Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-10-07 13:53:23
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Trì nhíu mày, “Nhớ chứ.”

Lần trở về, đêm khuya thấy tiếng nức nở kìm nén, hỏi mới nàng luôn Cát thị ức hiếp.

Tuy tình cảm với nàng, nhưng đành lòng một cô gái đang độ thanh xuân tươi lãng phí thời gian , còn chịu đủ khổ cực.

Thế là , đợi chuyến tiêu xong, sẽ giúp nàng tìm những nhân khác, nàng vẫn còn một đời .

Sau khi giúp nàng tìm nhân, hai sẽ hòa ly.

Lúc , Thư Vân nương trong lòng cũng d.a.o động, nàng Diệp Trì tình cảm với , mà nàng cũng tiếp tục khác ức h.i.ế.p ở đây.

vì tâm lý cam lòng, nàng lúc đó đồng ý, chỉ nghĩ đợi Diệp Trì trở về chuyện .

“Vậy bây giờ còn tính ?” Thư Vân mong đợi hỏi.

Diệp Trì chần chừ một thoáng, đáp: “Vẫn tính.”

Khóe môi Thư Vân khẽ nhếch, lộ nụ , “Vậy thì . chuyện giúp tìm và chuyện hòa ly, chỉ thể đợi khi trận chiến loạn qua mới .”

Diệp Trì gật đầu, quả thực bây giờ thể , vả hòa ly với nàng, một nữ nhân yếu đuối như nàng thể sống sót trong loạn thế.

“Nếu chúng bây giờ đạt đồng thuận, mặt khác chúng vẫn là phu thê, đặc biệt là mặt Trường An và Trường Lạc, mong đừng , sợ chúng nhất thời thể chấp nhận .”

Nàng suy nghĩ chu đáo, Diệp Trì khẽ "ừ" một tiếng đồng ý.

Hai liền cùng trở về.

Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc hì hì chạy , “Cha và Nương đang bí mật gì , chúng con cũng .”

“Nghe gì mà , còn thu dọn đồ đạc nữa chứ.” Thư Vân khẽ vỗ bọn trẻ một cái, “Được , Nương xem cái giỏ nhỏ của các con đựng những gì nào.”

Diệp Trì cũng ở bên cạnh giúp đỡ thu dọn, đợi khi tất cả đồ đạc sắp xếp gọn gàng, mới Thư Vân trong nửa năm qua thực sự kiếm nhiều bạc.

Đồ đạc sắm sửa quá nhiều, bốn cái giỏ tre cũng thể chứa hết.

Điều Diệp Trì là, đồ đạc của nàng chỉ mấy cái giỏ tre và thúng , mà còn cả một gian đầy ắp nữa.

“Cái cũng đựng hết.”

Thư Vân dùng dây thừng buộc hai chiếc chăn thành dáng vẻ như những quân nhân thời nay khi hành quân thường vác lưng.

Những nữ nhân khác thấy đều khen ngợi đó là một cách , liền bảo Thư Vân qua dạy họ cách gấp chăn theo kiểu .

Song, dù cố gắng hết sức để tận dụng đồ vật, hạn chế chiếm gian, nhưng đồ đạc của mỗi nhà vẫn quá nhiều, một chuyến thể mang hết.

Muốn bỏ thì tiếc, ai cũng nhà tan cửa nát còn đáng vạn lượng vàng, mỗi một món đồ vật đều là bạc, huống hồ sắp núi, cơ hội mua nữa, chẳng càng quý trọng những gia sản .

Các nhà đều rầu rĩ.

“Thật sự thì chúng đến điểm cất giấu lương thực đầu tiên về một chuyến nữa .” Tộc trưởng họ Diệp .

Quay về một chuyến nữa quá tốn công sức, theo lời Thi Đại Hải, điểm cất giấu lương thực đầu tiên cách đây còn mất một ngày đường.

Diệp Trì suy nghĩ một lát, : “Hay là chúng đến làng một chuyến, nhớ đây nhà họ Vương vẫn thường kéo xe bò, lẽ xe đẩy gỗ vẫn còn.”

“Ta thấy cách , nhưng đợi trời tối hãy , trong làng vẫn còn vài , thấy thì chút nào.” Tộc trưởng họ Diệp nhắc nhở.

Diệp Trì đáp lời, gọi Thi Đại Hải, Diệp Trang và Trương Xuyến Trụ , bàn bạc chuyện làng buổi tối.

Thực và Thi Đại Hải bọn họ quen lắm, nhưng bây giờ thể .

Chẳng mấy chốc, trăng rọi khắp nơi.

Diệp Trì và mấy Thi Đại Hải lên đường, làng chỉ thấy vài nhà thắp đèn dầu, đều lờ mờ, như thể sắp tắt bất cứ lúc nào.

Họ nhẹ nhàng rón rén, nhanh mò đến nhà từng kéo xe bò.

Trong nhà ánh sáng, cũng bất kỳ tiếng động nào, còn chiếc xe đẩy gỗ thì ngay trong sân.

Diệp Trì bảo Thi Đại Hải và những khác ở bên ngoài, lật một cái sân.

Chàng cẩn thận tiếp cận cửa sổ nhà, nhưng vẫn bất kỳ tiếng động nào, từ từ cạy một khe hở, mượn ánh trăng trong nhà.

Trống .

“Vào , ai.” Diệp Trì mở then cửa.

“Một chiếc xe đẩy gỗ lớn như kéo ngoài, bánh xe chắc chắn sẽ phát tiếng động.” Trương Xuyến Trụ ngó chiếc xe đẩy gỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-130.html.]

“Vậy thì khiêng.” Diệp Trì .

Chỉ một chiếc xe đẩy gỗ, bốn đàn ông vạm vỡ vẫn thể khiêng .

Trong đêm tối hòa quyện, bốn Diệp Trì lặng lẽ khiêng chiếc xe đẩy gỗ khỏi làng, kinh động một ai.

Họ giấu chiếc xe đẩy gỗ chân Nam Sơn, bốn lên núi, hang động.

“Xe đẩy gỗ ở núi, chúng nên đặt lương thực lên xe đẩy gỗ là đồ đạc đây?” Trương Xuyến Trụ hỏi.

“Hay là đồ đạc .” Thư Vân .

“Vì ? Chẳng lương thực nặng hơn ?” Trương Xuyến Trụ hỏi.

Thư Vân chỉ những đồ lặt vặt rải rác đất của mỗi nhà, : “Lương thực đều đóng thành từng bao gọn gàng, thể vác, thể gánh, nhưng đồ đạc của chúng là nồi niêu xoong chảo cùng các vật lặt vặt khác, đều dễ cầm nắm.”

“Thư tử đúng, cái giỏ của đặt hai thứ đầy , hơn hết là đặt đồ đạc lên xe đẩy gỗ.” Bà Dương tay còn cầm hai cái vại, thế nào cũng thể nhét thêm .

“Vậy cứ định thế , sự việc nên chậm trễ, chúng mau chóng chuyển đồ thôi.” Tộc trưởng họ Diệp .

Phụ nữ và trẻ con lên , để hai đàn ông chịu trách nhiệm buộc đồ đạc và lương thực dây thừng ở , những khác cùng kéo lên .

Chỉ riêng việc kéo đồ đạc và lương thực từ trong hang động lên mất hai canh giờ.

Khi trời gần sáng, cả đoàn đẩy xe đẩy gỗ, gánh lương thực, vác giỏ tre, tay còn xách theo bọc quần áo, lên đường.

Phía là tộc trưởng họ Diệp và Diệp Thủ Lương để quan sát tình hình bất cứ lúc nào, phía hai họ là Thi Đại Hải và Trương Xuyến Trụ cùng kéo xe đẩy gỗ, ở giữa là phụ nữ và trẻ con, phía là những tráng đinh còn hộ tống.

Chu Vân Hòa chân liệt, nên xe đẩy gỗ chừa một chỗ cho nàng , Diệp Ngưu cũng bớt gánh nặng, thể giúp Diệp Tiểu Thảo cầm đồ.

Đường núi gập ghềnh, họ nhanh, may mắn là đường gặp bất kỳ ai, buổi trưa tìm một chỗ bên cạnh rừng núi để nghỉ chân, ăn chút lương khô lót .

Cả đoàn mệt rã rời, đặc biệt là những tráng đinh, giữa trời lạnh giá mà vẫn đổ mồ hôi đầm đìa vì mệt mỏi.

Thư Vân lấy một chiếc khăn tay sạch, đổ nước trong ống tre ướt nó, đưa cho Diệp Trì.

“Chàng cầm lấy.”

Diệp Trì bàn tay chìa , khóe môi khẽ nhếch, “Đa tạ.”

Chàng đưa tay đón lấy, lau mồ hôi trán.

“nương, trưa nay chúng ăn gì ạ?” Đi nửa ngày đường, Diệp Trường Lạc đói bụng .

“Bánh bột mì trắng và dưa muối.”

Nói đoạn, nàng lấy từ trong bọc chiếc bánh nguội, cắt sẵn, lấy vại dưa muối, gắp dưa muối đặt giữa bánh.

“Đây, cầm lấy mà ăn .” Diệp Trường Lạc cầm chiếc bánh nguội ngắt thở dài một tiếng, ghé sát tai Thư Vân , “nương, con ăn bánh bao nóng.”

Thư Vân liếc Diệp Trì, thấy lẽ thấy, khẽ : “Đợi đến nơi, sẽ lén đưa con ăn, đừng để cha con thấy.”

Diệp Trường Lạc híp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

“Cầm bánh đưa cho cha con .”

“Êi.” Diệp Trường Lạc vui vẻ chạy tới, “Cha, ăn bánh , bánh Nương thơm ngon lắm.”

Diệp Trì sững sờ, là bánh bột mì trắng quý giá.

Chàng tưởng là ba Nương con nhịn miệng để dành riêng cho ăn, liền : “Ta ăn , các con ăn .”

“Chúng con đều cả, cha mau ăn .” Diệp Trường Lạc giơ chiếc bánh trong tay lên.

Diệp Trì đầu Thư Vân và Diệp Trường An đang ăn cũng là bánh bột mì trắng, lúc mới yên tâm, cầm lấy c.ắ.n một miếng lớn.

Bánh bột mì trắng quả nhiên thơm ngon, nguội vẫn thơm, dưa muối ở giữa cũng đậm đà hương vị.

Càng ăn càng ngon, c.ắ.n bốn năm miếng là hết sạch.

Thư Vân thấy ăn quá nhanh, liền cầm ống tre đưa qua, “Uống chút nước , cẩn thận nghẹn.”

“Đa tạ.” Cổ họng Diệp Trì vẫn còn khô, uống hai ngụm nước nuốt xuống, thấy dễ chịu hơn nhiều.

Thư Vân vẫn , đôi mắt hạnh sáng ngời cứ thế , tủm tỉm.

Diệp Trì nụ chói mắt , ngây mất hai giây.

“Cha, khóe miệng cha dính vụn bánh.” Diệp Trường An tới .

 

Loading...