Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 160
Cập nhật lúc: 2025-10-08 13:26:42
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chúc Kim “đăng đăng đăng” chạy ngoài, Chúc Sơn ở phía gọi y.
“Tiểu Kim, con ?”
“Con lát nữa sẽ về.” Chúc Kim đáp.
Y chỉ ở một một lát.
Thì Nương y là khi m.a.n.g t.h.a.i y mới gả cho cha y Chúc Sơn, chuyện nàng giấu kín chín năm.
Chúc Kim hối hận , nếu như y hỏi nhiều như , thì y vẫn sẽ ngây ngốc, mỗi ngày chỉ cần lo chơi đùa cùng Chúc Ngân là .
bây giờ chuyện đều khác , mặc dù cha để tâm đến vấn đề huyết thống, nhưng trong lòng y vô cùng khó chịu. Y tự lúc nào đến bên cạnh hồ chứa nước, nhặt đá, từng viên từng viên ném trong.
“Ngươi đang gì !” Diệp Trường An tới tức giận chất vấn, “Sao là ngươi nữa?”
Chúc Kim đầu , Diệp Trường An mới phát hiện y là kẻ đ.á.n.h với cùng Trương Đại Hùng, Trương Hắc Tử, lập tức sa sầm nét mặt, đề phòng.
“Ta… chỉ là chơi ở đây thôi.” Chúc Kim thấy y, cũng lập tức giấu cảm xúc mặt.
“Chỗ để chơi đùa, nhà ngươi dùng nước cũng lấy từ đây. Ngươi ném nhiều đá như , nước văng khắp nơi, vạn nhất trượt chân ngã thì ?” Diệp Trường An như một tiểu đại nhân mà giáo huấn.
Chúc Kim bĩu môi, “Không ném nữa là chứ gì.”
Diệp Trường An thấy y vứt bỏ đá trong tay, định xoay bỏ . Chúc Kim bỗng nhiên nhớ điều gì đó, “Ê ê, ngươi chờ một chút.”
“Gì ?” Diệp Trường An ấn tượng gì với y, nhưng sự giáo d.ụ.c của Thư Vân cho phép y bất lịch sự, thế là y vui vẻ gì mà hỏi.
“Ngươi và nương của ngươi… hai là…” Chúc Kim ấp úng, mất cả nửa ngày cũng rõ ràng nửa câu.
Diệp Trường An thấy từ “nương”, mới xoay , nghiêm túc y, “Nương của ?”
“Không gì, cái đó, chỉ là hỏi ngươi, ngươi con ruột của nương ngươi, hai huyết thống, nhưng hai mẫu tử mà còn hơn mẫu tử, chẳng lẽ khi hai ở bên sẽ chút xa cách nào ?”
Câu hỏi chân thành của Chúc Kim Diệp Trường An coi là gây chuyện.
“Ngươi ý gì, ly gián và nương ?” Diệp Trường An dùng ánh mắt dò xét đảo đảo y.
Chúc Kim vội vàng xua tay, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, “Không , , thật sự chỉ mà thôi.”
Diệp Trường An thấy y thực sự ý gì khác, mới : “Cho dù chúng ruột thịt, nhưng chúng vẫn là một nhà. Nương tuy Nương ruột của , nhưng còn hơn gấp ngàn Nương ruột của nhiều đứa trẻ khác, thể cảm nhận sự ấm áp và tình yêu, như là đủ . Hà tất tính toán chuyện Nương ruột , như chẳng là tự tạo mâu thuẫn cho gia đình ?”
Chúc Kim lẩm bẩm : “Chỉ cần thể cảm nhận sự ấm áp và tình yêu là đủ .”
“ .” Diệp Trường An còn khẳng định một tiếng với y, “Được , nhưng ném đá nữa .”
Chúc Kim nhớ ông nội và cha, cùng với Nhị Thúc, và cả Chúc Ngân vẫn luôn lẽo đẽo theo y.
“Diệp Trường An đúng, huyết thống thì chứ, chúng vẫn là .”
Càng nghĩ càng vui vẻ, khi trở về liền quỳ thẳng mặt Chúc Sơn và Chúc lão hán, trịnh trọng dập một cái đầu.
“Cha, ông nội, Tiểu Kim tạ ơn công nuôi dưỡng của hai dành cho con suốt những năm qua.”
Chúc Sơn và Chúc lão hán đều hoảng hốt, Chúc Kim rốt cuộc gì, cáo biệt ?
Chúc Kim tiếp lời: “Mặc dù chúng huyết thống, nhưng chúng vẫn là một nhà. Cha, ông nội, thừa hưởng ân nghĩa ruồng bỏ, Tiểu Kim nhất định sẽ hiếu thuận với hai .”
Nói xong dập đầu. Chúc lão hán cảm động, đỡ y dậy, “Con ngoan, cháu ngoan của , con nghĩ thông suốt là nhất , ông nội cầu gì khác, chỉ cầu con mãi ở bên cạnh chúng .”
Chúc Sơn cũng : “ , Tiểu Kim. Sau con đừng chạy lung tung nữa, chúng lo c.h.ế.t mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-160.html.]
Chúc Kim nặng nề gật đầu, “Vâng, con sẽ như nữa.”
Nỗi hổ thẹn của y dâng lên, “Nếu con, binh sĩ Tây Nhung sẽ đến thôn của chúng .”
“Con sai đứa trẻ, nếu con, binh sĩ Tây Nhung cũng sẽ tìm đến thôi, chuyện con sai. Còn may nhờ con gặp binh sĩ Tây Nhung , nếu những kẻ đó nửa đêm lẻn , chúng đều ngủ say như c.h.ế.t, chừng g.i.ế.c trong giấc mộng .”
Chúc lão hán xoa đầu y.
“ mà, con nên chạy lung tung, nếu binh sĩ Tây Nhung, con chạy núi cũng thể gặp nguy hiểm khác. Ta cũng nên những lời nặng nề như với con, khiến con giận dỗi rời nhà, còn phiền cả thôn cùng tìm con.”
“Vâng , con sẽ như nữa.” Nỗi uất ức Chúc Kim kìm nén bấy lâu, khoảnh khắc hóa thành nước mắt.
“Lần cả thôn thể giữ tính mạng, là nhờ mấy hậu sinh trẻ tuổi nhà họ Diệp. Con nên xin ba đứa trẻ đó ?”
Chúc Kim : “Con , lát nữa sẽ .”
Mọi chuyện rõ ràng, nhà Chúc lão hán khôi phục khí như . Buổi trưa đều quen thuộc nghỉ ngơi, buổi chiều dậy mới tinh thần việc.
Chúc Kim liền nhân lúc đến nhà Thi Đại Hải, mở cửa cho y là Trương Đại Hùng. Trương Đại Hùng thấy là Chúc Kim, cánh cửa mới mở lập tức đóng sập .
Chúc Kim nhanh mắt nhanh tay, lấy tay chặn cửa, khoảnh khắc Trương Đại Hùng đóng cửa, tay y kẹp nhẹ, đến nỗi y kêu lên một tiếng.
Trương Đại Hùng thấy kẹp trúng y, lập tức mở cửa, lạnh lùng : “Ngươi chứ?”
“Không , đến để cảm tạ ân cứu mạng của Thi Đại Hải thúc.”
“Ồ, , ngươi về .” Trương Đại Hùng gặp Chúc Kim, ánh mắt bọn họ chế giễu hôm đó, y vẫn còn nhớ.
“Ta cũng trịnh trọng đến xin ngươi, xin , hôm đó là của .” Chúc Kim chân thành cúi với y.
Lần Trương Đại Hùng bối rối, ngờ Chúc Kim từng hung hăng ngang ngược, khí thế lấn át thật sự xin .
Trương Đại Hùng thấy ngượng ngịu, dường như nếu y gọi, Chúc Kim sẽ dậy , cứ cúi mãi.
“Khụ, cái đó, ngươi mau dậy .”
Trương Đại Hùng đỡ y dậy, “Đừng tưởng ngươi như thì thể tha thứ cho ngươi, đơn giản thế !”
Trương Đại Hùng trong lòng cảm thấy cũng nguyên tắc chứ.
Chúc Kim đảo mắt một cái, “Vậy dẫn ngươi b.ắ.n chim thì , ná.”
“Thật ?” Trương Đại Hùng kinh ngạc hỏi, ná là thứ đồ chơi hiếm khó tìm.
“Thật mà, cha đây mua cho , dùng lắm, chỉ cần nhắm trúng, b.ắ.n phát nào trúng phát đó, đợi qua thời gian nông bận , chúng cùng lên núi b.ắ.n chim thì ?” Chúc Kim chớp chớp mắt, nữa đưa lời mời.
Trương Đại Hùng ná kéo sự chú ý, sớm vứt nguyên tắc của đầu, một lời liền đồng ý.
“Được thôi, cũng ná, tiếc là bây giờ cũng mua , ngươi , cũng thử cho sướng tay.”
“Vậy thì chúng cứ thế mà định.”
Hai nữa xác định thời gian cùng chơi đùa.
Chúc Kim Trương Đại Hùng tha thứ, vội vã đến nhà Trương Hắc Tử. Vừa Diệp Trường An cũng đang ở nhà Trương Hắc Tử.
Bọn họ thì dễ chuyện như Trương Đại Hùng. Cái gì mà ná, cái gì mà đồ chơi, y đều thèm để ý, Diệp Trường An liền bảo Chúc Kim gọi cả Chúc Ngân đến, cùng bọn họ xin .
Trương Hắc Tử : “Ngươi khi phiền chúng cuốc đất, bây giờ hai ngươi giúp chúng cuốc.”