Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 138
Cập nhật lúc: 2025-10-08 01:38:21
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta nghĩ, là chúng về thôn Cổ Khê mà lấy, chỉ là cách quá nguy hiểm, vạn nhất gặp Tây Nhung thì phiền toái lớn, thôi thì bỏ .”
Diệp Tộc Trưởng chính vì lo lắng điểm , nên mới quyết định từ bỏ phương pháp .
Vì chút rơm khô mà đ.á.n.h đổi tính mạng thì đáng.
“Diệp Trì tức phụ, con cách nào ?” Diệp Tộc Trưởng theo thói quen hỏi Thư Vân.
Thư Vân chợt nhớ đến những căn nhà cũ phá dỡ ở nông thôn ngày xưa.
“Ở quê hương của , cỏ đuôi ch.ó thể thế rơm khô để gạch mộc, chỉ là hiệu quả kém hơn một chút.”
Khi nàng còn nhỏ, những mảnh gạch mộc vỡ nát lộ rơm rạ, hỏi ông nội vì bên trong rơm.
Ông nội liệt kê cho nàng mấy điểm, khi đó nàng còn nhỏ, nửa hiểu nửa cũng để tâm, chỉ với tính trẻ con mà tiếp tục hỏi nếu rơm khô thì ?
Ông nội , rơm thì gạch mộc sẽ vỡ nát, rạn nứt, nếu dùng rơm thì cũng thể dùng một loại cỏ đặc biệt độ dẻo dai thế, ví dụ như cỏ đuôi ch.ó mà nàng thích chơi.
Diệp Tộc Trưởng hỏi: “Gạch mộc bằng cỏ đuôi ch.ó thể dùng bao lâu, ba năm, năm năm ?”
Thư Vân gật đầu, “Điều đó thì thể.”
“Vậy cũng .” Diệp Tộc Trưởng nghĩ bụng, bọn họ cũng sẽ ở thôn Sơn Câu cả đời, đợi đến khi còn chiến tranh nữa, vẫn về, “Chiều nay, cùng cắt cỏ, tranh thủ một buổi chiều cắt hết cỏ cần dùng .”
Diệp Trang giơ tay, “Tộc trưởng thúc, và Diệp Trì còn ván giường nữa, nếu tối nay ngủ đất lạnh thì .”
“Được, hai ngươi cứ ở nhà ván giường .”
Mã Thị giơ tay, “Tộc trưởng, bên chúng cũng cần giữ hai tiếp tục đào rau.”
Mã Thị tuổi tác lớn, vai vế cao, nên Diệp Tộc Trưởng liền để bà sắp xếp công việc cho phía phụ nữ.
“Được, các ngươi cũng giữ hai .” Diệp Tộc Trưởng , “Vậy bắt đầu động thủ , ai việc nấy .”
“Cha, con còn một chuyện.” Diệp Lương giơ tay lên.
Diệp Tộc Trưởng ngắt lời, thấy phiền vô cùng, là con trai thứ hai bất tài của , càng thêm tức giận, “Ngươi nãy , cứ mất thời gian!”
Thấy thời gian còn đủ, bọn họ bây giờ đang giành giật thời gian, việc nhanh nhẹn hơn mới , ngươi một câu một câu dứt.
Diệp Lương mắng, như con chim cút, dám gì nữa.
“Mau , chuyện gì?” Diệp Tộc Trưởng liếc một cái.
“Cha, nguồn nước cách chúng quá xa, gánh nước phiền phức quá.”
Diệp Tộc Trưởng xong lời , hai mắt lộn ngược, cốc đầu Diệp Lương một cái, “Gánh nước phiền phức? Ăn cơm phiền phức , ăn miệng còn tự nhai nuốt, ngươi thể ăn ?”
Diệp Lương mạnh mẽ lắc đầu.
“Hừ! Vậy thì còn gì nữa, cút việc , cả ngày chỉ nghĩ đến việc lười biếng.” Diệp Tộc Trưởng thổi râu trợn mắt với Diệp Lương.
Diệp Lương Diệp Tộc Trưởng mắng, phục, còn lẩm bẩm, “Vốn dĩ phiền phức, hơn nữa còn tốn thời gian.”
Buổi sáng, bọn họ chỉ riêng việc gánh nước tốn hơn nửa thời gian.
“Tộc trưởng thúc, nhị ca Diệp Lương cũng lý.” Thư Vân .
Thư Vân giúp Diệp Lương , mắt liền sáng lên.
Đây chính là Thư tử đó, cha chắc chắn sẽ lời nàng.
Nếu là khác mở lời, Diệp Tộc Trưởng chắc chắn là một trận mắng mỏ, nhưng địa vị và mức độ coi trọng của Thư Vân trong lòng Diệp Tộc Trưởng thường thể sánh .
Diệp Tộc Trưởng híp mắt : “Diệp Trì tức phụ, con cũng thấy gánh nước phiền phức ?”
Thư Vân: “Phải, con suối nhỏ ở núi, lên núi xuống dốc thật sự mệt , sức lực của đều dùng việc gánh nước thì đáng. Hơn nữa chúng còn tưới tiêu ruộng đồng, và mỗi nhà mỗi ngày đều cần dùng nước, cứ mãi gánh nước thì quả thực bất tiện.”
“Vậy ý con là dẫn nước về?” Diệp Trì hỏi.
“Dẫn thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-138.html.]
“Dùng tre nối liền dẫn xuống, bên còn đào một bể chứa nước, khi khai hoang, còn thể đào mương nước, dẫn nước về ruộng.”
Diệp Lương vỗ tay hoan hô, “Ê, cái , chúng cũng cần vất vả gánh nước từ xa nữa. Cha, chúng cứ theo lời Thư tử , sẽ tiết kiệm công sức nhiều.”
Nghe thể tưới tiêu ruộng đồng, Diệp Tộc Trưởng liền vui mừng khôn xiết.
Tục ngữ câu, trời lớn đất lớn, ăn uống là nhất. Cha Nương , đất đai nhất.
Chẳng chuyện gì quan trọng hơn việc trồng trọt, chỉ cần lợi cho việc trồng trọt, đều hai tay tán thành.
“Được, trừ những cần ở nhà việc, những khác chia thành hai nhóm, một nhóm theo Diệp Trì tức phụ dẫn nước, một nhóm cắt cỏ.”
Tất cả đều bắt tay việc.
Thư Vân sai các tráng đinh trong nhóm của nàng chặt tre , còn nàng thì lấy bút than và giấy từ , bắt đầu vẽ bản phác thảo hệ thống dẫn nước bằng ống tre.
Vẽ xong, nàng đưa cho Diệp Trì xem, “Chàng giúp xem thử, còn chỗ nào rõ ràng ?”
Diệp Trì nghiêm túc xem xét, bản vẽ của Thư Vân quả thực là chi tiết và dễ hiểu.
“Rất rõ ràng, là hiểu ngay.”
Diệp Trì càng ngày càng thấy Thư Vân thật rực rỡ, rực rỡ đến nỗi chỉ thêm mấy nữa.
Thư Vân , “Vậy thì .”
Nàng dẫn các tráng đinh đến chỗ cao con suối, bắt đầu dựng các đốt tre, kéo dài xuống tận chân núi.
Bể chứa nước gần khu xây nhà cũng bắt đầu đào.
“Nương, chúng con thể giúp gì cho nương ?” Diệp Trường An phía kéo theo một đám trẻ con.
“Thím ơi, chúng con thể giúp thím gì ạ?”
Bọn trẻ thấy lớn bận rộn, cũng chịu kém cạnh, dù còn nhỏ nhưng chúng cũng thể một vài việc nhỏ để giảm bớt gánh nặng cho cha nương.
“Đào bể chứa nước cần các con, thì thế , dẫn các con tìm đá nhé, ?”
“Tìm đá ạ?”
“ .”
Thực dùng đá phiến để lát đáy bể chứa nước sẽ hơn, nhưng bây giờ công cụ để đục đá phiến vách núi, nên đành dùng tạm đá cuội hoặc sỏi vụn để lát đáy, tạo thành một lớp đá khá dày.
Mặc dù hiệu quả chống thấm của đá cuội và sỏi vụn bằng đá phiến, nhưng ở một mức độ nào đó thể chậm tốc độ thấm nước, và giúp định đất nền đáy hồ.
“Các con kỹ nhé, là những hòn đá tròn nhẵn như thế , đừng nhặt sai.” Thư Vân dặn dò.
“Vâng ạ, thím.”
Bọn trẻ con thì thấy việc nhặt đá cuội vui, còn thi xem ai nhặt hòn đá hơn nữa.
Chỉ là gần tối , bể chứa nước vẫn đào xong, diện tích bể chứa nước mà Thư Vân đưa là ba mét vuông, sâu hai mét, ước chừng ngày mai còn đào thêm một ngày nữa.
Bữa tối món thịt thỏ xào, Thư Vân vẫn dùng mỡ gà còn để xào, khỏi nồi bay mùi thơm xa mười dặm.
“Cha, đám ăn thịt, mang cho chúng chút nào, nếu chúng đồng ý thì bọn họ thể ăn cơm định ở đây, cũng chẳng ơn chúng chút nào.” Con dâu cả của Khúc Lão Hán là Lưu Thúy Nhi ôm lấy bánh rau chua chát .
“Im miệng, hứa sẽ cho chúng trồng khoai lang , ngươi còn thế nào nữa, đại ca quản cho thê tử của ngươi .” Khúc Lão Hán trừng mắt Lưu Thúy Nhi, nhà.
“Thúy Nhi, bớt vài câu , cha vui . Nàng ăn thì mai lên núi săn cho nàng.” Khúc Đại Lang .
Lưu Thúy Nhi đảo mắt, : “Chàng? Xì, đợi săn đồ ăn, c.h.ế.t đói .”
“Tin , mà.” Khúc Đại Lang dỗ dành.
Khúc Lão Hán tiếng đối thoại của hai bên ngoài, thở dài, con trai cả của ông nhu nhược, Lưu Thúy Nhi nắm thóp chặt chẽ, hề chút khí thế của một trụ cột gia đình nào, thể quản Lưu Thúy Nhi an phận đây.
Ông con dâu của từ ngày chuyển thôn Sơn Câu vui, ngoài sống cuộc sống sung sướng, dần dà liền hình thành tính cách than vãn, phù phiếm, thể thấy khác sống hơn .
Bây giờ thôn Sơn Câu đông lên, chỉ mong Lưu Thúy Nhi đừng đắc tội với khác thì .