Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 188

Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:17:13
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thư Vân nhóm lửa , đặt chảo lên, múc hơn nửa chén mỡ heo cho chảo nấu chảy.

Chẳng mấy chốc, trong bếp tràn ngập mùi dầu thơm nồng, xen lẫn hương thịt tươi, khiến nhỏ dãi.

Thư Vân bếp, tay cầm một miếng thịt heo thái, nàng quyết định món thịt chiên giòn.

“Nương định sống nữa ? Hôm nay ăn ngon đến ?” Diệp Trường An .

Năm thấy nhiều mỡ heo đổ chảo, và miếng thịt dài tay nàng, kinh ngạc thôi.

Thật Thư Vân cũng nghĩ đến lúc tẩm bổ mùa thu cho bọn họ , hơn nữa nàng thật sự nhớ mùi vị thịt chiên giòn.

Thư Vân rửa sạch miếng thịt ba chỉ cả nạc lẫn mỡ , thái thành sợi dài cỡ ngón tay, mỗi sợi thịt đều một chút mỡ, như thịt chiên giòn mới càng thơm giòn.

Thịt thái xong, tiếp theo là ướp.

Thư Vân cho thịt một cái bát lớn, thêm lượng muối , một chút nước tương, đổ thêm ít nước hành gừng, dùng tay nhẹ nhàng trộn đều, để thịt ngấm đủ gia vị.

Tiếc là bột hoa tiêu, nếu sẽ ngon hơn nữa.

Sau đó bắt đầu chuẩn bột nhão.

Nàng cho tinh bột dương xỉ, bột mì, trứng, muối, dầu một cái bát lớn, khuấy đều cho đến khi bột nhão trạng thái sệt như sữa chua.

Rồi nàng cho thịt ướp bột nhão, để mỗi sợi thịt đều phủ đều bột.

Dầu trong chảo nóng, Thư Vân dùng đũa chấm một ít bột nhão, nhỏ chảo dầu, thấy bột nhanh chóng nổi lên và chuyển sang màu vàng óng, nàng nhiệt độ dầu đủ.

Nàng lượt cho từng sợi thịt tẩm bột chảo dầu, chảo dầu lập tức “xèo xèo” kêu, thịt lăn tròn trong dầu, dần dần trở nên vàng giòn.

“Gần !”

Thư Vân vớt thịt chiên giòn chín , để ráo dầu thừa.

Sau đó cho thịt chiên giòn ráo dầu chảo chiên nữa, nhiệt độ dầu cao hơn, thời gian chiên ngắn hơn, thịt chiên giòn trở nên càng giòn rụm hơn.

“Được , món!” Thư Vân

Bày thịt chiên giòn chiên đĩa, hương thơm tức thì tràn ngập khắp bếp.

Năm con mèo tham ăn nuốt nước bọt vây quanh.

Thơm! Thật sự quá thơm!

Mỗi gắp một đũa, nóng lòng c.ắ.n xuống “rắc” một tiếng, ngoài giòn trong mềm, nước thịt tràn , hương vị lưu đầy khoang miệng.

Không ai cảm thán ngon, vì miệng rảnh, đều sức mà ăn.

Hương thơm của thịt chiên giòn nhiều tầng, vị tươi ngon của thịt, vị đậm đà của gia vị, độ giòn tan khi chiên.

Hương thơm khiến khó quên, hận thể nuốt cả lưỡi.

Tuy nhiên, Diệp Trì và Diệp Trường An họ ăn một miếng ăn nữa, đều đợi Thư Vân cùng ăn.

Họ cũng nếu cứ ăn ngừng, đĩa thịt chiên giòn lớn sẽ biến mất với tốc độ cực nhanh.

Thư Vân múc dầu chiên thịt , xào một đĩa rau lớn.

Cũng vì bột dương xỉ bản độ dính và mềm mượt nhất định, mà thành phần chính của nó là tinh bột dương xỉ, loại tinh bột khi nấu chín trong nước sẽ tạo thành một lớp chất keo mỏng, thể bám bề mặt miếng thịt, từ đó tăng thêm cảm giác mềm mượt cho miếng thịt.

Nên Thư Vân còn một nồi canh thịt trượt.

Các món ăn bàn tuy chỉ ba món, nhưng món nào cũng nhiều, ngon đến lạ lùng, cả nhà đều ăn hết sạch.

Thư Vân cũng ăn quá no, định dạo trong làng, Diệp Trì liền cùng nàng.

Ánh trăng như nước, rải con đường mòn quanh co, tựa như khoác lên đại địa một lớp khăn voan màu bạc.

“Ánh trăng hôm nay thật .” Thư Vân khẽ , ngẩng đầu vầng trăng sáng vằng vặc bầu trời.

Diệp Trì để ý đến ánh trăng, đôi mắt vẫn luôn dõi theo nàng.

Dung mạo nàng ánh trăng hiện rõ đến lạ thường, mày mắt như tranh vẽ, khóe môi mang theo một nụ nhàn nhạt.

Ánh trăng rải nàng, khoác lên nàng một lớp y phục bạc nhạt, tựa như ban cho nàng một khí chất siêu phàm thoát tục.

Diệp Trì chợt nhận Thư Vân nương yếu đuối ngày xưa dường như từng xuất hiện, thậm chí còn nghi ngờ ký ức của rối loạn.

Thư Vân bây giờ tựa như một tiên nữ, luôn khiến Diệp Trì động lòng thôi.

mỗi lấy hết dũng khí tâm tư, nhưng chỉ cần thấy gương mặt Thư Vân là vô cùng căng thẳng.

Bây giờ là thời điểm để thổ lộ tâm tình ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-188.html.]

“A Vân…” Diệp Trì khẽ gọi nàng.

“Ừm?” Thư Vân từ từ đầu , nâng đôi mắt linh động như hươu lên, khóe môi vẫn vương nụ mỉm, “Sao ?”

Diệp Trì hít sâu một , nắm chặt nắm đấm, “A Vân, …”

Bỗng khác cắt ngang: “Thư tẩu, Diệp đại ca, hai ?”

Thư Vân lập tức , tìm theo tiếng : “Diệp Ngưu, là ngươi .”

“Tẩu tử, Diệp ca, hai ở đây ?” Diệp Ngưu chất phác hỏi.

“Ồ, chúng chỉ dạo thôi.” Thư Vân đáp.

“Vậy ngươi ở đây gì?” Câu , Diệp Trì nghiến răng mà .

Đáng tiếc, kẻ chất phác phá hỏng chuyện của , căn bản giọng điệu trầm xuống của , cũng để ý đến gương mặt đen sạm của .

Cũng thể là buổi tối quá tối, thấy.

“Ta đến xem lúa mì.” Diệp Ngưu .

“Lúa mì gì mà xem, đều gieo xuống đất cả .”

Hy vọng của nhà đều đặt cả lúa mì gieo xuống đất, “Hề hề, đợi đến sang xuân năm thể bánh bao, bánh nướng mà ăn .”

Diệp Ngưu vui vẻ.

Thư Vân im lặng, hỏi: “Bữa tối ăn ?”

Diệp Ngưu gật đầu, “Ăn .”

“Ăn món gì ?”

“Khoai mài, khoai mì, còn ít rau dại.” Diệp Ngưu đáp.

Thư Vân một trận im lặng, Diệp Trì cũng , trong miệng vẫn còn mùi vị thịt chiên giòn.

Nếu Diệp Trường An và những đứa trẻ trong nhà đang tuổi lớn, Diệp Ngưu chẳng càng cần dinh dưỡng .

Ở tuổi mười sáu, mười bảy, đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn khỏe, vóc dáng phát triển.

“Diệp Ngưu, ngày mai ngươi đến nhà .” Thư Vân .

“Được.”

Diệp Ngưu tin tưởng Thư Vân, nàng gọi , liền .

Gặp Diệp Ngưu, Thư Vân cũng kết thúc chuyến dạo, cùng Diệp Trì trở về.

Ngày hôm , Diệp Trì gọi cả làng đến nhà.

Tộc trưởng Diệp rễ cỏ đất đen sì mà Thư Vân cầm, nửa tin nửa ngờ Tiểu Lý: “Rễ cỏ thể thành bột ? Ta từng bao giờ.”

Thư Vân gật đầu: “ , các ngươi cứ xem.”

Nàng thành thạo đào rễ dương xỉ, rửa sạch thái thành từng đoạn nhỏ, cho một cái chậu lớn ngâm.

“Các ngươi xem, rễ dương xỉ ngâm một ngày, như tinh bột mới thể tiết .” Thư Vân mẫu.

Dân làng vây quanh Tiểu Lý, chăm chú từng động tác của nàng. Rễ dương xỉ ngâm Thư Vân cho một cái cối đá, nàng cầm chày gỗ, bắt đầu dùng sức giã nát rễ dương xỉ.

“Bước quan trọng, rễ dương xỉ giã càng nát càng , như tinh bột mới thể tách .” Thư Vân giã .

“Tiếp theo là lọc bỏ tạp chất, chỉ giữ tinh bột.” Thư Vân đổ bỏ bã trong túi vải, để nước tinh bột trong chum lắng đọng.

Thư Vân múc bột dương xỉ lắng đọng đáy chum , phơi nắng.

“Sau khi phơi khô, đây chính là tinh bột dương xỉ. Dùng nó sợi bột dương xỉ, ăn miệng mềm mượt, vô cùng ngon.” Thư Vân cầm một miếng tinh bột dương xỉ phơi khô, đưa cho dân làng xem.

Dân làng tinh bột dương xỉ trong tay, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Thư Vân lấy sợi bột dương xỉ , kể cho họ cách sợi bột dương xỉ.

Rồi đưa sợi bột nêm nếm gia vị cho tộc trưởng Diệp, và vài vị trưởng lão nếm thử.

“Ừm, ngon lắm!” Tộc trưởng Diệp kìm giơ ngón tay cái lên.

“Sợi bột dương xỉ thật ngon, còn mềm mượt hơn cả mì sợi chúng thường ăn.” Diệp Thủ Lương mặt tràn đầy nụ .

Sợi bột dương xỉ cũng như mì sợi, ăn bụng vẫn cảm giác no, nếu mùa màng thất bát, dựa sợi bột dương xỉ của Thư nha đầu cũng thể lấp đầy bụng .

 

Loading...