Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:17:10
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến nhà, Thư Vân ngừng nghỉ theo phương pháp ghi nhớ trong đầu, cắt lát, nghiền nát các loại thảo d.ư.ợ.c khác , thêm nước sắc lên.

Dược hiệu cần thời gian để phát huy, Thư Vân kiên nhẫn bên bếp lửa, cho đến khi t.h.u.ố.c sắc xong.

Nàng đem t.h.u.ố.c sắc chia cho những bệnh, dặn dò họ uống khi còn nóng.

Mấy ngày , triệu chứng của dần dần thuyên giảm.

Cũng chính vì chuyện , Thư Vân quyết định khai phá một mảnh đất để d.ư.ợ.c phố.

Diệp Trì cũng tới giúp đỡ, “Vân nương, nàng trồng những loại thảo d.ư.ợ.c nào?”

“Ừm… thật vẫn nghĩ kỹ, chỉ là tiên di thực một ít thảo d.ư.ợ.c về, việc trồng thảo d.ư.ợ.c thực sự còn thử nghiệm thêm.”

Thư Vân tuy quen thuộc các loại thảo dược, nhưng từng trồng trọt, cũng tiếp xúc qua việc trồng thảo dược, nàng lòng , cũng chỉ thể chậm rãi mò mẫm.

“Được, sẽ ở bên nàng, tin nàng nhất định sẽ .” Diệp Trì mắt sáng rực, kiên định .

Thư Vân che miệng khẽ, “Sao cứ cảm giác xem như thần tiên .”

“Trong lòng , nàng chính là như thần tiên .”

Chưa đến việc Thư Vân vốn thần tích , chỉ riêng bản nàng cũng vô cùng xuất sắc, Diệp Trì trong lòng khỏi cảm thấy tự ti.

Lời khen thẳng thắn như của Diệp Trì khiến Thư Vân chút sững sờ, nàng ngờ đ.á.n.h giá cao đến thế trong lòng Diệp Trì.

Nàng ngẩn một lúc, mới lời cảm ơn: “Đa tạ.”

Dược phố khai phá, Thư Vân liền lượt đào một ít thảo d.ư.ợ.c về trồng, mong chúng thể phát triển tươi .

Một mặt khác, khi lương khoai đào về, ngoài việc giữ một ít cho gia đình ăn, Thư Vân đều chế biến thành bột.

Trước đây các gia đình khác hứa sẽ giao một phần cho Thư Vân, nàng cũng bảo họ chế biến thành bột mang đến.

Trong nhà bột lương khoai, Thư Vân liền một ít thủy tinh cao cho bọn trẻ ăn.

“Nương, thủy tinh cao ?”

Diệp Trường Lạc Thư Vân đang pha bột.

, con bé lanh lợi , thèm .” Thư Vân dùng tay nhẹ nhàng chấm chóp mũi nàng.

Diệp Trường Lạc ngọt ngào, “ chút, chẳng vì nương ngon quá .”

“Vậy con ngoài chơi một lát , nhiều, còn đợi một lúc nữa.”

“Nương nhiều như gì?” Diệp Trường Lạc hỏi.

“Ta nghĩ sẽ gửi một ít cho ông nội tộc trưởng, nhà ông nội Thủ Lương, và những nhà giúp nhà chúng lương khoai.”

Có qua , tuy họ lấy hạt giống của nàng trồng, là chuyện đôi bên cùng lợi, nhưng tình nghĩa cũng cần giữ.

“Nương, con giúp cùng.”

Năm ngoái Thư Vân dạy Diệp Trường Lạc cách , nàng vẫn quên.

“Được, con giúp múc hết chỗ bột pha những bát tre nhỏ.”

Diệp Trường Lạc xắn tay áo lên, bắt đầu , “Vâng.”

Buổi chiều, thủy tinh cao gửi đến từng nhà trong Sơn Câu Thôn.

Các nhà đều cảm thán tài nghệ của Thư Vân và sự độc đáo của thủy tinh cao, nhưng ai hỏi cách món bánh .

Món thủy tinh cao thấy còn tinh xảo hơn cả bánh kẹo ở tiệm điểm tâm trấn, nghĩ bụng nếu đem bán chắc chắn giá sẽ đắt hơn nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-185.html.]

Bán giá cao là một nghề độc quyền, thể kiếm tiền.

Không ai vô tri đến mức hỏi bí quyết món điểm tâm thể nuôi sống cả.

Chỉ Lưu Thúy Nhi, thấy thủy tinh cao thích mê mẩn, cảm giác như ăn món điểm tâm tinh xảo , dường như bản cũng biến thành quý phu nhân ở huyện thành .

“Trường An nương, món điểm tâm thế nào , từ bột lương khoai ?”

Lưu Thúy Nhi mở miệng Khúc lão hán ngắt lời, “Trưởng tức phụ, trưởng tử đang ở trong ruộng, con đưa nước cho nó .”

còn hỏi…” rõ ràng.

Lưu Thúy Nhi thấy mặt Khúc lão hán đen , liền nuốt hai chữ bụng, vội vàng xách ấm nước ruộng.

Thật nàng ý nghĩ gì khác, chỉ là một ít để tự ăn, để bản cũng hưởng thụ cảm giác quý phu nhân.

Khúc lão hán xin Thư Vân, cho đến khi nàng vẫn còn thấy hổ, gọi trưởng tức phụ hiểu chuyện về mắng một trận.

“Ừm, ngon lắm, tài nghệ của Vân nương thật khéo léo.”

Thủy tinh cao mềm mại mà quá ngọt, hợp khẩu vị của Mã Thị.

“Giá như món điểm tâm thể ăn cơm thì mấy.” Diệp Thủ Lương cảm thán một câu.

.” Mã Thị cũng đồng tình.

Thư Vân hai lão nhân đang khao khát lương thực, đây lúa mì thu hoạch trộn với củ mài, khoai mì cùng ăn, còn thể miễn cưỡng duy trì, nhưng đến mùa đông thì khó khăn .

Mùa đông gì để ăn, nếu tuyết rơi trong núi thì khắp nơi trắng xóa, lấy một chút gì ăn .

Để chuẩn cho mùa đông, cũng bắt đầu lên núi, mùa thu vật sản phong phú, thể nhặt thêm hạt dẻ rừng, quả óc ch.ó thì .

Khắp thiên hạ, bá tánh tầng lớp mỗi ngày đều bôn ba vì miếng ăn .

Diệp Trang, Trương Xuyên Trụ, Diệp Thủ Lương, Diệp Trường và những khác, nhờ năm ngoái giúp Thư Vân cung cấp hàng cho Thực Đỉnh Lâu, ngoài củ mài và hạt dẻ rừng, còn nhận mộc nhĩ và nấm, nên mấy nhà cũng hái nhiều mộc nhĩ và nấm về tích trữ.

Diệp Trì cũng ngày càng bận rộn hơn, thời gian ở núi cũng ngày càng lâu hơn, nhưng may mắn là mỗi thu hoạch đều khá phong phú.

Chỉ đôi giày chân , thực sự thể nữa.

Là một đồng đội đủ tiêu chuẩn, Thư Vân cảm thấy nên giúp Diệp Trì một đôi giày mới.

Nàng giày, chỉ thể hỏi Mã Thị và vài giày.

Mãi mới xong, Thư Vân cũng gì, chỉ để bên cạnh giường Diệp Trì.

Đợi đến sáng hôm Diệp Trì tỉnh dậy, đôi giày bên giường, cảm thấy chân gì đó đúng, cúi đầu xuống, là một đôi giày mới.

Hắn vui mừng khôn xiết, trong lòng ấm áp như mùa xuân, còn ngọt hơn cả ăn mật.

Diệp Trì vội vàng cởi giày, cầm lên xem xét cẩn thận, mũi kim còn thô, nghĩ bụng Thư Vân hẳn là đầu giày nên còn quen tay.

Nghĩ đến Thư Vân đầu giày mà cho , Diệp Trì càng cảm thấy ngọt ngào.

Hắn nỡ đôi giày mới , vẫn đôi giày cũ nát của , mặt mày rạng rỡ cửa.

“Trường Lạc, con nương con ?”

“Ôi, nương lên núi cùng bà Mã và mấy thím khác .” Diệp Trường Lạc .

Khóe miệng Diệp Trì vẫn luôn nhếch lên, Diệp Trường Lạc khỏi thêm mấy .

Hiếm khi thấy cha hai , gặp chuyện gì ?

Chưa kịp hỏi, Diệp Trì như một cơn gió mà khỏi cửa, thẳng về phía hậu sơn, nơi thường thích hái trái cây và hạt dẻ rừng.

 

Loading...