Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 235
Cập nhật lúc: 2025-10-09 08:48:52
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm, Thư Vân xổm con dê cái bắt đầu vắt sữa, dòng sữa dê đầy ắp, màu trắng tinh như ngọc trai nhỏ giọt, mỗi đứa trong bốn đứa hài tử trong nhà đều một ly.
Bọn trẻ đều đang trong tuổi lớn, dinh dưỡng tuyệt đối thể thiếu.
Thi Đại Hải từ núi xuống, trong tay còn xách một giỏ thỏ con lông mềm, trong sân Thư Vân.
Hắn chút ngượng ngùng , : “Thư tử, hôm nay bắt một ổ thỏ con, tổng cộng sáu con, con nào cũng đáng yêu lắm. Hạnh Hoa nhà sữa, dùng chúng đổi lấy một ít sữa dê của , xem ?”
Lợn rừng cũng dễ bắt như , nếu bắt mười con tám con, lấy móng giò giúp sữa cho vợ ăn đủ .
Thư Vân những chú thỏ con trong giỏ, đôi mắt chúng như hai viên đá quý đen, hình lông mềm mại chen chúc thành một cục trong giỏ, thỉnh thoảng phát tiếng “chít chít”.
Nàng lòng mềm , : “Thi đại ca, hà tất khách khí như , cứ lấy thẳng .”
Thi Đại Hải kiên quyết : “Làm chứ? Chúng thể lấy đồ của . Nếu nhận thỏ , trong lòng sẽ áy náy lắm.”
Thư Vân gật đầu, : “Vậy , sẽ nhận ổ thỏ con . Tuy nhiên, sữa dê cứ việc lấy, đừng khách khí với . Hài tử mới chào đời, dinh dưỡng thể thiếu sót.”
Thi Đại Hải lúc mới lộ nụ , đưa giỏ cho Thư Vân, từ tay Thư Vân nhận lấy thùng gỗ đầy sữa dê.
Khi rời , còn quên đầu : “Thư tử, đa tạ . Đợi hài tử lớn , sẽ bảo nó khấu đầu tạ ơn .”
Thư Vân phất tay, tiễn Thi Đại Hải rời .
Lúc , trong sân truyền đến tiếng đùa của bọn trẻ. Thư Vân đầu , hóa là bốn đứa hài tử nhà đang vây quanh cái giỏ, tò mò những chú thỏ con.
“Nương, những chú thỏ con đáng yêu quá! Chúng thể nuôi chúng ?” Diệp Trường Lạc cẩn thận đưa tay sờ một chú thỏ con, bộ lông mềm mại của nó cho nhột.
Thư Vân gật đầu, ôn tồn : “Đương nhiên thể. mà, các con nhớ chăm sóc chúng thật , cho chúng uống nước, ăn cỏ, thể để chúng đói .”
Bọn trẻ , hưng phấn gật đầu, từng đứa mắt đều sáng rực lên.
Chúng cẩn thận ôm những chú thỏ con từ trong giỏ , đặt xuống đất.
Những chú thỏ con dường như cũng cảm nhận sự ấm áp của môi trường mới, bắt đầu nhảy nhót trong sân, khiến bọn trẻ ha hả.
Thư Vân vẻ mặt vui vẻ của bọn trẻ, cũng mỉm .
Tuy nhiên, trong sân nuôi một con dê, vốn dĩ chật chội , bây giờ thêm mấy chú thỏ, chỗ trống càng đủ dùng.
Thư Vân liền bàn bạc với Diệp Trì, là khoanh khu đất trống phía , sân .
Thư Vân và Diệp Trì mảnh đất trống đó, bàn bạc cách quy hoạch.
Diệp Trì cầm một cành cây, khoa tay múa chân đất: “Ở đây thể xây một chuồng dê, dùng đá và gỗ dựng lên, kiên cố giữ ấm. Bên cạnh chừa một mảnh đất trống, trồng ít cỏ xanh và rau củ, dê thể tùy ý ăn cỏ tươi.”
Thư Vân gật đầu, bổ sung: “Bốn phía sân thể xây tường thấp, thể chắn gió, tránh dê chạy ngoài. Phía bên thì dựng một cái chuồng thỏ. Ven tường trồng ít hoa cỏ, môi trường, cũng vui mắt.”
Diệp Trì gật đầu: “Ý ! Nhất cử lưỡng tiện.”
Nói là , sáng sớm ngày hôm , cả nhà bắt đầu bận rộn. Diệp Trì mang theo công cụ, xây tường, dựng chuồng dê, còn Thư Vân thì phụ trách vận chuyển đá, dọn dẹp cỏ dại.
Bọn trẻ cũng theo giúp đỡ, tuy việc nặng, nhưng giúp đưa dụng cụ, khiêng những hòn đá nhỏ, cũng thấy vui vẻ trong đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-235.html.]
“Cha, cha xem con khiêng đá !” Diệp Trường An hưng phấn giơ một hòn đá lên, Diệp Trì nhận lấy, khen: “Hảo tiểu tử, sức lực nhỏ, nhất định sẽ là tài giỏi.”
Cả nhà đồng lòng hợp sức, mất ba ngày, liền dựng xong sân cùng chuồng dê, chuồng thỏ.
Thư Vân và Diệp Trì đang công việc thiện, thì thấy bốn đứa trẻ đang vây quanh ch.ó con Tiểu Hoàng, vẻ mặt nghiêm túc “răn dạy” nó.
“Tiểu Hoàng, ức h.i.ế.p thỏ con, rõ ?” Diệp Trường An chống nạnh, nghiêm chỉnh với ch.ó con Tiểu Hoàng, dáng vẻ đó hệt như một tiểu đại nhân.
Tiểu Hoàng nghiêng đầu, Diệp Trường An, trong ánh mắt tràn đầy sự ngây thơ và bối rối, nhưng vẫn ngoan ngoãn vẫy vẫy đuôi, dường như đang bày tỏ rằng tuyệt đối sẽ ức h.i.ế.p thỏ con.
Diệp Trường Lạc thì xổm bên cạnh Tiểu Hoàng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, dịu giọng : “Tiểu Hoàng ngoan, thỏ con còn nhỏ, ngươi bảo vệ chúng đó nha.”
Tiểu Hoàng dường như hiểu lời nàng , thè lưỡi l.i.ế.m liếm bàn tay nhỏ của Diệp Trường Lạc, khiến nàng khúc khích ngừng.
Thư Vân cảnh tượng , nhịn bật : “Hai đứa con thật đúng là lo lắng, Tiểu Hoàng loại ch.ó sẽ ức h.i.ế.p thỏ con.”
Diệp Tiểu Hổ ngẩng đầu lên, nghiêm túc : “Nhị thẩm, thỏ con nhỏ như , nếu Tiểu Hoàng vô ý giẫm , thì thật tai hại. Chúng trông chừng nó.”
Diệp Tiểu Hoa cũng gật đầu theo, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc.
Diệp Trì đặt công cụ trong tay xuống, nhịn tới, : “Được, , Tiểu Hoàng hiểu mà, nó sẽ bảo vệ thỏ con.”
Tiểu Hoàng dường như hiểu lời khen của chủ nhân, vui vẻ kêu một tiếng, quấn quýt quanh bọn trẻ vài vòng, đó ngoan ngoãn phục bên cạnh chuồng thỏ, giống như đang thực hiện “trách nhiệm bảo vệ” của .
chẳng bao lâu , thỏ nuôi càng ngày càng nhiều, trở thành nỗi phiền não của bọn trẻ.
Ban đầu, Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc còn hưng phấn thôi, mỗi ngày chăm sóc tỉ mỉ những chú thỏ con , chúng lớn dần từng ngày, những tiểu gia hỏa lông mềm mại trở thành vật nuôi yêu thích nhất trong sân, ngay cả Tiểu Hoàng cũng xếp .
Bọn trẻ thường vây quanh chuồng thỏ, ríu rít bàn tán về tên và đặc điểm của từng chú thỏ, thậm chí còn kể chuyện cho chúng .
Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, thỏ bắt đầu sinh sản nhanh chóng. Sau khi lứa thỏ con đầu tiên lớn lên, chúng lượt sinh những lứa thỏ con mới.
Chẳng mấy chốc, chuồng thỏ chật kín những chú thỏ lớn nhỏ, lượng nhiều đến mức ngay cả bọn trẻ cũng đếm xuể.
Ban đầu chỉ nuôi vài con thỏ, giờ đây trở thành một “trại thỏ” nhỏ.
Diệp Trì những chú thỏ chen chúc thành một cục trong chuồng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Mấy con thỏ sinh sản nhanh quá, nếu cứ tiếp tục thế , nhà chúng sẽ thỏ chiếm lĩnh mất.”
Thư Vân cũng chút phiền muộn: “Phải đó, thỏ tuy đáng yêu, nhưng nuôi dưỡng chúng cũng khá tốn sức. Hơn nữa, nhiều thỏ như , tốc độ ăn cỏ cũng ngày càng nhanh.”
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc cũng nhận vấn đề.
Ban đầu mỗi ngày cho thỏ ăn là một việc vui vẻ, nhưng cùng với việc lượng thỏ tăng lên, gánh nặng nuôi dưỡng cũng ngày càng nặng.
Mỗi sáng sớm, bọn trẻ đều dậy thật sớm, lên núi cắt cỏ, còn cắt nhỏ từng cọng cỏ một, mới thể cho thỏ ăn. Đôi khi, bận đến nỗi ngay cả bữa sáng của cũng kịp ăn.
Diệp Trường An oán trách: “Nương, mấy con thỏ hình như vĩnh viễn bao giờ no, mỗi ngày con chạy mấy chuyến, mệt c.h.ế.t mất.”
Diệp Trường Lạc cũng gật đầu theo: “Phải đó, khi con ôm chúng, chúng luôn cựa quậy trong lòng con, hình như vĩnh viễn thỏa mãn.”
Ngay cả Diệp Tiểu Hổ, vốn luôn tràn đầy sức lực nhất, cũng cảm thấy mệt mỏi, đầy sân thỏ, lẩm bẩm: “Giá mà thỏ thể tự tìm thức ăn thì mấy.”
Nhìn dáng vẻ buồn rầu của bọn trẻ, Diệp Trì và Thư Vân quyết định nghĩ cách giải quyết “nguy cơ thỏ” .