Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 155
Cập nhật lúc: 2025-10-08 01:38:38
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Dừng tay!”
Thi Đại Hải hét lớn một tiếng.
Binh lính Tây Nhung lập tức cảnh giác, ném Trúc Kim xuống đất, cầm loan đao tiến .
Thi Đại Hải giơ hai tay lên, cầu xin: “Mấy vị đại nhân, ác ý, đó là cháu trai , nó nghịch ngợm ngoài chơi lâu về nhà, là đến tìm nó, cầu xin các vị thả hai thúc cháu rời .”
Ích Châu và Tây Nhung gần , ngôn ngữ dù khác biệt, cũng quá lớn, giữa hai nơi vẫn thể hiểu đối phương đang gì.
Binh lính Tây Nhung ý liếc Thi Đại Hải vài lượt, “Chỉ một ngươi?”
“ , đúng , đoán nó đến đây , nên qua đây tìm kiếm.” Thi Đại Hải giả vờ sợ hãi, cũng khom lưng rụt rè.
Dù Thi Đại Hải như , nhưng binh lính Tây Nhung vẫn vô cùng thận trọng, trong đó một tiếp tục dùng đao chỉ về phía Thi Đại Hải, hai còn thì dò xét bốn phía xem liệu kẻ nào mai phục .
quả thực xung quanh còn ai nữa, Trương Xuyến Trụ và Diệp Trang ẩn ở nơi xa hơn, lặng lẽ quan sát bên , còn Diệp Lương chạy về báo tin.
Thi Đại Hải tiên nghĩ cách bảo tính mạng Trúc Kim.
Chẳng bao lâu, hai thả lỏng thần sắc, đẩy Thi Đại Hải tới.
“Các ngươi sống ở ?” Binh lính Tây Nhung cầm đầu hỏi.
“Chúng sống ở…”
Thi Đại Hải đến nửa chừng, Trúc Kim vội vàng cắt ngang, “Thúc! Chúng dù c.h.ế.t cũng thể cho lũ giặc Tây Nhung gia đình ở .”
Chàng tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng những kẻ Tây Nhung đều là một lũ giặc cướp, chuyên đốt g.i.ế.c cướp bóc, bọn chúng nhòm ngó Đại Tấn từ lâu .
Dù , kết cục đều thoát khỏi chữ c.h.ế.t, chi bằng bảo trong gia đình.
Trong lòng Thi Đại Hải kìm mà khen ngợi Trúc Kim, thằng nhóc , khí phách, đúng là một hảo hán!
Thi Đại Hải giả vờ như chợt hiểu , rụt rè : “Không mấy vị đại nhân hỏi nhà gì?”
“Chúng suốt chặng đường, mệt mỏi đói khát, tìm một nơi nghỉ ngơi dùng bữa, ngươi nguyện ý để chúng đến khách ?”
Lời của tên binh lính Tây Nhung đó dường như khách khí, nhưng ánh mắt hung ác mặt thể hiện rõ ý đe dọa.
Thi Đại Hải khó xử : “Cái … đại nhân , nhà còn gạo nấu cơm, ngày thường đều dựa rau dại khắp núi mà sống qua ngày, thật sự thể bày biện cơm canh ngon mà khoản đãi các vị.”
“Ít nhảm ! Ngươi mà dẫn đường, đao của cũng ngại thêm hai vong hồn của các ngươi.” Một khác dường như hết kiên nhẫn, loan đao lập tức đặt lên cổ Thi Đại Hải.
“Đừng g.i.ế.c , đừng g.i.ế.c , sẽ dẫn các ngươi .” Thi Đại Hải dường như sợ hãi đến mức quỳ xuống van lạy ba tên đó.
Trúc Kim trói ngược hai tay cây, thể thể động đậy, chỉ hai chân đang điên cuồng đạp, biểu thị sự tức giận tột độ và nỗi sợ hãi tột cùng của lúc , “Thúc! Sao thúc thế, thúc dẫn bọn chúng về, còn ai thể sống sót ?!”
“Tiểu Kim , cho dù chúng , dựa bản lĩnh của mấy vị đại nhân cũng sớm muộn sẽ tìm thôi.” Thi Đại Hải nịnh nọt với binh lính Tây Nhung, “Chỉ hy vọng đến lúc đó các vị đại nhân thể tha cho một mạng là đủ .”
Câu là thật, nếu Thi Đại Hải dẫn bọn chúng , chậm nhất bọn chúng cũng sẽ tìm thấy thôn Sơn Câu, đến lúc đó cả thôn cũng sẽ là một cái c.h.ế.t.
Chỉ là Thi Đại Hải cảm thấy khó hiểu, bọn họ sống ở sâu trong núi xa xôi như , binh lính Tây Nhung đến đây chứ?
bây giờ cho phép nghĩ nhiều.
Ba tên binh lính Tây Nhung liền đắc ý lớn.
Kẻ cầm đầu còn vỗ vỗ vai Thi Đại Hải, nhạo : “Ha ha ha… Hóa Đại Tấn các ngươi cũng thức thời như ngươi. Tốt, xét thấy ngươi lời như , mạng của ngươi sẽ tha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-155.html.]
“A, đa tạ các vị đại nhân. Các vị đại nhân, trời tối , chúng thôi.” Thi Đại Hải nịnh nọt .
“Được, .”
Binh lính Tây Nhung cũng mệt mỏi, nhanh chóng đến nơi nghỉ ngơi.
Bọn chúng kéo Trúc Kim dậy, “Thằng nhóc con, tiện cho ngươi .”
“Kẻ phản bội! Ta quỷ cũng sẽ tha cho ngươi.” Trúc Kim tức giận tột độ, phun một ngụm nước bọt Thi Đại Hải, ánh mắt như một thanh đao, bây giờ hung hăng cắm phập Thi Đại Hải.
Thi Đại Hải bất đắc dĩ : “Người vì , trời tru đất diệt.”
Binh lính Tây Nhung phía bọn chúng, thấy cuộc đối thoại của bọn chúng, càng thêm yên tâm, cảm thấy Thi Đại Hải chính là một kẻ tiểu nhân tham sống sợ c.h.ế.t, ắt sẽ gây bất kỳ vấn đề gì.
Một bên khác, trong thôn Sơn Câu, khi Diệp Lương trở về báo tin, thôn đều lo lắng sốt ruột tụ tập với .
“Lão Nhị, thật sự là binh lính Tây Nhung , các ngươi rõ ?” Giọng của Diệp tộc trưởng cũng run rẩy, trong lòng vẫn còn giữ một tia may mắn, kỳ vọng là bọn họ lầm.
“Phụ , thật sự là binh lính Tây Nhung.” Diệp Lương sắp .
Ai thể ngờ bọn họ chạy đến tận trong khe núi sâu, vẫn còn gặp lũ binh lính Tây Nhung đáng c.h.ế.t.
“Sao thế chứ, binh lính Tây Nhung xuất hiện ở đây?” Diệp tộc trưởng lẩm bẩm .
Diệp Trì lời miêu tả của Diệp Lương, : “Bọn chúng hẳn là lạc khỏi quân đội , nếu cũng sẽ quanh quẩn trong núi như .”
“Ta nghĩ hẳn là .” Diệp Lương gật đầu, “Thư tử, Diệp Trì ca, Đại Hải ca phát hiện binh lính Tây Nhung liền gọi về tìm các ngươi, các ngươi đối sách gì ?”
Diệp tộc trưởng và Trần lão Hán đều tràn đầy hy vọng hai .
Hai Diệp Trì , “Không , Trúc Kim thể rời khỏi thôn Sơn Câu, sợ nó đường gặp lưu dân, thổ phỉ gì đó, cho nên mới để Thư Vân dặn Đại Hải, phụ trách việc tìm kiếm bên ngoài, vạn nhất thật sự gặp thì về báo một tiếng , cũng dễ bàn bạc đối sách, ngờ gặp là binh lính Tây Nhung.”
Tất cả lập tức mặt mày tái mét.
“Thư Vân, cái loại độc d.ư.ợ.c gì đó của ngươi còn ? Hay là chúng đầu độc c.h.ế.t bọn chúng .” Mã Thị .
“Hết , đều dùng cho Đại Hải đại ca bọn họ .” Thư Vân đáp.
“Vậy thì đây, chẳng lẽ chúng chỉ còn nước chờ c.h.ế.t ?” Trần lão Hán và những khác .
“Hay là chúng đ.á.n.h với bọn chúng , dù bọn chúng chỉ ba , tráng đinh ở đây của chúng cộng cũng hơn mười , tin một chút thắng lợi cũng .”
Đây là lời của Phong Nhị Ngưu, con trai út của Phong lão Hán, ít tráng đinh trẻ tuổi cũng suy nghĩ giống .
“Không .” Diệp tộc trưởng lập tức phủ nhận, “Binh lính Tây Nhung mỗi đều huấn luyện bài bản, một thể địch ba bình thường, những tráng đinh của chúng thể đ.á.n.h , cho dù c.h.ế.t cũng sẽ trọng thương, nếu chắc chắn, tuyệt đối thể liều mạng.”
Thư Vân cau chặt mày, ánh mắt dáo dác quanh bốn phía, sốt ruột tìm kiếm đối sách, mãi đến khi thấy ánh đèn lập lòe như hạt đậu trong nhà.
“Có !” Thư Vân vui mừng vỗ tay.
Diệp Trì dù thể , nhưng vẫn thể ưỡn ngực, chỉ thể cong lưng.
“Thư Vân, ngươi nghĩ cách gì ?”
Thư Vân tiến gần Diệp Trì hơn một chút, suy nghĩ trong lòng, “Ngươi thấy cách đáng tin cậy ?”
Diệp Trì suy nghĩ một chút, “Hơi mạo hiểm, nhưng hiện giờ cách nào hơn cách . Tuy nhiên, cần phối hợp thật ăn ý mới thành công.”
Thư Vân gật đầu, “Ngươi sai.”