Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-10-09 07:26:12
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thái độ của bộ khoái cứng rắn, Diệp Trì mấy cũng dám loạn trong thành.

Diệp Chính bồi: "Được , chúng sẽ nộp. Xin hỏi quan gia, nộp bao nhiêu?"

"Cái thì..." Tên bộ khoái thấy bọn họ trong thành, chỉ là bọn chân đất nhà quê, bới móc mấy thứ sơn hóa trong túi vải, trong lòng chợt nghĩ: "Mấy thứ bán thế nào? Phải thật đó, nếu tra thì chỉ đơn giản là nộp bạc ."

Diệp Chính đành thôi ý định dối, nghiêng Thư Vân và Diệp Trì.

"Hạt thông, hạt dẻ, óc ch.ó đều là hai trăm tám mươi văn một cân; mộc nhĩ, nấm là năm mươi văn một cân; khoai mỡ ba mươi văn một cân." Diệp Trì .

"Tính toán như , các ngươi kiếm cũng ít ." Tên bộ khoái bọn họ với ánh mắt tham lam quét qua quét .

Cơ hội kiếm chác của đến . Các cửa hàng trong thành mỗi tháng nộp thuế đều định , sớm còn lợi lộc gì để mà vớt vát. Nơi duy nhất thể vơ vét chút ít chính là từ những gã bán hàng rong khắp phố phường .

"Vốn dĩ những kẻ bán hàng rong như các ngươi, trong thành là phép. Muốn bán hàng thì tập thị, nhưng thấy các ngươi vẫn còn vất vả, nên mới chủ cho phép các ngươi khắp ngõ hẻm rao bán. Cái khoản thuế đương nhiên là nộp nhiều hơn một chút ."

Lời của tên bộ khoái thì ho, nhưng bất cứ ai xong cũng đều mục đích của thu thêm tiền.

Diệp Chính cố gắng duy trì nụ cứng ngắc mặt, "Vậy rốt cuộc nộp bao nhiêu?"

"Sáu thành."

Diệp Trì mấy đều hít một khí lạnh.

Sáu thành nghĩa là, mười lượng kiếm buổi sáng nộp sáu lượng. Bọn họ vất vả đến c.h.ế.t mới hái những thứ sơn hóa từ núi, cây xuống, bộ gần mười ngày đường núi, kết quả đến tay chỉ còn bốn lượng.

Lại còn mua sắm đồ dùng sinh hoạt, riêng muối thôi, giờ bốn lượng e rằng còn mua nổi một cân.

Bọn họ thể cam tâm?

Tên bộ khoái ngày thường cũng gặp qua đủ loại , thấy sắc mặt bọn họ đều đổi, cũng sa sầm mặt , "Thế nào? Không nộp ?"

", chúng nộp!" Chung Định lớn tiếng .

Cái thứ thuế đen đủi gì chứ, quá đáng khinh .

Bọn bộ khoái xong, lập tức nổi giận, nhao nhao rút đao , vây .

"Hay lắm, các ngươi dám kháng thuế? Người , mau bắt hết bọn chúng cho !"

Diệp Trì thấy , lặng lẽ nắm lấy tay Thư Vân.

Chung Định, Diệp Chính cũng nhao nhao đặt tay lên xe đẩy hàng, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Bọn họ xuyên qua đám đông, xông con hẻm chật hẹp, hy vọng thể cắt đuôi đám truy binh.

Trong con hẻm, Diệp Trì bọn họ thở hổn hển chạy, phía truyền đến tiếng la của bọn bộ khoái: "Đừng để bọn chúng chạy thoát!"

phía là ngõ cụt, mà tiếng bước chân của bọn bộ khoái càng lúc càng gần.

Ngay lúc , phía truyền đến một giọng quen thuộc: "Thư cô nương, nàng ở đây?"

Thư Vân ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chu đại phu đang đeo hòm t.h.u.ố.c ở cửa phụ của một nhà dân, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

"Chu đại phu!"

Chu đại phu nhanh chân bước tới, thấy Thư Vân dáng vẻ chật vật, hỏi: "Nàng thế ?"

"Chu đại phu, chúng ..."

Nàng còn kịp , bọn bộ khoái đuổi tới, "Xem các ngươi còn chạy ! Người , mau bắt hết bọn chúng về!"

Chu đại phu , vội vàng bước lên, chắn mặt bọn họ, sang bọn bộ khoái đang truy đuổi : "Có chuyện gì thế?"

Tên bộ khoái cầm đầu thấy Chu đại phu, mặt lộ vài phần e dè, vội vàng chắp tay : "Chu đại phu, những kháng thuế, chúng phụng mệnh bắt ."

Chu đại phu nhíu mày, một cái là ngay Thư Vân bọn họ nhất định là cưỡng chế thu thuế .

Hắn : "Bọn họ đều là dân làng, cuộc sống dễ dàng, các ngươi hà cớ gì khó bọn họ?"

Tên bộ khoái suy nghĩ một chút, : "Chu đại phu, khoản thuế là do cấp định , chúng cũng cách nào khác. Tuy nhiên, nể mặt ngài, chúng sẽ bỏ qua cho bọn họ, nhưng ."

Chu đại phu gật đầu, chắp tay : "Đa tạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-195.html.]

Bọn bộ khoái đành dẫn lủi thủi bỏ .

Thư Vân bọn họ thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao liên tục cảm tạ Chu đại phu: "Chu đại phu, đa tạ đa tạ."

Chu đại phu , : "Thư cô nương chính là bằng hữu của , từng giúp đỡ ít, hà tất khách khí như . Sau nàng bán hàng đừng đến huyện thành nữa, đáng ."

Những khoản thuế nặng nề như , bách tính bình thường chịu nổi.

Thư Vân gật đầu, : "Đa tạ Chu đại phu."

Nàng cũng sẽ đến huyện thành nữa. Vốn tưởng tình hình huyện thành lẽ sẽ hơn chút, ngờ là bộ dạng .

"Nếu bọn bộ khoái nể mặt ngài, những thứ sơn hóa của chúng đều sẽ mất hết, chừng chúng còn chịu cảnh tù tội nữa, đa tạ ngài." Diệp Trì nữa cảm ơn.

Chu đại phu xua tay, trong nụ lộ một tia cay đắng, "Bọn họ nào nể mặt , bọn họ là nể mặt Vĩnh Vương."

"Chuyện ?" Thư Vân nghi hoặc hỏi, liên quan đến Vĩnh Vương .

Chu đại phu cảnh giác , thấy ai mới : "Nơi tiện chuyện. Hay là các ngươi về nhà . Hơn nữa bây giờ các ngươi cũng tiện ăn nữa , đợi bọn bộ khoái thể sẽ bắt các ngươi."

Thư Vân và Diệp Trì một cái, "Vậy thì đành phiền ngài ."

Sau đó, Chu đại phu liền dẫn năm đến nhà .

Nhà ở một bên khác, gần tường thành, chỉ một cái sân nhỏ, trong sân một cái giếng, một cây cổ thụ, ba căn phòng nhỏ, thêm một nhà bếp và một nhà vệ sinh.

"Trong nhà lộn xộn, đừng chê ." Chu đại phu mời xuống, hướng bên trong gọi: "Phu nhân, khách ."

Thư Vân đầy sân d.ư.ợ.c liệu, nhớ đến hậu viện Tế Thế Đường ở trấn Bình An năm xưa, cũng là d.ư.ợ.c liệu như .

Chu phu nhân đáp lời bước .

Thư Vân cuối cùng cũng thấy "phu nhân" trong lời của Chu đại phu.

Chỉ thấy nàng chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, mày thanh mắt tú, môi đỏ răng trắng, khí chất đoan trang đại phương, ôn văn nhã nhặn, khóe miệng treo nụ nhàn nhạt.

"Mời , mời ." Nàng ôn tồn chào hỏi.

Chu đại phu giới thiệu Thư Vân với nàng.

Nàng xong mừng rỡ thôi, nhiệt tình nắm lấy tay Thư Vân, "Thì nàng chính là Thư cô nương 'diệu thủ hồi xuân', danh tiếng truyền xa bằng gặp mặt, ngờ là một tiểu nương tử kiều tiếu."

Chu phu nhân thực sự quá đỗi vui mừng và nhiệt tình, kéo Thư Vân xuống.

Thư Vân ngại ngùng , "Chu đại tẩu đùa , hổ thẹn dám nhận."

Sau đó, Thư Vân giới thiệu Diệp Trì và những khác với hai vợ chồng Chu đại phu.

Mọi hàn huyên chào hỏi, uống một ngụm nước xong, Chu đại phu mới bắt đầu kể về những gì trải qua.

Ban đầu khi phản quân, phản ứng cực nhanh, nhanh thu xếp hành trang chuẩn về quê tạm lánh.

Đáng tiếc là kịp khỏi An Dương huyện, bọn họ gặp phản quân, thế là đành đưa cả nhà đến trấn gần đó tạm lánh.

đó trấn đó phản quân chiếm đóng, tuy nhiên vẫn còn thể sống. Cho đến khi binh lính Tây Nhung đến, đốt phá cướp bóc, tàn sát vô tội, một trấn vốn yên bình chẳng mấy chốc lửa cháy nuốt chửng.

Gia đình cũng may mắn, khi phận đại phu của Chu đại phu phát huy tác dụng. Binh lính Tây Nhung bắt nhưng g.i.ế.c, mà bắt chữa trị vết thương, bệnh tật cho quân đội, vợ con cũng nhờ bảo .

Sau , binh lính Tây Nhung đưa đến An Dương huyện. Binh lính Tây Nhung Thành Vương đ.á.n.h đuổi, cũng từ đó mà ở huyện thành.

"Hiện giờ cũng đang chữa bệnh cho Thành Vương, nên bọn bộ khoái mới nể mặt đôi chút." Chu đại phu mặt lộ vẻ cay đắng.

Thư Vân thấy sắc mặt , hỏi: "Chu đại phu, liệu ẩn tình gì khó chăng?"

"Ai..." Chu đại phu uống một ngụm nước, thở dài một tiếng, ngẩng đầu Thư Vân hai cái, cúi đầu xuống.

Chu phu nhân cũng rũ mắt xuống.

"Nếu chỗ nào thể giúp , cứ việc ." Thư Vân .

Chu đại phu từ cũng giúp Thư Vân ít, thể coi là quý nhân của nàng, nàng cũng là lấy lòng thành đối đãi.

"Thư cô nương, nàng thật lòng ?" Mắt Chu phu nhân chợt sáng lên.

 

Loading...