Không Gian Tích Trữ: Mẹ Kế Làm Chủ Kho Tích Trữ Chống Nạn Đói - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-10-07 07:58:25
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Lý Chính liếc đám con trai, kéo Vương Đức ngoài.
“Mất tích thì mất tích thôi, hét lớn gì!”
“Ca, phái ngoài ?” Vương Đức hỏi.
“Ta phái ngoài gì?” Vương Lý Chính lườm một cái, “Ngươi tìm việc gì?”
Vương Đức né tránh ánh mắt, “Không gì, gì.”
“Lão tử cảnh cáo ngươi, đừng ý định chuyện gì, hiện giờ bên ngoài yên , thôn chúng thể xảy chuyện gì nữa, tên Trương Ma Tử đó nhất là đừng bao giờ về.”
Thật Trương Ma Tử biến mất, đúng theo ý Vương Lý Chính.
Trước đó lão từng nảy sinh ý định sát hại Thư Vân vì chuyện lao dịch, chuyện tuyệt đối thể để Thư Vân , bây giờ việc đều trông cậy nàng.
Vương Đức gật đầu lia lịa, “Biết , . Ta chỉ kiếm cho một con d.a.o , tiện mang theo phòng . Triều đình quy định, thợ rèn cũng tự tiện rèn dao.”
“Đi , lưu dân, gì bản lĩnh lớn như , còn d.a.o , phòng thì lấy con d.a.o thái rau ở nhà ngươi mà dùng.”
Vương Lý Chính thấy Vương Đức năng kỳ quặc, bèn chắp tay lưng nhà.
Vương Đức cảm thấy bên ngoài quá đỗi bất , đám quan sai ngay cả một tên lưu dân cũng bắt , vạn nhất lưu dân kéo đến, một binh khí trong lòng cũng yên tâm hơn.
Hắn như thôn bên cạnh và Đại Thạch thôn, nhà nào nhà nấy đều mất , ngày ngày than, lão nhân còn mù cả mắt, thật thê t.h.ả.m bao.
Sáng sớm mùng Một Tết, sáu gia đình đều đến chúc Tết Thư Vân.
Thư Vân chuẩn hạt dẻ rang và kẹo táo chua tự cho bọn trẻ.
Bọn trẻ miệng lưỡi ngọt ngào, nhận quà xong liền đồng thanh cảm ơn nàng, “Cảm ơn Thư thẩm tử, chúc Thư thẩm tử năm mới cát tường, vạn sự như ý.”
“Tốt, .” Thư Vân xoa đầu chúng.
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc chằm chằm Thư Vân.
Thư Vân lập tức hiểu ý chúng, “Muốn ngoài chơi thì .”
“Vâng, nương, chúng con sẽ về ngay.” Diệp Trường An ngoan ngoãn .
Chúng bao lâu thì Diệp Tiểu Hoa đến.
Thư Vân nhiệt tình gọi nàng , nhưng nàng lắc đầu từ chối, từ trong lòng móc vài viên kẹo, : “Nhị thẩm, năm mới cát tường.”
Thư Vân mấy viên kẹo là món quà nhất mà Tiểu Hoa thể tặng, thể phụ lòng nàng nên nhận lấy.
“Năm mới cát tường.” Thư Vân cũng gói vài phần bánh điểm tâm cho Diệp Tiểu Hoa, dặn nàng giữ kỹ, tự từ từ ăn.
Những thứ khác nhiều hơn, Thư Vân cũng cách nào cho thêm.
Hiện giờ Cát Lão Thái và mấy cứ bám chặt lấy Diệp Tiểu Hoa như đỉa hút máu, nàng càng cho Diệp Tiểu Hoa nhiều, bọn họ càng ăn no.
“Tiểu Hoa, đây bảo con đào khoai mỡ, con đào ?”
“Dạ, con lời nhị thẩm, đào mấy chục cân , đều giấu kỹ cả .” Diệp Tiểu Hoa gật đầu .
“Mấy chục cân vẫn đủ, con còn tiếp tục đào, nhất là tự tìm một nơi trú ẩn mà khác thể tìm thấy, ?” Thư Vân nghiêm túc .
“Dạ, con , nhị thẩm.” Diệp Tiểu Hoa đáp, “Con sẽ tìm chỗ ẩn nấp.”
Nhị thẩm gì, nàng sẽ theo.
Thư Vân cau chặt mày, lúc mới giãn .
Nếu quan sai vẫn tìm lưu dân, thì vài ngày nữa sẽ rút bớt nhân lực, lúc đó lưu dân sẽ trở .
Quả nhiên ngoài dự đoán của Thư Vân, đến rằm tháng Giêng, quan sai rút phần lớn nhân lực, nhưng lưu dân động tĩnh gì.
Điều khiến nàng càng thêm lo lắng, sự tĩnh lặng cơn bão là đáng sợ nhất.
“Nương, Đại Hải thúc bắt gà rừng .”
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc chơi đùa bên ngoài trở về, hưng phấn kể cho Thư Vân về tài nghệ phi phàm của Thí Đại Hải, thế nào mà tốn chút sức lực nào bắt con gà rừng xảo quyệt, nhanh nhẹn đó.
“Nương, con thấy màu lông con gà rừng đó giống với con chúng thấy ở Nam Sơn.” Diệp Trường Lạc nhớ .
Diệp Trường An xoa cằm, như một tiểu đại nhân, “Con dám chắc, chính là con đó, tuyệt đối sai.”
“Nương, ngày mai Đại Hải thúc còn bắt gà rừng nữa, cùng chúng con .” Diệp Trường Lạc lay lay cánh tay Thư Vân nũng.
“Được, ngày mai cũng .” Thư Vân lập tức đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-106.html.]
Nàng cũng nhân tiện học hỏi kỹ năng bắt gà rừng của Thí Đại Hải, và nàng nghĩ đến cái hang ở lưng chừng núi, nàng cảm thấy đó là một nơi trú ẩn tồi.
Ngày hôm , trong rừng núi, Thư Vân, Trương Hạnh Hoa, cùng một đám tiểu oa nhi, nín thở một con gà rừng từ từ bước bẫy của Thí Đại Hải.
Vừa kéo dây, gà rừng mắc bẫy.
Bọn trẻ vỗ tay hoan hô, “Oa! Đại Hải thúc thật lợi hại!”
Thư Vân cũng hai mắt sáng rực, “Hạnh Hoa tẩu, tẩu bẫy gà ?”
Trương Hạnh Hoa lắc đầu, “Ta ngốc lắm, Đại Hải dạy mấy cũng học , con gà đó tinh ranh lắm, cứ chịu chui bẫy của .”
Thí Đại Hải buộc chặt gà rừng đặt gùi, đến với Trương Hạnh Hoa: “Không cả, từ từ dạy nàng, sẽ học thôi.”
Hai vợ chồng mới thành , đang lúc tình cảm mặn nồng, chỉ một câu đơn giản như cũng đủ khiến ê răng. Thư Vân cảm thấy mặt hai họ, nàng và đám tiểu oa nhi đều biến thành những chiếc bóng đèn sáng chói.
Để xem cái hang núi rốt cuộc thể nơi trú ẩn , Thư Vân đành cái bóng đèn đến cùng .
“Thí đại ca, thực vẫn luôn lo lắng lưu dân kéo đến, ở nhà mãi cũng an , chúng vẫn cần một nơi trú ẩn bí mật hơn mới .”
Chủ đề của Thư Vân chuyển nhanh, Thí Đại Hải còn kịp phản ứng.
Ngược , Trương Hạnh Hoa thuận theo lời nàng , “Lúc đó lên nhà săn núi chẳng ?”
“Không , chỉ cần lên Nam Sơn, nhà săn đó chắc chắn sẽ phát hiện. Hơn nữa, chúng còn lương thực ở đó nữa.”
Thật căn nhà săn của Thí Đại Hải cũng thể dùng nơi trú ẩn tạm thời, nhưng nó đủ kín đáo, kể đến phản quân, ngay cả dân làng cũng thể dễ dàng phát hiện .
“Lời đúng thật.” Thí Đại Hải .
Trước , và cha chỉ vì tiện cho việc săn b.ắ.n mà dựng một căn nhà gỗ ở đó để nghỉ ngơi, chỉ nghĩ đến việc tránh động vật, chứ họ từng nghĩ đến việc tránh .
“Ta một nơi cực kỳ bí mật.” Thư Vân .
Thí Đại Hải : “Vậy còn chờ gì nữa, xem thôi.”
Thư Vân bảo hai Diệp Trường An dẫn Trương Đại Hùng và Trương Yến Nhi về , nàng và vợ chồng Thí Đại Hải cùng .
Từ chân Nam Sơn vòng đến khe núi Nhất Tuyến Thiên, Thí Đại Hải và Trương Hạnh Hoa cửa hang hẹp hòi mà liên tục thán phục.
Thư Vân , dặn dò: “Đường phía còn hẹp hơn, Thí đại ca, Hạnh Hoa tẩu, hai cẩn thận .”
“Vâng, rõ.”
Thí Đại Hải hình vạm vỡ, khi qua khe núi đều hóp bụng mạnh, sợ kẹt .
Đến khi đến vách đá trống trải, Thí Đại Hải mới nặng nề thở .
“Oa, mà còn nơi thế , thể thẳng xuống con sông lớn phía , quá .”
Trương Hạnh Hoa đang lúc hạnh phúc, tự nhiên thấy gì cũng thấy , Thư Vân chỉ cảm thấy hiểm trở.
“Thư tử, nơi trú ẩn mà chính là chỗ ?” Thí Đại Hải hỏi, nơi quả thật kín đáo.
“Không , Thí đại ca, xuống .”
Thí Đại Hải và Trương Hạnh Hoa đồng thời theo hướng Thư Vân chỉ, vách núi mọc hai cây cổ thụ nghiêng ngả.
“Muội là cái hang hai cây đó che khuất ?” Thí Đại Hải hỏi.
“ , Thí đại ca thật tinh mắt, thường khó mà chú ý đến chỗ . Thí đại ca cách nào hang đó ?” Thư Vân hỏi.
“Chuyện cũng khó, chỉ cần hai sợi dây leo là .”
Trương Hạnh Hoa lo lắng hỏi: “Bên cao, chắc chắn chứ?”
Thí Đại Hải : “Không , lát nữa sẽ buộc dây leo thắt lưng, sẽ rơi xuống , bên còn cây đỡ mà, tin .”
Trương Hạnh Hoa rướn cổ hai cái cây , khi xác định chúng khá chắc chắn, mới giúp Thí Đại Hải tìm dây leo vách núi.
Thư Vân phát hiện cách Thí Đại Hải bện dây khác với thường, hỏi mới đó là kỹ năng đặc biệt của thợ săn, sợi dây bện như sẽ chắc chắn hơn.
Sau khi bện xong dây, Thí Đại Hải buộc một đầu tảng đá lớn, dùng sức kéo thử vài cái, thấy đủ chắc chắn mới bắt đầu từ từ mò mẫm xuống vách núi.
Tim Trương Hạnh Hoa như nhảy lên tận cổ họng, nàng căng thẳng chằm chằm Thí Đại Hải, Thư Vân cũng chớp mắt theo, nhưng nàng niềm tin Thí Đại Hải sẽ thuận lợi.
Quả nhiên, Thí Đại Hải leo lên cây cổ thụ nghiêng ngả xong, nhảy một cái liền lọt hang núi.
Một lúc lâu , Thí Đại Hải vẫn động tĩnh.
Trương Hạnh Hoa kìm gọi: “Đại Hải, ? Huynh còn ở đó ?”