Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 172
Cập nhật lúc: 2025-10-08 13:26:54
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nam chính còn trở ngại, Thư Vân và Diệp Trì cũng sớm ngày trở về, nên ngày thứ hai liền lên đường.
Bạch Vũ mãi cũng giữ bọn họ ở đợi chủ tử nhà tỉnh dậy, để đòi chút phần thưởng thù lao.
Lại nhớ tới lời Thư Vân : “Cứu một mạng hơn xây bảy tòa tháp, lấy bất cứ thù lao nào.”
Vốn dĩ Thư Vân chỉ là để thúc đẩy cốt truyện, cũng hề để tâm nam chính thể cho nàng bao nhiêu thứ.
Hơn nữa, nam chính vốn dĩ giả trang thành thường để âm thầm lẻn Vân Châu, Thư Vân dù đòi thêm chút muối và lương thực, cũng sẽ mạo hiểm để lộ phận của .
Lần thương là do của Tam hoàng tử phát hiện tung tích, ám sát.
trong lòng Bạch Vũ càng thêm kính trọng và ngưỡng mộ Thư Vân.
Dưới sự khẩn cầu trăm bề, Thư Vân và Diệp Trì mới để tên của , Bạch Vũ thầm nghĩ đợi chủ tử tỉnh dậy, nhất định ghi cho bọn họ một công trạng.
Sau chủ tử lên ngai vàng, sẽ ban thưởng cho bọn họ.
Sáng sớm mặt trời mọc, quạ bay qua rừng núi, phát vài tiếng kêu, tựa hồ báo điềm chẳng lành.
Diệp Trì và Thư Vân vai kề vai con đường núi gập ghềnh, đang vội vã trở về nhà.
Trên đường một bóng , yên tĩnh đến đáng sợ, khiến Diệp Trì trong lòng dự cảm chẳng lành.
“Vân nương, chúng mau tăng tốc bước chân .”
Diệp Trì khẽ nhíu mày, khu rừng núi xa xa đang chìm trong sương mù, trong lòng càng thêm bất an.
“Ừm, .” Thư Vân gật đầu, tăng nhanh bước chân. Trong lòng nàng cũng chút lo lắng, dù ở nhà còn lũ trẻ đang chờ bọn họ trở về.
Tuy nhiên, ngay khi bọn họ tăng nhanh bước chân, một tràng tiếng vó ngựa hỗn loạn đột nhiên truyền đến từ xa, phá vỡ sự yên tĩnh của rừng núi. Tiếp đó, một đám loạn binh áo quần rách rưới, mặt mũi hung tợn xông tới, bao vây hai .
“Ha ha, xem hôm nay vận khí tệ, đụng một đôi nam nữ trẻ tuổi thế .” Tên đầu mục loạn binh dẫn đầu l.i.ế.m liếm môi, ánh mắt bất thiện quét qua quét Thư Vân.
“Các ngươi là ai? Muốn gì!” Diệp Trì giận dữ quát một tiếng, thẳng , che chắn Thư Vân.
“Hừ, chúng là ai ngươi cần , thức thời thì ngoan ngoãn giao hết tài vật đây, bằng các ngươi sẽ yên !” Tên đầu mục loạn binh phất tay, hiệu cho thủ hạ xông lên.
Diệp Trì nắm chặt hai nắm đấm, chuẩn giao chiến với loạn binh, nhưng hiểu rõ ít địch đông, căn bản đối thủ của đám loạn binh , song mặt thể lộ vẻ sợ hãi.
Chỉ thấy tên đầu mục lệnh một tiếng, những loạn binh khác liền xông lên.
Diệp Trì vươn tay đẩy Thư Vân một cái về phía , bảo nàng mau chạy.
Hắn tùy tay nhặt một cây gậy liền giao chiến với loạn binh, chẳng mấy chốc cây gậy trong tay đại đao trong tay loạn binh c.h.é.m gãy.
Thư Vân thấy , trong lòng vô cùng lo lắng, nàng c.ắ.n răng, khẽ với Diệp Trì: “Huynh lui phía , cách.”
Diệp Trì đầu Thư Vân một cái, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Sao còn ở đây, bảo mau chạy ?”
“Ta thể bỏ mặc . Đừng lo, hãy tin .” Thư Vân khẽ , ánh mắt kiên định.
“Các ngươi lũ loạn binh , hôm nay nếu cút , đừng trách khách khí!” Thư Vân tay cầm chủy thủ, ánh mắt sắc bén như đuốc, thẳng tên đầu mục loạn binh.
Đám loạn binh thấy , đầu tiên là sững sờ một lát, đó bùng lên một trận ồ: “Ha ha, một tiểu nương tử cũng dám giương oai mặt đại gia, đúng là sống c.h.ế.t!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-172.html.]
“Xông lên cho , bắt lấy nàng , cướp hết đồ nàng !” Tên đầu mục loạn binh gầm lên một tiếng, vung đại đao trong tay, dẫn đầu xông tới.
Thư Vân từ từ thu một tảng đá lớn từ phía gian, chờ loạn binh xông lên, nàng để tảng đá vững vàng đập đầu bọn chúng.
“Đây là…” Diệp Trì kinh ngạc trợn tròn mắt, từng thấy chuyện thần kỳ như .
Chẳng lẽ là biến ảo thuật?
Thư Vân kịp giải thích với , liền ném từng tảng đá lớn mà hai cũng khiêng nổi đầu những kẻ địch đang xông lên.
Tảng đá lớn đột nhiên xuất hiện khiến tên đầu mục loạn binh khó mà chấp nhận. Tên đầu mục loạn binh tránh né kịp thời, nhưng vẫn đập chân, kêu t.h.ả.m một tiếng, ôm vết thương ngã vật xuống đất.
“A” Những loạn binh còn thấy đầu mục thương, đều ngây .
“Mau !” Thư Vân nắm lấy tay Diệp Trì, nhanh chóng chạy sâu rừng núi.
Đợi khi bọn họ chạy xa, xác định loạn binh sẽ đuổi theo nữa, Diệp Trì mới dừng bước, mặt đầy kinh ngạc Thư Vân: “Vân nương, cái đó là biến ảo thuật , nhưng ảo thuật cũng thể biến tảng đá lớn từ hư chứ.”
Diệp Trì rõ ràng, những tảng đá đó chính là đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ ảo thuật ngày nay đạt đến trình độ .
Thư Vân cũng vẻ căng thẳng, lợi dụng gian là bất đĩ, nghĩ tới sẽ đối mặt với câu hỏi của Diệp Trì như thế nào.
Thư Vân chỉ thể đ.á.n.h cược một phen, xem tin lời giải thích mà nàng từng với Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc lúc .
Diệp Trì nửa tin nửa ngờ: “Thật sự lão thần tiên ?”
“ . Lão gia gia giờ ở bên cạnh , là để bảo bối cho .”
Trong mắt Diệp Trì tràn đầy xót xa và áy náy, ngờ thời gian ở đây xảy nhiều chuyện như , Thư Vân còn suýt Cát lão thái hại c.h.ế.t.
“Vân nương, đều là do , để và lũ trẻ chịu nhiều khổ sở .”
Thư Vân nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêm túc với Diệp Trì: “Bí mật , chỉ Trường An và Trường Lạc , thể giúp giữ kín bí mật, đừng cho bất kỳ ai ?”
Diệp Trì gật đầu, trịnh trọng hứa: “Muội cứ yên tâm, bí mật dù c.h.ế.t cũng cho bất kỳ ai .”
Thư Vân bây giờ cứ như pháp lực trong chuyện kể, nếu khác , thì ai cũng lợi dụng nàng, nàng há chẳng nguy hiểm .
Thư Vân cảm kích : “Đa tạ.”
“Giữa và , hà tất lời cảm tạ.”
Kỳ thực trong lòng Diệp Trì vẫn còn nghi ngờ về lời của Thư Vân, chỉ là vẫn chọn tin tưởng nàng.
Hai xuyên qua con đường núi, nhanh trở về Cổ Khê thôn.
Trời tối sầm, Diệp Trì và Thư Vân quyết định ở đây qua đêm, ban ngày tiếp tục lên đường.
bọn họ chọn đến những căn nhà trống trong thôn để ở, vì quá nguy hiểm, mà đến hầm rượu nhà Cẩu Tử, tương đối an hơn.
Vốn dĩ tưởng Cổ Khê thôn còn , nhưng khi đến gần hầm rượu, Diệp Trì vươn tay ngăn Thư Vân , lặng lẽ khẩu hình: .
Thư Vân lập tức cảnh giác.
Bọn họ tiến gần miệng hầm rượu lắng bên trong chuyện, hai , bởi vì giọng đó vô cùng quen thuộc.