Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:15:18
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng như kiến tha mồi, từng chút từng chút một hái hết cả mâm xôi rộng lớn đó, hái sạch cả đống địa thạch lựu .
Vị của địa thạch lựu ngọt đậm, cực kỳ thích hợp để nấu thành mứt quả.
Mặc dù những ngày lẽ sẽ mấy , nhưng Thư Vân vẫn cố gắng cho bữa ăn phong phú hơn một chút, thỏa mãn vị giác, tinh thần cũng theo đó mà vui vẻ, tự nhiên sẽ cảm thấy ngày tháng khó khăn.
Thư Vân hết mang mâm xôi đến tặng cho vợ chồng Diệp Thủ Lương và Mã thị. Ban đầu nàng định mượn cái gùi của nhà họ, nào ngờ Diệp Thủ Lương cho nàng một cái.
“Thủ Lương thúc, thật nên cảm tạ thúc thế nào cho .” Thư Vân , bởi ông chịu nhận tiền.
“Tạ cái gì mà tạ, cứ mượn thế mãi cũng chẳng cách, còn dùng nữa chứ.” Diệp Thủ Lương cố vẻ .
Thư Vân : “Dạ, con , Thủ Lương thúc.”
Nói xong, Thư Vân vội vã về nhà, chia mâm xôi cho hai đứa trẻ, và với chúng rằng nàng ăn , bảo chúng cứ tự nhiên ăn. Nếu , hai đứa trẻ ngoan ngoãn đến lạ, đồ ăn nàng chạm , chúng tuyệt đối sẽ ăn .
Thư Vân cầm hai đĩa nhang muỗi phơi khô buổi chiều vội vàng mang đến nhà Diệp Thủ Lương.
“Thủ Lương thúc, Mã thím, đây là nhang muỗi con hôm nay.”
Diệp Thủ Lương vội vàng từ chối. Đây là thứ Thư Vân để bán, ông thấy rõ đây là tiền công sức vất vả mà kiếm , ông thể nhận.
“Thủ Lương thúc, con nhờ thúc giúp con thử hiệu quả của nó. Nếu hiệu quả , con mới thể bán giá cao. Nếu phát hiện nhang muỗi chỗ nào , ngày mai thúc hãy cho con , con cũng sẽ cải thiện.”
Tuy bây giờ mới tháng năm, nhưng muỗi bắt đầu xuất hiện. Tối qua, bên tai nàng vang lên tiếng muỗi vo ve, chừng ít nhất cũng vài con, mặt hai đứa trẻ cũng đều đốt sưng tấy.
Thư Vân lý, Diệp Thủ Lương đành đồng ý, chỉ lấy một đĩa, “Vậy chỉ cần một đĩa là đủ .”
“Được.” Thư Vân vẫy tay chào tạm biệt họ.
Mặt trời lặn, khí lạnh của màn đêm dần bao trùm, Thư Vân thu tất cả đồ phơi trong sân gian. Sau khi hai đứa trẻ ngủ, nàng mới châm lửa , ánh lửa từ từ nhặt lá ngải cứu phơi khô hôm nay.
Cho đến khi thành tất cả, nàng mới cẩn thận xuống.
Mỗi buổi sáng tinh mơ, gà trống trong làng đều cất tiếng gáy, Thư Vân cũng thức dậy theo tiếng gà.
Nàng tiên kiểm tra các con và bản , đều dấu vết muỗi đốt, xem hiệu quả của nhang muỗi vẫn khá .
Sau bữa sáng đơn giản, Thư Vân vác chiếc gùi trống , khóa cửa cẩn thận, dắt các con lên đường đến trấn. Trên đường, nàng gặp một làng bên đang đ.á.n.h xe bò, Thư Vân liền xin nhờ xe. Đoạn đường núi gần hai ba canh giờ quả thực khó .
Thư Vân đến sớm cuối cùng cũng chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt của trấn.
“Kẹo hồ lô đây, hai văn một xâu.”
“Bánh bao đây, bánh bao mới lò, bánh bao thịt ba văn, bánh bao chay hai văn.”
“Bánh lớn đây, bánh lớn nhân thịt đầy ắp, năm văn một cái.”
Mùi thơm thức ăn theo gió bay tới, ba Thư Vân nuốt nước miếng, chút đồ ăn sáng tiêu tan hết đường .
“Tiểu ca, cái bánh lớn năm văn một cái đắt , bánh bao bên cạnh mới ba văn.” Một qua đường quầy bán bánh thịt lớn .
“Khách quan, xem cái bánh của lớn gấp đôi cái bánh bao ? Người xem cái nhân của dày một lớp, chắc chắn nhiều nhân hơn bánh bao, năm văn tiền hề đắt .” Tiểu ca đáp.
“Được , cho một cái.”
Sau khi vị khách rời , Thư Vân lập tức cạnh quầy hàng, nàng thèm thuồng cái bánh thịt lớn đẫm dầu từ lâu .
Tiểu ca tủm tỉm chào hỏi: “Cô nương, mua bánh thịt lớn ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-20.html.]
Diệp Trường An kéo Thư Vân sang một bên, nhỏ giọng : “Nương, là chúng mua bánh màn thầu mà ăn , bánh thịt lớn đắt quá.”
Diệp Trường An thầm nghĩ, nương mỗi đến trấn đều giữ túi tiền, thấy gì cũng mua, hôm nay gì cũng cản nàng .
Thằng bé chọc chọc Diệp Trường Lạc, ý bảo nàng hãy khuyên can nương một chút.
Nước miếng của Diệp Trường Lạc sắp chảy ròng ròng xuống , hít hà , “ đó, nương, bánh thịt lớn đắt quá.”
Thư Vân là thích tự khổ , nàng cứ ăn bánh thịt lớn, nếu ăn bánh màn thầu thì đó là phản bội chính , hơn nữa nàng hai đứa trẻ mới bảy tuổi hiểu chuyện như , càng đành lòng để chúng chịu khổ.
Thế là, nàng hào sảng giơ ba ngón tay, “Tiểu ca, cho ba cái bánh thịt lớn.”
Rồi nhanh chóng móc đồng tiền đưa cho tiểu ca, hề cho Diệp Trường An cơ hội hối hận.
Điều khiến "tiểu quản gia" Diệp Trường An đau lòng c.h.ế.t.
Thư Vân an ủi: “Trường An, lát nữa chúng bán nhang muỗi sẽ một khoản thu nhập kha khá đó, ăn ba cái bánh thịt lớn quá đáng ?”
Diệp Trường An nghĩ đến điều , trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, chỉ cần nhang muỗi bán , nhà sẽ thu nhập định.
Cái bánh thịt lớn quả thực thơm, ba Thư Vân ăn hết ngay bên cạnh quầy hàng. Việc ba ăn uống còn giúp tiểu ca kéo thêm một lượt khách, tiểu ca tặng họ một ít phần rìa còn sót khi bánh thịt lớn. Dù mùi thịt thơm lừng, nhưng cũng thơm lừng mùi dầu mỡ.
Thư Vân cảm ơn tiểu ca, liền đến Tế Thế Đường.
Nàng nghĩ kỹ , Tế Thế Đường ở Bình An Trấn tiếng tăm lừng lẫy, phục vụ dân thường, mà nhang muỗi của nàng từ d.ư.ợ.c liệu, bán cho bách tính bình thường, nên đặt ở Tế Thế Đường để bán là thích hợp nhất.
Thư Vân bước , Tiểu Đông Tử thấy nàng, “Cô nương, đến tìm sư phụ ?”
“ , Chu đại phu ở đây ?”
“Vâng, sư phụ khám bệnh ở trấn Đông . Ở đây đông , là cô nương và các con hậu viện đợi một lát, sư phụ sẽ về ngay thôi.” Tiểu Đông Tử .
“Tiểu Đông đại phu, chúng còn việc . Đợi Chu đại phu trở về, xin hãy với ông đừng , việc quan trọng bàn với ông .” Thư Vân .
“Dạ, cô nương cứ yên tâm. Cô nương cứ gọi là Tiểu Đông Tử là , còn đủ tư cách để gọi là đại phu, còn học thêm vài năm nữa.” Tiểu Đông Tử ngượng ngùng .
“Được, Tiểu Đông Tử.”
Sau khi rời Tế Thế Đường, Thư Vân vội vàng đến tiệm đồ sắt do quan phủ kinh doanh để mua nồi sắt.
Nồi sắt lớn giá tám trăm văn một cái, nồi sắt nhỏ giá năm trăm văn.
Thư Vân nghĩ tiện đun nước và rau khô, liền mua một cái nồi sắt lớn, mua một cái rìu và một cái liềm, tổng cộng hết một lượng bạc.
Sau đó nàng thẳng đến tiệm tạp hóa mua ba cái vại nước lớn, tốn một trăm văn, đến tiệm lương thực mua hai đấu gạo và năm cân bột mì, cái tốn một trăm năm mươi văn nữa.
Mua xong những thứ , Thư Vân vẫn ý định dừng , nàng cắt ba cân thịt heo mỡ và hai khúc xương ống, đó thu tất cả đồ vật gian. Nàng mới trở Tế Thế Đường.
Chỉ là lúc , cửa Tế Thế Đường đang náo loạn, một phụ nhân và một tráng hán quỳ rạp mặt đất, lóc cầu xin đại phu cứu mạng.
“Cầu xin đại phu, cứu mạng hài tử của .”
Phụ nhân đến đau lòng, suýt nữa thì thở nổi.
Tiểu Đông Tử tại chỗ cuống quýt gãi tai gãi má, sư phụ khám bệnh, Hồ lão đại phu việc đến, rốt cuộc đây?
Thư Vân đến gần , hài tử bên cạnh phụ nhân môi tím tái, sắc mặt trắng bệch, là dấu hiệu trúng độc. Nàng hỏi: “Hài tử nhà cô nương ăn nhầm thứ gì ?”
Phụ nhân thút thít mãi rõ lời, tráng hán bên cạnh xòe tay , tay vài hạt giống màu nâu dẹt, gần như hình vuông, “Hài tử nhà chính là ăn cái , mới thành bộ dạng .”