Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-10-07 13:53:12
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp tộc trưởng và những khác Thi Đại Hải xong, đều lộ vẻ mừng rỡ.

“Không quân lính của chúng , chính là chứng tỏ triều đình coi trọng chuyện , đặc biệt điều động binh lính khác đến trấn áp phản quân.”

Thi Đại Hải gãi đầu, cũng đúng, nhưng luôn cảm thấy gì đó .

Suy nghĩ một vòng, quyết định kể chuyện cho Thư Vân, nàng thể phát hiện điều gì bất thường.

Trong làng gần như dọn dẹp sạch sẽ, Thi Đại Hải và Diệp Chính cùng mấy thanh niên nam tử đón Thư Vân và bọn họ .

“Vậy lương thực ?”

Thi Đại Hải đống lương thực chất đống ván gỗ, hỏi.

Thư Vân: “Cứ để ở đây , đợi triều đình định cục diện tính.”

Cục diện sẽ định , chỉ càng ngày càng loạn, lương thực cứ chất đống ở đây là an nhất.

Về đến làng, đều về nhà riêng, Thi Đại Hải mới :

, Thư , chuyện với .”

“Thi đại ca, cứ .”

Thi Đại Hải từ làng suốt đường mò đến trấn, đến cổng trấn thấy tiếng c.h.é.m g.i.ế.c bên trong, sợ đến mức vội vàng trốn bụi cỏ, lén lút trộm.

Cho đến khi phản quân đ.á.n.h đuổi, mới chui , chỉ là đội quân triều đình phái đến từ phủ thành đến.

Hắn nhất thời nhận là quân lính ở , thể đến nhanh như .

“Theo như miêu tả, hẳn là quân biên giới.” Thư Vân nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.

“Cái gì? Triều đình điều động quân biên giới ư?”

Thi Đại Hải cảm thấy thể tin nổi, quân biên giới thể tùy tiện điều động chứ?

“Ích Châu của chúng tiếp giáp với Tây Nhung, điều quân từ biên giới Tây Nhung đến tiêu diệt phản quân là nhanh nhất, nhưng chỉ cần quân biên giới nhanh chóng về, thì sẽ loạn lạc gì lớn.”

Chỉ là một khi biên giới thiếu binh lực, những Tây Nhung sẽ thừa cơ hành động, phản quân thể để bọn họ dễ dàng về như , chỉ sợ còn gây biến loạn.

Đây cũng là lý do phản quân chọn gây rối ở Ích Châu, bọn chúng tính toán rằng triều đình sẽ điều quân biên giới đến để nhanh chóng dẹp loạn.

Những lời , Thư Vân với Thi Đại Hải, xem thêm tình hình ở trấn.

Mấy ngày , Thi Đại Hải đều đến trấn, trở về quân biên giới rút , trấn khôi phục vẻ thường ngày.

“Chỉ là giá lương thực vẫn tăng, bây giờ là một trăm năm mươi văn một đấu, tăng gấp đôi .”

Diệp tộc trưởng lấy một ít t.h.u.ố.c lào từ túi vải, đặt lên điếu cày, khoan khoái hút.

“Đây là chuyện bình thường, qua một thời gian nữa giá lương thực sẽ giảm xuống thôi.”

Bọn họ cũng mừng thầm, vì lời Thư Vân, mua sẵn lương thực từ sớm.

“Vậy bây giờ thể bán lương thực đang với giá cao, còn kiếm một khoản bạc nhỏ ?” Diệp Trường .

Hắn vẫn còn bận tâm đến chuyện đổi tiền.

Diệp tộc trưởng phát hiện , mà về phía Thư Vân đang ngẩn ngơ: “Diệp Trì tức phụ, con thấy ?”

Thư Vân đang định xem nên nhân cơ hội tạm thời yên , trốn sang châu khác , đột nhiên điểm tên, mới hồn.

“Lời khuyên của là hãy đợi thêm một chút, nhỡ phản quân cuộn đất trùng lai thì ?”

Diệp Thủ Lương tán thành điểm của Thư Vân: “Thư nha đầu đúng, những kẻ mất lương tâm đó, cứ lặp lặp quấy nhiễu, chừng lén lút rình xem quân đội về cũng nên.”

Diệp Trường gật đầu, cảm thấy lý, bày tỏ sẽ suy nghĩ thêm.

Lại qua hai ngày, nhiều cửa hàng trấn mở cửa, các làng xung quanh cũng bắt đầu đến trấn mua bán đồ vật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-117.html.]

Thoáng cái sáu ngày trôi qua, ngoại trừ đa các gia đình đều treo cờ tang trắng, làng và trấn dường như khôi phục như , phản quân một nữa bặt vô âm tín.

Thư Vân trong lòng bất an, quyết định đến Liễu Dương Trấn tìm Chung Định, tin tức của khá linh thông.

Con trâu duy nhất trong làng phản quân g.i.ế.c ăn thịt, Thư Vân chỉ thể bộ đến trấn, Diệp Thủ Lương yên tâm để nàng một , bèn quyết định cùng nàng.

Hai khởi hành từ sáng sớm, gần cả ngày mới đến Liễu Dương Trấn.

Liễu Dương trấn một vùng tiêu điều, nhưng phố các thương hộ cũng mở cửa buôn bán, trong tiệm khách tuy nhiều, lác đác một hai vẫn . Khách đông nhất vẫn là tiệm lương thực, lương thực giá đắt nhưng vẫn nhiều mua, mấy ngày phản quân chiếm đóng, lương thực trong nhà bọn chúng cướp đoạt , cư dân trong trấn cơ bản từng ăn no. Bởi , tiệm lương thực mở cửa, tranh mà mua.

Thư Vân cũng chẳng bận tâm mà từ từ xem xét nữa, nàng trực tiếp đến Tứ Hải Tiêu Cục. Cửa lớn tiêu cục đóng chặt, Diệp Thủ Lương tiến lên gõ cửa, nửa ngày đáp lời, Thư Vân đành đến cửa . Lần , cuối cùng cũng mở cửa.

"Ngươi tìm ai?" Là một tiểu tử lạ mặt, Thư Vân từng gặp.

"Ta tìm Chung Định, ở đây ?"

Tiểu tử lắc đầu, "Hắn tổng cục , trở về."

"Vậy những khác ở đây ?"

Thư Vân nghĩ tìm khác hỏi cũng , nàng từng gặp mặt vài ở đây.

"Không , hiện tại phân cục chỉ một địa phương trông giữ, những khác đều trở về."

"Vậy bọn họ ngày về ?"

Trên mặt tiểu tử lộ vẻ bất lực, "Bọn họ sẽ trở nữa , bởi vì phân cục còn ý định mở nữa , cô nương tìm thì hãy đến huyện thành ."

"Thôi , đa tạ ngươi."

Tiểu tử khách khí đáp một câu, liền đóng cửa .

"Chuyện đúng a, hiện tại phản quân đều đ.á.n.h đuổi , còn đóng cửa chứ."

Thư Vân nghĩ, lẽ bọn họ nhận tin tức gì đó, hoặc lẽ sự yên hiện tại đều là giả dối.

"Thủ Lương thúc, chúng mau về thôi."

Thư Vân cánh cửa lớn đóng chặt của Tứ Hải Tiêu Cục, trong lòng vẫn yên.

"Được, thôi."

Tiệm xe ngựa trong trấn mở cửa, Thư Vân và Diệp Thủ Lương chỉ thể bộ về.

"Đây, Thủ Lương thúc."

Thư Vân đưa cho Diệp Thủ Lương hai cái bánh bột mì trắng, bên trong còn kẹp thêm ít dưa muối.

Diệp Thủ Lương cũng khách khí với nàng, một lúc lâu, bụng trống rỗng , nhận lấy bánh liền ăn ngấu nghiến. Ăn xong hai cái bánh, mới chút sức lực, Thư Vân và Diệp Thủ Lương tảng đá bên đường nghỉ chân.

Không Thư Vân tự dưỡng quá yếu ớt, mà quả thật là bộ năm sáu canh giờ, chân sắp phồng rộp cả .

"Thư nha đầu, nghỉ ngơi , chúng tiếp tục thôi, nếu trời tối sẽ về ." Diệp Thủ Lương .

"Được, thôi." Thư Vân cuối cùng nắn nắn bắp chân, mới dậy.

"Vượt qua phía , đường sẽ dễ hơn." Diệp Thủ Lương chỉ sườn đồi nhỏ phía , .

Chỉ là còn đến sườn đồi, mặt đường bắt đầu rung nhẹ, đó liền thấy một trận vó ngựa, Thư Vân vội vàng kêu Diệp Thủ Lương trốn trong rãnh nhỏ bên cạnh.

"Thư nha đầu......" Diệp Thủ Lương hiểu chuyện gì.

Thư Vân dùng ngón trỏ đặt lên môi, hiệu đừng lên tiếng.

Nàng và Diệp Thủ Lương nhẹ nhàng thò nửa cái đầu , liếc một cái, suýt nữa thì kinh hãi kêu lên. Hắn bịt chặt miệng, rụt nửa cái đầu trở , ẩn trong rãnh đất. Chờ đến khi tiếng vó ngựa xa dần, mới dám ló đầu , giọng vẫn ngừng run rẩy.

"Phản quân, đến nữa ?"

 

Loading...