Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-10-08 01:38:27
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thư Vân ngủ một giấc, tỉnh dậy vẫn nhớ rõ giấc mơ đáng sợ , đến nỗi nàng cả ngày đều lòng bồn chồn.

Mã thị thấy , cho rằng nàng tối qua ngủ ngon, liền bảo nàng nghỉ ngơi thêm.

Thư Vân cũng dám với bà rằng mơ thấy Diệp Trì và bọn họ.

Nàng mơ thấy Diệp Trì và bọn họ trở về Cổ Khê thôn, ban đầu chuyện đều , trong thôn gần như , những cánh đồng lúa mì vàng óng ả lay động theo gió.

Bọn họ hợp sức nhanh chóng gặt mấy mẫu lúa mì, nhưng ngay lúc , trong thôn làng yên tĩnh, một đám lưu khấu xông , cầm đại đao c.h.é.m g.i.ế.c tới.

Trương Xuyên Trụ, Diệp Trang ôm lấy cổ đang chảy m.á.u ngừng mà ngã xuống đất.

Rất nhanh, ngã xuống càng lúc càng nhiều, cuối cùng chỉ còn một Diệp Trì. cũng bốn năm bao vây trùng điệp, khó lòng thoát .

Ngay khi c.h.é.m nhát d.a.o đầu tiên, Thư Vân tỉnh giấc.

Mọi đều giấc mơ là giả, Thư Vân nghĩ họ chắc hẳn sẽ thuận lợi bình an trở về thôi, huống hồ nàng còn đưa cho vũ khí bí mật.

Bên Diệp Trì và bọn họ.

mang vật nặng, nên bước chân nhanh hơn nhiều so với , chỉ bốn ngày đến nơi.

Quả nhiên, lúa mì trong ruộng sắp chín kỹ .

Trương Xuyên Trụ và Diệp Trang mấy nóng lòng chờ , ngay xuống ruộng.

Bị Diệp Trì ngăn .

“Diệp Trì , chuyện gì ?” Trương Xuyên Trụ hỏi.

Diệp Trì liếc hướng thôn, “Trong thôn quá yên tĩnh, luôn cảm thấy gì đó đúng.”

“Có lẽ trong thôn hết , chúng vẫn nên nhanh chóng gặt lúa mì .”

Trương Xuyên Trụ thì nhận chỗ nào đúng, lúa mì đang ở ngay mắt, lòng bàn tay ngứa ngáy chỉ nhanh chóng thu hoạch.

Thi Đại Hải , “Ta cũng thấy kỳ lạ, là chúng lên núi trốn một chút. Rồi xem xét tình hình.”

Diệp Trì gật đầu, “Đi.”

Mọi lên núi, Thi Đại Hải giỏi trèo cây, nên y cử lên cây để quan sát thôn làng.

“Diệp Trì đại ca, chúng đợi đến khi nào mới ?” Diệp Trường hỏi.

“Đợi đến khi trời tối.”

Sau khi trời tối mới thể trong thôn rốt cuộc còn mấy hộ gia đình.

Rất nhanh, trời tối sầm , Cổ Khê thôn rộng lớn chìm trong bóng tối yên tĩnh.

Không lâu , hai nơi ánh đèn nhỏ như hạt đậu sáng lên, Thi Đại Hải từ cây nhảy xuống.

“Vẫn còn hai gia đình.”

Diệp Chính : “Vậy thì kỳ lạ , hai gia đình ban ngày trong thôn, cũng ruộng gặt lúa mì, ngược im lìm như .”

“Ta và Đại Hải sẽ thăm dò , các ngươi hãy đợi ở đây.”

Thi Đại Hải gật đầu với Diệp Trì, mỗi một hướng thôn, phân biệt đến hai nhà để dò xét.

Diệp Trì đến nhà Vương Lý Chính.

Y cho rằng trong tình cảnh mắt, một kẻ hám lợi như Vương Lý Chính ngốc đến mức thủ ở nhà .

Bởi , kẻ đang ở trong nhà Vương Lý Chính hiện giờ chắc chắn là kẻ chiếm chỗ, chỉ cần xem trong thôn .

Diệp Trì lật tường , tiên áp tai ngóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-144.html.]

Bên trong truyền tiếng nước sùng sục sôi.

“Nấu nhanh lên, lão tử đói c.h.ế.t .” Là một giọng nam nhân.

Diệp Trì dùng con d.a.o nhỏ cạy một khe hở của cửa sổ, ghé mắt .

Trong phòng ba nam nhân, trang phục của bọn chúng của nhà nông, mà càng giống những kẻ hành tẩu giang hồ, nhưng khí chất của ba kẻ hề chút hiệp khí nào, trái còn đầy vẻ lưu manh.

Chẳng mấy chốc, thứ trong nồi chín, một kẻ cầm muỗng khuấy đảo.

Diệp Trì ngờ, đó là những miếng thịt trắng nõn, bọn chúng thể kiếm thịt, thật đơn giản.

Chỉ là mùi vị khi nấu mang theo chút chua chát, Diệp Trì ngửi thấy khó chịu, bèn lật tường ngoài, tìm Thi Đại Hải hỏi xem tình hình bên y thế nào.

Vừa khỏi thôn, Thi Đại Hải lảo đảo chạy về phía y.

“Đại Hải, bên ngươi…”

Diệp Trì còn dứt lời, Thi Đại Hải tránh qua y, cúi sang một bên mà nôn mửa.

“Đây là ?” Diệp Trì vỗ vỗ lưng giúp y.

“Bọn chúng…” Vừa hai chữ, Thi Đại Hải cảm thấy dày cuộn trào buồn nôn, cố sức kìm nén mấy , mới một câu trọn vẹn, “Ta thấy bọn chúng, ăn, .”

“!”

Diệp Trì lập tức nhớ cảnh tượng thấy trong căn nhà , những miếng thịt trắng nõn đang nấu.

Chẳng lẽ đó cũng là…

Diệp Trì tâm trạng khó bình, đỡ Thi Đại Hải vội vã lên núi .

Diệp Chính cùng vài khác tin , ai kinh hãi.

“Nếu gan chuyện táng tận lương tâm như , bọn chúng là giặc cướp thông thường, cũng thể gọi là nữa. Ta nghĩ mục đích bọn chúng cố thủ ở đây cũng là vì những ruộng lúa mì trong thôn.” Diệp Trì .

“Phải.” Thi Đại Hải nôn một tiếng, “Ta bọn chúng , đợi khi bọn chúng thu hoạch hết lúa mì trong thôn, thì sẽ đủ lương thực cho bọn chúng một thời gian dài.”

“Vậy nếu chúng gặt lúa mì, chắc chắn sẽ kinh động đến bọn chúng, thế ?” Diệp Lương hỏi.

Trong mắt Diệp Trì dấy lên sát ý, “G.i.ế.c.”

Những kẻ súc sinh , ngay từ miếng đầu tiên chúng ăn nên xuống địa ngục .

Thi Đại Hải cùng suy nghĩ với Diệp Trì, khi y thấy đứa bé nhỏ trong nồi, y hận thể lập tức xông g.i.ế.c c.h.ế.t những kẻ súc sinh đó.

“G.i.ế.c thế nào? Tính , bọn chúng sáu , hơn nữa mỗi kẻ đều mang theo một thanh đại đao, kiểu dáng của đao, hẳn là bọn chúng cướp từ tay quan sai nào đó.”

Diệp Trì bảo Diệp Ngưu mở bọc đồ mà Thư Vân đưa cho y, ngoài lương khô, bánh táo chua, kiwi khô , còn một lọ sứ nhỏ.

“Đây là một bình độc dược.”

Là Thư Vân dặn dò y khi , nếu gặp kẻ khó đối phó, thể bôi độc d.ư.ợ.c lên đao hoặc tên.

Độc d.ư.ợ.c chính là nước cốt từ cỏ Độc Vẫn mà Thi Đại Hải tìm thấy đó.

“Ngươi là, chúng lén lút bỏ nồi của bọn chúng?” Diệp Chính hỏi.

Diệp Trì gật đầu, “Phải, nhưng cần thần quỷ , thể để bọn chúng phát giác, tránh cho bọn chúng cảnh giác.”

Diệp Trì xong, Thi Đại Hải động tai, thấy tiếng bước chân, khẽ , “Có đến.”

Diệp Trì hiệu cho đừng động, y vài bước nhảy lên cây, thấy một bóng , lập tức nhảy xuống tóm lấy kẻ đó.

Thi Đại Hải và những khác lập tức vây .

“Đừng, đừng g.i.ế.c .” Kẻ đó vô cùng kích động, đưa tay nắm lấy Diệp Chính và Diệp Lương, “Diệp Chính, Diệp Lương, là đây mà.”

 

Loading...