Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 139
Cập nhật lúc: 2025-10-08 01:38:22
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gà rừng bữa trưa, thịt thỏ bữa tối, bụng no nê thịt cá, dù khổ cực đến mấy cũng đều thấy đáng giá.
Kỳ vọng những ngày bữa nào cũng thịt, nên các tráng đinh đều nảy sinh ý theo Diệp Trì và Thi Đại Hải học săn bắn.
“Còn học săn bắn, xem bây giờ là tình cảnh gì, chúng còn xây nhà nữa ?”
Một câu của Diệp Tộc Trưởng dội tắt ý nghĩ nóng hổi trong lòng các tráng đinh.
“Tộc trưởng thúc, là chúng mỗi ngày chỉ để một theo Diệp Trì và Đại Hải học săn bắn, luân phiên , sẽ chậm trễ việc xây nhà.”
Diệp Trường khó khăn lắm mới đưa ý kiến.
Lương thực nhà vốn dĩ đủ ăn, sửa xong nhà thì mỗi nhà sẽ tự ăn, nhà chịu đói, nên học nghề săn bắn, để vợ chồng một sự đảm bảo cho cái bụng.
Không chỉ nghĩ , Diệp Ngưu và mấy gia đình khác cũng đều nghĩ thế.
Đất đai quanh thôn Sơn Câu đều là đất hoang, vụ thu hoạch đầu tiên chắc chắn sẽ , ai cũng chịu đói.
Mọi đều tỏ vẻ quyết tâm học bằng .
Trong lúc khí đang căng thẳng, Diệp Trì mở miệng: “Tộc trưởng thúc, thấy Diệp Trường lý, mỗi ngày một học săn bắn, sẽ chậm trễ công việc .”
Thực trong lòng Diệp Tộc Trưởng cũng giống , đều Diệp Chính và Diệp Lương học săn bắn, bọn trẻ trong nhà đều đang lớn, thỉnh thoảng ăn chút thịt là .
bây giờ là gia trưởng, việc khó tránh khỏi quản giáo nghiêm khắc một chút, quy tắc thì thành khuôn khổ mà.
Vì Diệp Trì cho một đường lui, cũng thuận thế mà theo, chỉ là vẫn đưa điều kiện, “Được thôi, chậm trễ đại sự xây nhà, thì học , nhưng chỉ học buổi sáng mỗi ngày, buổi chiều vẫn cùng việc.”
Diệp Tộc Trưởng đồng ý, các tráng đinh đều mặt mày hớn hở, tự bàn bạc xem ai học ai học .
Ngày hôm , khi ăn xong bữa cháo rau sáng, các tráng đinh bắt đầu việc.
Người đào bể chứa nước tiếp tục đào, cắt cỏ và gạch mộc cũng tiếp tục.
Trương Xuyên Trụ trong bể chứa nước đào sâu một mét, : “Thư tử, thấy bể chứa nước sâu hai mét thì quá sâu . Ngay cả tráng đinh trưởng thành rơi cũng thấy đầu, đừng đến trẻ con.”
“Phải đó, Thư tử, như Diệp Trì và những hình cao bảy thước như bọn họ rơi xuống, còn nhảy lên một cái mới thấy đầu, còn thấp hơn bọn họ cả một cái đầu…” Diệp Trường đùa cợt .
Thư Vân nghĩ , cũng , vạn nhất đứa trẻ nào nghịch ngợm rơi , nước quá sâu, đến cả kêu cứu cũng kịp.
“Xuyên Trụ đại ca, các lý, thì đào một mét rưỡi thôi.”
“Được.”
Chỉ cần đào thêm nửa mét nữa, Trương Xuyên Trụ và Diệp Trường nhanh đào xong, đầm chặt bộ đất ở đáy và vách bể.
Vị trí bể chứa nước là do Thư Vân đặc biệt lựa chọn, nàng chọn một chỗ vặn leo ba bậc đất, chính là để bể chứa nước độ cao, đó ở phía mở một cái lỗ, đào mấy đường mương dẫn đến ruộng đồng, như thì cần gánh nước tưới ruộng phiền phức nữa.
Tiếp đó, đổ những hòn đá lớn mà Thư Vân và bọn trẻ nhặt bể chứa nước, đập mạnh đất đáy, đổ thêm sỏi vụn lên , khiến cho đáy bể ngoài đá còn thấy chút bùn đất nào nữa.
Sau đó, Thư Vân bảo Trương Xuyên Trụ giúp nàng chặt một cây tre đường kính lớn hơn một chút, lấy độ dài hai đốt tre, đục thông đốt tre ở giữa, khoét một cái lỗ ở phía đáy.
“Ê, Thư tử, nàng cho vải trong ống tre, còn cát sỏi nữa, đây là gì ?”
Diệp Trường và Trương Xuyên Trụ đang đào mương đất vô cùng khó hiểu, cách của Thư Vân, bọn họ thể đoán nàng cái gì.
Thư Vân mà , bảo Trương Xuyên Trụ cầm ống tre, để Diệp Trường dùng bát hứng ở cái lỗ đáy ống tre.
Chỉ thấy nàng từ múc một gáo nước đục ngầu, đổ trong ống tre. Nước khi qua than củi, cát sỏi và vải vụn mà nàng đặt trong ống tre, chảy trong veo xuống bát của Diệp Trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-139.html.]
“Ê, nước trong vắt thế, nhớ nãy nàng đổ là nước đục ngầu mà.” Diệp Trường kinh ngạc bát nước trong vắt đến mức phát sáng trong tay.
“Để xem, để xem.”
Trương Xuyên Trụ và Diệp Trường đổi chỗ cho .
“Thật đấy, nước trong vắt sạch sẽ quá.” Trương Xuyên Trụ ngừng lắc lư bát nước trong tay, liên tục cảm thán, còn gọi những khác cùng đến xem chuyện kỳ diệu , “Ê, mau đến xem !”
Trương Xuyên Trụ hô, tất cả đều chạy đến.
“Sao thế, thế?”
Diệp Tộc Trưởng là lo lắng nhất, sợ rằng chuyện xảy , nên chạy ở phía nhất.
Trương Xuyên Trụ ngay mặt học theo động tác của Thư Vân, đem nước đục ngầu đổ ống tre, “Các ngươi xem, nước trong hơn , thần kỳ ?”
“Đích thị là kỳ diệu , mà nông nỗi ?” Diệp tộc trưởng hỏi.
Trương Xuyên Trụ hề hề, “Ta cũng , đều là Thư tử cả.”
Mọi về phía Thư Vân, mong nàng giải đáp.
“Thật là bởi vì đặt trong ống tre một ít vật thể lọc tạp chất, ví như than củi, cát sỏi, cùng vải bố. Những vật đặt từng lớp một, sẽ lọc sạch những chất bẩn trong nước.”
Thư Vân sợ họ hiểu, đưa một ví dụ dễ hiểu, “Cứ như suối núi vì sạch hơn sông núi, chính là vì nước mưa trải qua sự lọc tự nhiên của đất đá núi, bộ lọc đơn giản mà cũng là nguyên lý đó.”
“Tuy rằng chúng vốn dẫn nước khá sạch từ núi xuống, nhưng e rằng bùn cát trong mưa, cây cối mục nát, hoặc là côn trùng nhỏ rơi ống tre, nên vẫn nên lọc qua một thì hơn. Dẫu chúng thường ngày uống nước, cũng nấu ăn, nguồn nước càng sạch sẽ, thể càng dễ mắc bệnh. dù là nước lọc sạch đến mấy, cũng nhớ kỹ nhất định đun sôi mới uống, ngàn vạn uống nước lã.”
Thư Vân mượn chuyện nước non để dặn dò .
Diệp tộc trưởng xong gật đầu, tuy ông hiểu nguyên lý lọc nước mà Thư Vân , nhưng uống nước bẩn sẽ sinh bệnh, thì ông vẫn .
“Vợ Diệp Trì y thuật, nàng sai, để bớt bệnh tật, chúng sẽ dùng nước lọc.”
“Đã rõ.” Mọi đồng thanh đáp.
Nói xong, đều bận rộn công việc.
Lúc , Lưu Thúy Nhi phía đám đông, vốn vẫn lén lút trộm, nảy sinh chút suy tính nhỏ.
Nàng vội vàng chạy đến ruộng, kể chuyện cho Khúc Đại Lang .
“Đại Lang, thường ngày chúng lên núi gánh nước cũng mệt mỏi lắm. Muốn tắm rửa thoải mái một chút, gánh nước thôi mất nửa ngày trời . Chi bằng chúng cũng đến chỗ bọn họ mà lấy nước dùng .”
“Việc lắm , công trình dẫn nước là do , chúng đột ngột đến dùng như mà ?” Khúc Đại Lang tuy dễ mềm lòng, nhưng vẫn chừng mực.
Lưu Thúy Nhi trợn tròn hai mắt, “Sao , đều là cùng thôn, bọn họ nỡ cho chúng dùng.”
“Hay là, chúng để cha chuyện với họ?” Khúc Đại Lang do dự .
“Ta , cần thiết.” Lưu Thúy Nhi vẫn sợ Khúc lão hán, bèn gật đầu, “ nếu với cha thì cứ .”
Khúc Đại Lang đem chuyện kể cho Khúc lão hán , ông liền chắc chắn là Lưu Thúy Nhi xúi giục.
Khúc Đại Lang nhắc đến chuyện đám còn đào mương máng gần khu đất hoang, chuẩn dẫn nước ruộng để tiện tưới tiêu cây trồng.
Khúc lão hán động lòng, liền gọi con trai thứ hai đến cùng bàn bạc chuyện .
“Cha, con nghĩ chuyện thể với Trần thúc, Phùng thúc, Chúc thúc, chừng họ cũng ý .”