”, đất lật lên, để lộ những bụi Bản Lam Căn to khỏe.

Diệp Trì dùng sức nhổ lên, vài củ Bản Lam Căn mang theo đất kéo , rễ to khỏe, vỏ ngoài màu nâu vàng nhạt, tỏa một mùi hương t.h.u.ố.c tươi mát.

Thư Vân nhận lấy Bản Lam Căn, nhẹ nhàng rũ bỏ đất bám đó, sắp xếp gọn gàng sang một bên.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ : “Mọc thật đấy, d.ư.ợ.c tính chắc hẳn kém.”

Thực , Thư Vân đặt kỳ vọng thấp, ngờ nhận một bất ngờ lớn. Đường kính rễ Bản Lam Căn thường thể đạt từ 0.5 đến 1.2 cm, củ nàng cầm trong tay cũng nhỏ, chắc chắn 0.5 cm.

Diệp Trì lau mồ hôi trán, nở nụ mãn nguyện: “Phải đó, xem một năm vất vả của chúng uổng phí.”

Không lâu , từ xa vọng tiếng bước chân quen thuộc, ảnh Chu đại phu xuất hiện ở cuối bờ ruộng.

Ông mặc áo vải thô, thắt một chiếc đai vải bạc màu ngang lưng, chân dính chút bùn đất, hiển nhiên là từ nơi khác tới.

Thấy Thư Vân và Diệp Trì đang bận rộn, ông tăng nhanh bước chân, lớn tiếng gọi: “Thư cô nương, cũng đến giúp một tay!”

Chu đại phu mong đợi mẻ Bản Lam Căn kém gì Thư Vân, khi trồng Bản Lam Căn ông thường xuyên đến giúp.

Chu đại phu đại phu nửa đời , đây là đầu tiên ông trồng d.ư.ợ.c liệu, cũng là đầu tiên ông đào d.ư.ợ.c liệu từ đất lên, đây là d.ư.ợ.c liệu thương mang tới.

Ba cùng việc, cuốc xẻng lật đất, Bản Lam Căn từng củ từng củ đào lên, mang theo hương đất và mùi t.h.u.ố.c thoang thoảng.

Không lâu , cánh đồng chất thành một ngọn đồi nhỏ đầy Bản Lam Căn.

Mặt trời lặn rải ánh hoàng hôn vàng rực, kéo dài bóng của họ xa.

Chu đại phu thẳng lưng, hài lòng Bản Lam Căn thu hoạch , : “Số Bản Lam Căn tuy phẩm chất thượng hạng, nhưng cũng coi là tồi. Thư cô nương, tiếp theo nàng sẽ bận rộn lắm đây.”

Thư Vân gật đầu, bước tiếp theo chính là chế thuốc.

Tuy nàng học ít kiến thức lý thuyết, nhưng từng đích thực hành, vì nàng mời Chu đại phu cùng nàng chế thuốc.

“Được thôi, cầu còn !”

Chế t.h.u.ố.c đối với Chu đại phu mà , quả là chuyện dễ như trở bàn tay, ông mười mấy tuổi theo sư phụ học y, một đường lên từ tiểu đồng cắt thuốc.

Thư Vân thực thử các phương pháp chế t.h.u.ố.c mới, nhưng nàng vẫn định học phương pháp bào chế truyền thống từ Chu đại phu , để thực hành quen tay .

 

Loading...