Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 191

Cập nhật lúc: 2025-10-09 07:26:08
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng bước chân của dần gần, Diệp Trì đưa mắt hiệu cho Chung Định.

Hai cùng cầm d.a.o nhảy khỏi cửa hang.

“A!” Người thấy ánh đao lạnh lẽo, sợ tới mức giơ hai tay lên: “Hảo hán tha mạng!”

“Ngươi là ai, vì nửa đêm lén lút theo tới đây?” Chung Định cầm d.a.o kề cổ .

“Ta tên Trụ Tử, hiện đang ở Đại Thạch thôn.” Trụ Tử nuốt nước bọt: “Ta chỉ là thấy các ngươi quen mắt, còn tưởng các ngươi là trong thôn đây.”

Ai ngờ nơi hai sát thần.

“Ngươi coi là con nít ba tuổi ? Nếu ngươi là bản địa lớn lên ở Đại Thạch thôn, thể nhận nhầm cùng thôn?” Diệp Trì ánh mắt sắc bén: “Còn ?”

Lưỡi đao kề sát cổ, dường như chỉ cần động một chút, lập tức thể thấy máu.

Trụ Tử nghiến răng: “Kỳ thực Đại Thạch thôn, là chạy nạn tới, chỉ là thấy nơi nửa gian nhà ruộng đất, cho nên liền ở đây.”

“Chỉ ngươi thôi ?” Diệp Trì nhớ hai hộ gia đình mà bọn họ thấy ban ngày.

“Gia đình ba , lão cha lão nương và . Ồ, đúng , còn một hộ gia đình hàng xóm của cũng là chạy nạn cùng tới.”

“Các ngươi mới tới lâu chắc chắn là thiếu ăn thiếu uống, hôm nay thấy chúng đẩy xe mang theo đồ đạc lớn nhỏ ngang qua, cho nên liền nảy sinh ý định cướp bóc, !” Chung Định quát lớn.

“Không , như .” Trụ Tử vội vàng lắc đầu xua tay: “Các ngươi một đoàn năm , bốn đều là tráng hán, chúng già yếu bệnh tật, cướp cũng dám a.”

Lời cũng lý, trừ phi đối phương nhiều hơn đoàn Diệp Trì gấp mấy mới cơ hội chiến thắng.

Diệp Trì, Chung Định, Đại Ngưu đều chút quyền cước, Diệp Trang mấy tháng nay theo luyện võ, cũng vài chiêu, cho nên những nông dân bình thường đối thủ của bọn họ.

“Vậy là?” Diệp Trì khẽ nhướng mày kiếm, lạnh lùng .

“Ta, hỏi các ngươi là thôn nào, nương tựa, tuyệt đối ý cướp bóc.” Trụ Tử lời thành tâm.

Thấy cũng chỉ là một đáng thương trong loạn thế , Diệp Trì và Chung Định liền thu d.a.o .

“Chuyện ngươi cứ dứt bỏ ý niệm , chúng thể tiết lộ.”

Trụ Tử cũng hỏi vấn đề đa phần là sẽ từ chối, cũng nửa đêm tìm tới sẽ coi là kẻ , nhưng vì cha Nương cũng nguyện ý mạo hiểm thử một .

“Được , ngươi mau chóng rời .” Chung Định vẫy tay .

Tuy trong dự liệu của Trụ Tử, nhưng vẫn vô cùng tuyệt vọng.

Hắn và cha Nương từ huyện Hoàng Dương một đường tới đây, tránh sự c.h.é.m g.i.ế.c chiến trường đao quang kiếm ảnh, tránh những lưu dân đói khát đến mức vạn vật thể ăn, ngờ tránh đói kém.

Trụ Tử thất vọng , về.

Diệp Trì lên tiếng : “Rau dại khắp núi rừng, còn thể săn vài con thỏ gà rừng để ăn, cũng thể sống sót.”

Trụ Tử tức thì nước mắt giàn giụa: “Ta nào thể ăn rau dại, nhưng cha Nương đây theo bôn ba chạy nạn, chút kinh hãi, thể luôn suy yếu, rau dại chỉ thể no bụng nhưng thể bồi bổ cơ thể, vô dụng săn bắn, cứ như bọn họ, e rằng thời gian còn nhiều nữa.”

Thư Vân và Đại Ngưu trong hang núi, Diệp Chính rõ mồn một cuộc đối thoại của ba bên ngoài, đều thở dài.

“Cũng là một con hiếu thảo, nhưng tiếc thiên đạo vô tình.” Diệp Chính vì Trụ Tử, cũng vì bách tính thiên hạ mà than thở.

“Thiên đạo vô tình, hữu tình.” Thư Vân xong, liền dậy khỏi hang núi.

Nàng với Trụ Tử: “Ta một thức ăn thể thế cơm để bồi bổ cơ thể.”

Trụ Tử mừng rỡ, liền quỳ xuống Thư Vân: “Xin cô nương cứu mạng!”

Thư Vân dọa giật , vội vàng bảo Diệp Trì đỡ dậy: “Ngươi cứ dậy , sẽ rõ với ngươi.”

“Vâng .” Được đáp lời, Trụ Tử cũng dậy.

Ba để Trụ Tử hang núi, Trụ Tử cũng gật đầu với Đại Ngưu và Diệp Chính, cũng coi như chào hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-191.html.]

“Ngươi những thứ .” Thư Vân từ trong túi lấy khoai mài và rễ dương xỉ.

May mà trong gian của nàng rễ dương xỉ đào kịp lấy hết .

“Đây là gì?” Trụ Tử hai món đồ ăn , một cái hình dạng như rễ cây, một cái là rễ cỏ đen xì, thật sự hoài nghi ăn .

Thư Vân liền với những lợi ích của hai thứ , cũng như nơi chúng sinh trưởng và cả cách chế biến.

Trụ Tử từng chút một ghi nhớ.

Thư Vân lấy thêm chút mộc nhĩ, nấm rừng cùng vài loại quả hạch, gọi đến nhận , còn cho những thứ cũng cho cơ thể.

Cuối cùng, Thư Vân lấy một ít đồ dự trữ của đưa cho mang về cho cha Nương lấp đầy bụng, khoai mỡ, mộc nhĩ, quả hạch, nhưng rễ dương xỉ thì Trụ Tử cần tự tìm lấy.

Diệp Trì cũng với một vài kỹ xảo đặt bẫy, nhưng thành bại thì dựa chính và vận may.

Trụ Tử cầm những thứ nặng trĩu tay, cảm kích đến rơi lệ : “Ân công thể cho quý danh, để còn thể tìm đến báo đáp ân tình?”

Diệp Trì về phía Thư Vân, chờ đợi quyết định của nàng.

Thư Vân từng nghĩ đến việc Trụ Tử báo đáp, chẳng qua là vì sinh , lòng nỡ mà thôi.

“Báo đáp thì cần, nếu ngươi lòng cơ hội, hãy đem những gì chúng dạy ngươi truyền thụ cho những đang chịu khổ chịu nạn khác.”

Nàng tuy bảo vệ lợi ích của nhưng cũng mềm lòng, sự ích kỷ và lòng thiện lương hề xung đột.

Khắp núi đồi đều là thức ăn trời sinh đất dưỡng, chỉ mong những thức ăn thể cứu thêm nhiều sinh mạng.

“Ây, nhớ kỹ.”

Trụ Tử , trong lòng càng thêm cảm thán thôi, hôm nay đúng là gặp Bồ Tát sống .

Hắn cố gắng ghi nhớ gương mặt của Thư Vân và Diệp Trì cùng mấy , mong rằng một ngày nào đó thể tái ngộ các ân nhân, sẽ đến báo đáp ân tình.

Sau khi Trụ Tử che mặt lóc rời , bọn họ cuối cùng cũng thể nghỉ ngơi.

Ngày hôm , năm vòng qua Đại Thạch thôn, đến Cổ Khê thôn mà rẽ sang thẳng tới huyện thành.

Đồ vật bọn họ mang theo nhiều, nếu là thị trấn nhỏ thông thường e là bán hết, chi bằng trực tiếp đến huyện thành, còn thể mua nhiều vật phẩm hơn.

Từ Bình An trấn xe ngựa đến huyện thành cũng mất cả một buổi chiều, năm sáu canh giờ.

Vậy thì bọn họ bộ đường núi từ trong rừng , dù nhanh đến mấy cũng mất năm sáu ngày.

Tuy chuyến thể dò la nhiều tin tức hơn, Thư Vân cũng thể cốt truyện đến , nàng khẩn thiết mấy tháng nàng cứu nam chủ thời hạn, liệu thể đổi bộ diễn biến của cuốn sách .

“A Vân, nàng ?”

Lúc bọn họ đang ở trong một ngôi miếu đổ nát giữa núi, Thư Vân tựa cửa sổ ngẩng đầu vầng trăng sáng tỏ.

Diệp Trì thấy vẻ mặt nàng ưu sầu.

“Ta .” Thư Vân lắc đầu, mỉm với .

Nàng chỉ là ngắm vầng trăng trong vắt giữa đất trời , nghĩ rằng nếu là thời thái bình thịnh thế, hà cớ gì lao lực như .

Trong lòng nàng chỉ mong nam chủ sớm ngày thu phục thiên hạ.

“Ngày mai chúng là sẽ đến huyện thành ?”

, tính theo bước chân thì chắc là buổi chiều sẽ đến.” Diệp Trì giúp nàng trải rơm khô, bảo nàng sưởi lửa, xua cái lạnh giá của đêm.

Suốt chặng đường của bọn họ coi như bình an, trừ việc đường gặp một hai kẻ cướp bóc nạn dân, còn gặp gì khác. Hơn nữa, đường cũng thấy Tây Nhung binh, triều đình đ.á.n.h đuổi , vẫn còn chiếm đóng ở Tức Châu.

Những nghi vấn lẽ đợi đến mai khi tới huyện thành sẽ đáp án.

 

Loading...