Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 192
Cập nhật lúc: 2025-10-09 07:26:09
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm .
Diệp Trì quả nhiên tính toán sai, khi bọn họ ngoài huyện thành, mặt trời sắp lặn về phía Tây.
binh lính canh gác cổng huyện thành giống như của nha môn.
Diệp Chính kéo một qua đường hỏi thăm.
Hóa An Dương huyện một Dị tính Vương chiếm cứ.
Nghe Dị tính Vương là cháu trai thuộc chi thứ của Tiên Hoàng, ban đầu theo cha phong đất, việc khởi nghĩa là ý của phụ chủ ý của chính .
Thấy cổng huyện thành sắp đóng, Diệp Chính cũng trò chuyện nhiều với đồng hương, liền gọi Diệp Trì và những khác nhanh chóng thành.
Phí thành chỉ thu mỗi mười văn tiền, tuy đắt hơn tám văn so với thời chiến sự, nhưng hơn nhiều so với một trăm văn mà Liễu Dương trấn thu nửa năm .
Sau khi thành, phố nhiều , nhiều cửa hàng cũng đang chuẩn đóng cửa.
Năm bàn bạc chi bằng hôm nay tìm một khách sạn tá túc, ngày mai tính tiếp.
Lại dọc theo phố hỏi chủ quán mì, khách sạn nào rẻ.
“Các ngươi trong huyện thành ?”
Hình ảnh nông dân của bọn họ quá nổi bật, còn đẩy xe cút kít, chủ quán mì khẳng định .
“Không , là của các thôn xung quanh.” Diệp Trì đáp.
“Nếu trong thành, chẳng thương gia, hiện giờ khó tìm chỗ ở.” Chủ quán mì .
“Vì thế?”
Diệp Chính hiểu, đây là cớ gì, lẽ nào là coi thường nhà quê?
Mặt Chung Định và Đại Ngưu cũng lập tức xị xuống.
Chủ quán mì thấy , liền tăng tốc độ : “Không ý mạo phạm, chỉ là hiện giờ sự kiểm soát của Vĩnh Vương, các thương nhân trong bộ huyện thành thu thuế cực cao. Như đây, mỗi khi bán một bát mì, nộp một nửa tiền, bỏ qua chi phí, lợi nhuận thu về quá hai ba phần. Cho nên, cũng đều tăng giá nhiều .”
Ý của chủ quán mì là chi phí của khách sạn vượt quá phạm vi mà bình thường thể chấp nhận.
“Vậy xin hỏi, so với những nơi khác thì chỗ nào rẻ hơn chút?”
An Dương huyện chỉ một khách sạn, so sánh một chút tổng thể hẳn sẽ tìm một nơi hợp lý chứ.
“Cái thì…” Chủ quán mì lộ vẻ khó xử, ngoái gian hàng vắng vẻ của .
Thư Vân lập tức hiểu ý, sờ bụng : “Bụng đói cồn cào, phiền ông chủ cho năm bát mì.”
“Được ngay!”
Chủ quán mì lập tức tươi hớn hở, vòng phía nồi của , nhanh nhẹn thả vài nắm mì .
Diệp Trì mấy hiểu chủ quán mì đây là cố ý, ở bên ngoài hỏi thăm tin tức nào đạo lý công, thế là đều cùng Thư Vân xuống.
Tuy nhiên, chặng đường mệt mỏi, những sợi mì trắng tinh, bọn họ quả thật đói .
“Ông chủ, ông tiếp chuyện khách sạn .” Diệp Trì .
Lúc chủ quán mì còn gì từ chối nữa.
“Nếu đến các khách sạn trong huyện thành hiện giờ, chỉ một nơi giá cả còn tạm chấp nhận , chính là Thanh Phong khách sạn.” Nói xong, năm bát mì lượt bưng lên, “Khách quan dùng từ từ.”
Thư Vân cúi đầu , bát mì chỉ là mì nước trong, một chút dầu mỡ, đáng mừng là còn rắc thêm chút hành lá nên đến nỗi đơn điệu.
Nếm thử một ngụm canh, bên trong ngoài muối thì còn gì khác.
“Ông chủ, ông về chiến sự gần đây , Tây Nhung binh đ.á.n.h bại ?” Chung Định gắp một đũa mì đưa miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-192.html.]
Chủ quán mì kinh ngạc : “Chà, hóa các ngươi , Tây Nhung binh sớm đ.á.n.h về cố hương .”
Năm thấy câu , đều ngừng động tác nhai nuốt.
Thư Vân chủ quán mì, hỏi: “Tây Nhung binh đ.á.n.h bại, ai đ.á.n.h đuổi? Triều đình hiện giờ là ai chủ?”
Chủ quán mì lắc đầu: “Cái thì rõ.”
Thư Vân chút thất vọng, nhưng Tây Nhung binh đ.á.n.h bại cũng là một tin tức cực kỳ .
Năm nhanh chóng ăn xong mì, liền tìm khách sạn.
Diệp Trì và Thư Vân tuân theo nguyên tắc “phòng thể ”, vẫn dọc theo phố hỏi thăm mấy khách sạn, giá trung bình gần như đều ba lạng, giá cao như mà vẫn chỉ là phòng bình thường.
Bọn họ đành đến Thanh Phong khách sạn mà chủ quán mì .
tìm mãi thấy, hỏi mấy mà ai cũng khách sạn .
Ngay khi bọn họ tưởng rằng chủ quán mì lừa, Thư Vân từ xa chỉ tay: “Có chỗ ?”
Chỉ thấy, một chút ánh đèn le lói từ xa lọt tầm mắt. Ánh đèn đó trong màn đêm trông vô cùng nhỏ bé, nhưng giống như một ngọn đèn sáng trong bóng tối, ban cho bọn họ một tia hy vọng.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đến nơi phát ánh đèn. Tấm biển khách sạn cũ nát, chữ đó mờ nhạt rõ ràng, chỉ thể miễn cưỡng nhận bốn chữ “Thanh Phong khách sạn”.
Chiếc đèn lồng treo khung cửa lắc lư theo gió, phát tiếng “kẽo kẹt”, như thể thể tắt bất cứ lúc nào. Bức tường ngoài của khách sạn năm tháng ăn mòn đến mức lồi lõm, ở góc tường còn mọc đầy rêu xanh, trông vô cùng tiêu điều.
Năm lập tức hiểu vì giá của khách sạn rẻ như .
Diệp Trì bước tới, nhẹ nhàng gõ cánh cửa gỗ biến dạng. Bên trong cửa truyền một trận tiếng ồn ào, dường như đang cãi vã, ngay đó, một giọng thô kệch vang lên: “Ai đó? Đêm hôm thế còn đến?”
Lời dứt, cánh cửa liền kéo mạnh , một nam nhân trung niên mặt đầy thịt, râu quai nón thò đầu , mắt lờ đờ đ.á.n.h giá bọn họ.
“Chúng đến tá túc.” Diệp Trì nhanh chậm .
Nam nhân trung niên đ.á.n.h giá bọn họ một lượt, ánh mắt lướt qua bọn họ.
“Tá túc thì , nhưng quy tắc của khách sạn các ngươi rõ. Mỗi gian phòng đều như , ba trăm văn một gian, mặc cả!”
Ba trăm văn đối với bọn họ mà , là một tiền nhỏ, nhưng cũng rẻ hơn nhiều so với mấy khách sạn đó đòi ba lạng bạc.
Diệp Trì từ trong lòng lấy bạc mà Thư Vân đưa cho , đưa qua một lạng.
Thấy Diệp Trì đưa tiền cho ba gian phòng, Diệp Chính vội vàng ngăn : “Diệp Trì, mấy đại nam nhân chúng ngủ một gian là đủ .”
Chung Định và Đại Ngưu cũng ý , ngoài thì chen chúc một chút là .
“Vậy , chỉ hai gian.” Ngay lập tức thu một lạng bạc, từ trong lòng lấy một ít bạc vụn, cùng vài đồng tiền đồng, gom đủ sáu trăm văn.
Nam nhân trung niên nhận lấy bạc, cân nhắc trọng lượng, mặt lộ nụ hài lòng: “Được, theo .”
Nói xong, liền dẫn bọn họ khách sạn.
Cảnh tượng bên trong khách sạn còn tiêu điều hơn bên ngoài. Đại sảnh tràn ngập một thở cũ kỹ, góc tường chất đầy bụi bẩn, vài bộ bàn ghế cũ nát ngổn ngang. Vài vị khách ăn mặc rách rưới đang vây quanh trong góc, thì thầm trò chuyện, thấy bọn họ , chỉ khẽ nhấc mí mắt lên, tiếp tục câu chuyện của .
Nam nhân trung niên dẫn bọn họ đến hậu viện, chỉ hai gian phòng cũ nát : “Đây chính là chỗ ở đêm nay của các ngươi.”
Khung cửa phòng xiêu vẹo, ván cửa đầy vết nứt, xuyên qua khe hở thể thấy ánh đèn lờ mờ bên trong.
Diệp Trì khẽ nhíu mày, nhưng vẫn dẫn .
Tình hình bên trong căn phòng cũng chẳng khá hơn bên ngoài là bao. Một chiếc giường gỗ cũ kỹ chiếm phần lớn gian phòng, ga trải giường đầy vết bẩn, tỏa một mùi khó chịu. Trong góc đặt một chiếc bàn nhỏ, đó một ngọn đèn dầu, ánh đèn lờ mờ, chỉ đủ chiếu sáng một góc phòng.
Diệp Trì thở dài: “Mọi cứ tạm bợ một đêm , mai chúng đổi chỗ khác.”
Điều lo lắng duy nhất là mấy ở đại sảnh .
Chỉ mong đêm nay là một đêm thái bình.