Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:15:12
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mã Thị mang một bó ngải cứu khô đến, Thư Vân hỏi: “Mã thẩm, cối giã ?”
Cối giã nhà nào cũng , khi thu hoạch lúa, trừ phần nộp thuế lương thực và hạt giống cho năm , còn hoặc là đổi lấy gạo cũ rẻ hơn, hoặc là đổi thành ngũ cốc thô như kê, ít tự giã gạo mới để ăn.
“Có, chứ.” Mã Thị trong lục tìm một lát.
Nhà bà một chiếc cối đá nhỏ, mỗi năm cúng tế sẽ giã một bát gạo mới để cúng tổ tiên.
Thư Vân dùng cối đá giã ngải cứu thành ngải nhung để dùng.
“Thẩm, gừng và que đóm ?”
Mã Thị theo lời Thư Vân, cắt gừng thành những lát dày, dùng kim châm hơn mười lỗ nhỏ mặt gừng.
Diệp Thủ Lương tất cả những gì Thư Vân đang , cảm thấy khó hiểu, nhưng trong lòng dấy lên chút mong chờ.
“Thủ Lương thúc, thúc vén ống quần lên quá đầu gối, xuống.”
“Hả?” Diệp Thủ Lương tuy là một lão nhân, nhưng để ông để lộ chân mặt một tiểu cô nương hậu bối, vẫn chút ngượng ngùng.
“Chao ôi, lão đầu tử c.h.ế.t tiệt , lúc còn hổ gì, nương của Trường An chữa bệnh cho ông đó!” Vừa , Mã Thị ấn Diệp Thủ Lương xuống giường tự tay vén ống quần của ông lên.
Thư Vân đặt lát gừng lên mấy huyệt vị ở đầu gối của ông, véo ngải nhung thành hình chóp nón, lượt đặt lên những lát gừng đó.
“Thúc, nếu cảm thấy nóng thì một tiếng, để cho thúc cái khác.”
“Ấy, , .” Diệp Thủ Lương chút căng thẳng, thẳng .
Thư Vân bảo Mã Thị tìm một đôi đũa và một bát nước, thổi que đóm, từng chút một đốt cháy ngải nhung, khói mỏng dần dần bay lên, chẳng mấy chốc trong nhà tràn ngập mùi hương thanh khiết của ngải nhung và mùi gừng hăng nồng.
Ban đầu Diệp Thủ Lương cảm thấy mấy huyệt vị ở đầu gối ấm ấm, thoải mái, nhưng khi ngải nhung cháy hết, cảm giác nóng rát cũng ập đến, nhưng ông dám cử động.
“Nương của Trường An, nóng .”
Thư Vân lập tức dùng đũa gắp từng chút ngải nhung chân ông bát nước dập tắt, đặt ngải nhung mới lên lát gừng và châm lửa.
Lặp như hàng chục , hai chén , Thư Vân mới lấy ngải nhung và lát gừng xuống.
“Được , Thủ Lương thúc, thúc xuống đất thử xem.”
“Được.” Ông hạ ống quần xuống, cẩn thận dùng chân chạm đất, cảm thấy gì khó chịu liền dậy, vài bước, khóe miệng dần dần nhếch lên.
“Hầy! Thật kỳ lạ, cái chân già của còn lạnh lẽo đau nhói nữa, còn khá ấm áp.” Khuôn mặt ngăm đen của Diệp Thủ Lương nở một nụ rạng rỡ.
“Chân đau là , nhưng thúc vẫn để đầu gối và chân lạnh, nếu sẽ đau đó.” Thư Vân dặn dò.
“Ấy, .” Diệp Thủ Lương .
“Nương của Trường An, bệnh coi như chữa khỏi ư?” Mã Thị nhíu mày hỏi, nếu thực sự đơn giản như , thì lão Trương đầu cũng đến nỗi khi xem đại phu vẫn liệt.
“Vừa châm cứu bằng ngải chỉ là dịu cơn đau chân của Thủ Lương thúc, chữa trị tận gốc vẫn cần phối hợp các phương pháp khác, tóm bệnh từ từ, thể vội vàng . À , Mã thẩm, châm cứu cho thúc như thế nào, thẩm còn nhớ ?”
Mã Thị hồi tưởng , : “Ừm, nhớ.”
“Sau Thủ Lương thúc đau chân, thẩm cứ châm cứu bằng ngải như để dịu.” Thư Vân .
“Vậy thì quá .” Diệp Thủ Lương , đau nhức phong thấp xương khớp là đau nhất, đây ông chỉ thể cố chịu đựng, bây giờ , cách châm cứu bằng ngải thì cần chịu khổ nữa.
Khi Thư Vân về, mưa tạnh, phía chân trời phía đông còn lấp ló một chút ánh sáng trắng, như thể mặt trời nóng lòng xuyên qua tầng mây dày, chiếu rọi đại địa.
“Hay là ngươi đón Trường An và Trường Lạc sang ăn cơm trưa cùng, bảo thẩm ít món ngon.” Diệp Thủ Lương giữ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-15.html.]
“Không cần thúc, còn việc khác. Chiếu đó chiều sẽ đến lấy.” Thư Vân ngoài từ chối ý của họ.
Mưa tạnh, Thư Vân cũng cần mượn áo tơi nữa, liền mượn Diệp Thủ Lương hai tấm chiếu cói, những tấm chiếu đó dùng để phơi lúa, mà giờ mới cuối xuân nên họ cũng dùng.
“Nương của Trường An, tấm chiếu đó nặng lắm, chiều sẽ mang về nhà cho ngươi, ngươi cần mất công đến lấy .” Diệp Thủ Lương .
“Vậy thì phiền Thủ Lương thúc , với , thúc và thẩm cứ gọi là Vân Nương , thiết hơn.” Cũng giống tên của chính nàng hơn, chứ nương của ai, vợ của ai.
“Được, Vân Nương.”
Diệp Thủ Lương và Mã Thị tiễn Thư Vân rời , trong lòng càng nàng càng yêu thích, cũng thầm mừng vì ban đầu cho nàng thuê căn nhà của .
Đợi Thư Vân xa , Mã Thị mới : “Vân Nương chữa bệnh cho ông, chúng thể để nàng thiệt thòi, tiền cần đưa thì vẫn đưa, ăn của lớp hậu bối, hai khuôn mặt già của chúng mà đối diện đây.”
Diệp Thủ Lương cứng cổ, thổi râu trừng mắt : “Lão bà tử ngươi, là loại như ? Ngươi nhặt thêm ít trứng gà, sẽ mang qua cùng, để bồi bổ cho bọn trẻ, Nương con nàng gầy gò như lánh nạn .”
“Vậy nhặt thêm mấy quả trứng gà .”
Thư Vân một xuống chân Nam Sơn, cắt hơn mười cân ngải cứu, hái thêm hơn mười cân rau dại.
Một loại rau dại già, nàng định sẽ khai phá một mảnh đất phía nhà để tự trồng rau, những loại chu kỳ sinh trưởng nhanh, hai mươi, ba mươi ngày là thể thu hoạch.
Cuối cùng Thư Vân tìm thấy bạc hà thể đuổi muỗi và ngâm nước gần đó, hái nhiều và đào cả mấy gốc, định sẽ di thực sân nhà .
Thư Vân trời, ước chừng cháo lòng sắp , liền thu tất cả những thứ thu hoạch gian, vội vàng trở về.
“Nương, về ạ.” Diệp Trường Lạc chạy đón nàng.
“Ừm, đói con?” Thư Vân .
“Chưa ạ.” Diệp Trường Lạc lắc đầu.
“Trường An ?” Thư Vân hỏi.
“Ca ca làng xách nước ạ.”
Thư Vân nhíu mày, Diệp Trường An mới bé tí, cảm giác một thùng nước cũng thể đè sập cái hình nhỏ bé của bé, hơn nữa lỡ cẩn thận rơi xuống nước thì .
Nàng vội vàng bước nhà dập tắt lửa bếp, chuẩn giếng tìm thì Diệp Trường An xách nửa thùng nước trở về.
Thư Vân bước tới nhận lấy thùng nước từ tay bé, mặt nghiêm : “Sau việc xách nước, hai đứa con đụng ! Chưa đến giếng nước cách nhà xa, cứ lỡ may các con rơi xuống giếng thì ! Nương ở đây, ai sẽ cứu các con?”
Những lời giận dữ của Thư Vân toát là sự lo lắng.
Diệp Trường An mím môi, tay chân luống cuống, giải thích: “Con thấy nhà hết nước, nương một ngày nhiều việc vất vả, nên giúp nương.”
Thư Vân bé vì thương nàng, liền dịu giọng : “Ta , nhưng càng các con bình an.”
“Con là nam tử hán, con nhiều việc hơn, ngôi nhà cũng chỉ một nương gánh vác.” Diệp Trường An nắm tay Thư Vân, một cách hiểu chuyện.
“Nương, con cũng thể giúp việc mà.” Diệp Trường Lạc cũng ôm chân Thư Vân .
“Được, đều là những đứa trẻ ngoan.” Thư Vân cảm động trong lòng, vành mắt đỏ hoe, “ bây giờ các con còn nhỏ, sức lực yếu, việc xách nước phù hợp với các con, cứ những việc khác đơn giản nhẹ nhàng hơn.”
“Vâng.” Bọn trẻ đồng thanh đáp.
“Vậy , chúng ăn cơm thôi.”
Thư Vân mở nắp, cháo ninh nhuyễn và sánh đặc, nàng rắc lên ít gừng thái sợi và đoạn hẹ trắng cùng một chút muối, khuấy đều, múc đầy một bát lớn cho Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc.
Nhìn bát cháo trắng đặc đến mức đũa cắm đổ, hai em , dậy sớm hơn để canh nương cho gạo nồi, nương quá phung phí !