Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:14:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nam tử tại chỗ liền buông đủ loại lời đe dọa, bộ dạng dễ chọc, Cố đại phu thực sự hối hận vì lúc đó để mấy kẻ ngang ngược .

Thế thì, còn cứu , mạng nhỏ của sắp mất .

Trời đất ơi, đúng là thỉnh thần dễ, tiễn thần khó, từng từng đều là tổ tông ! Y thuật của hạn, chỉ thể xem mấy bệnh vặt nhỏ thôi chứ!

Cố đại phu trong lòng than khổ ngừng, nhưng dám , sợ rằng chọc giận mấy vị tổ tông , chỉ mất mạng, mà ngay cả hai đồ yêu quý và y quán của cũng sẽ liên lụy.

Gà Mái Leo Núi

“Đã , ngươi danh hiệu thần y, chúng cần , nếu cứu sống , thì đừng trách khách khí!”

Nam nhân “rầm” một tiếng, đập trường đao trong tay xuống bàn.

Cố đại phu sợ hãi run rẩy khắp , nam tử hai “thần y”, nửa buổi mới phản ứng .

! Sáng sớm Lý đại bá nhắc qua một câu, tiểu thần y đến trấn việc !

Đột nhiên, mắt sáng lên, đầu óc lập tức tỉnh táo .

“Ôi chao! Mấy vị đại gia, thần y mà các ngươi , mà là đại phu cung cấp t.h.u.ố.c viên cho tiệm t.h.u.ố.c của chúng . Nàng bây giờ chắc vẫn còn ở trong trấn, thế , sẽ cho đồ lập tức mời nàng , lấy hai viên Chỉ Huyết Ích Khí Hoàn cho chủ tử nhà các ngươi uống, đảm bảo trong thời gian ngắn, tính mạng sẽ vô ưu!”

Mấy nam nhân thì thầm vài câu, còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý phương pháp của Cố đại phu, bảo mau chóng hành động.

Thẩm Dư đến gần mép giường, lúc mới bộ bệnh nhân.

Nam tử ít nhất cũng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tướng mạo mặt như ngọc quan, mái tóc dài đen nhánh buộc gọn gàng trong vương miện phỉ thúy, hình cao ráo thon dài, mặc một chiếc cẩm bào màu đen huyền, ngang hông đeo một khối ngọc bội chạm khắc phức tạp nhưng vô cùng tinh xảo, phàm phẩm, chắc hẳn phận tầm thường.

Trông thật sự mắt!

Vẻ tuấn tú của và vẻ của La Từ, xét cho cùng, vẫn chút khác biệt.

Nói đây, nam nhân mắt gọi là tuấn tú, ngũ quan lập thể rõ ràng, là nam tử trưởng thành tuấn lãng khí, dù là mỹ nam trăm một.

so với La Từ, vẫn chút kém hơn, bởi vì gương mặt La Từ quá mức tinh xảo, mang một loại vẻ phi giới tính.

Dù đặt một nữ nhân, đó cũng là vẻ khiến bất ngờ, tựa như một lực hút, hấp dẫn chặt chẽ ánh mắt , vô cùng kinh diễm.

“Khụ khụ!”

Phía vang lên tiếng nhắc nhở cố ý ho khan, Thẩm Dư lúc mới hồn khỏi việc so sánh mỹ nam.

Mày nàng nhíu chặt, mũi tên cắm n.g.ự.c nam nhân tuấn tú , quả thực khó giải quyết, chỉ bằng mắt thường, đầu mũi tên rốt cuộc cắm tim , cũng sâu bao nhiêu.

Để kiểm tra, Thẩm Dư xuống chiếc ghế nhỏ bên giường, tiên đặt tay lên cổ tay nam tử, vận dụng dị năng, kiểm tra thương thế của .

Một hai phút trôi qua, nàng rụt tay về.

“Thế nào? Có cứu ?”

Nam tử lo lắng hỏi.

“Cứu ! , ngươi ngoài !”

“Không , là thị vệ cận của chủ tử, bên cạnh chăm sóc!”

Nam tử chút do dự từ chối.

“Ta trị bệnh cho bệnh nhân thương nặng, thích bên cạnh quấy rầy. Nói những lời khó , nếu vì nguyên do của ngươi mà lỡ tay chữa c.h.ế.t chủ tử nhà ngươi, thì các ngươi đừng trách !”

Thẩm Dư xong, khoanh tay đó, cũng chẳng bận tâm đến sắc mặt nam tử đen như cục sắt, tựa như giây tiếp theo thể vung trường đao trong tay “xoẹt” một tiếng kết liễu nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-88.html.]

Nam tử thấy Thẩm Dư hề ý sợ hãi , cái khí thế đó, tựa như sợ chết, nắm chặt quyền từ từ thả lỏng, đầu đang giường, mày nhíu , cân nhắc một lát liền xách trường đao ngoài.

“Nếu chữa khỏi chủ tử nhà , đừng trách trường đao của là thứ ăn chay! Hừ!”

Lời cùng với tiếng đóng cửa cùng lúc vang lên.

Nghe thấy tiếng bước chân của xa, nàng dậy khóa cửa từ bên trong .

Thương thế mấy lạc quan, Thẩm Dư liền mang nam nhân tuấn tú giường gian, đặt lên giường, nhanh chóng tìm đến dụng cụ phẫu thuật.

Ngay từ bên ngoài, nàng dùng dị năng phát hiện mũi tên lệch một centimet, may mắn, vẫn còn cứu , tính mạng thể giữ , xem trời tuyệt đường a!

Mặc đồ bảo hộ khử trùng, đeo khẩu trang y tế, tay mang găng tay khử trùng, cuộc phẫu thuật rút tên bắt đầu...

Trong y quán Đức Xuân Đường ở tiền sảnh, Cố đại phu bắt mạch khám bệnh cho bệnh nhân, thỉnh thoảng đầu về hướng hậu viện.

Tóm vẫn chút lơ đễnh, thật, vẫn chút lo lắng, vạn nhất mũi tên may cắm tim, thì chữa trị thế nào đây!

Hắn càng nghĩ càng hối hận, nóng nảy mà kéo tiểu thần y chuyện , đây là hại nàng !

thì, là một lão giả sắp sáu mươi, y thuật bình thường, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi. tiểu thần y mới lớn bao nhiêu chứ, cách tuổi cập kê còn ba năm, trong nhà còn mấy đứa nhỏ tuổi, vạn nhất nàng may hại chết.

Cho dù c.h.ế.t mấy , cũng đền hết tội !

Mang theo tâm trạng lo lắng, Cố đại phu hết lượt bệnh nhân đến lượt bệnh nhân khác, cánh cửa phòng ở hậu viện vẫn đóng chặt, chút động tĩnh nào.

Ba nam tử canh giữ trong sân hiển nhiên thể yên, cứ .

Mắt thấy giữa trưa sắp trôi qua, ba , đồng loạt về phía cửa phòng.

Ngay khi một định đẩy cửa bước , cánh cửa từ bên trong mở .

“Mời !”

Thẩm Dư sang một bên, để bọn họ .

Nam tử sải bước cửa, về phía mép giường.

Chỉ thấy chủ tử giường rút tên, n.g.ự.c băng bó một lớp gạc dày, ngủ an lành, gương mặt tái nhợt vốn mang vẻ đau đớn đó, giờ phút chút hồng hào.

“Thương thế của chủ tử nhà chắc chứ?”

Một nam tử nam nhân tuấn tú giường, nhưng lời hỏi Thẩm Dư.

“Không , đều xử lý thỏa , tính mạng vô ưu, chỉ cần ở y quán thêm mấy ngày, lâu thể rời !”

Thẩm Dư giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như vết thương do tên , đối với nàng mà , chỉ là một chứng bệnh nhỏ đơn giản gì hơn.

Ba nam tử , đều thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Thẩm Dư mang theo vẻ nghi hoặc, thật sự là kỳ lạ, nha đầu tuổi tác bất quá chỉ bằng một nửa bọn họ, nhưng tài năng đại phu bình thường thể sánh .

Chẳng trách , thể đồn thành thần y, quả nhiên là bản lĩnh!

Kỳ thực, tình trạng vết thương của chủ tử nhà , bọn họ đều rõ như lòng bàn tay, dẫu mũi tên găm sâu chỗ chí mạng, là lành ít dữ nhiều cũng quá lời.

May mà khi đến đây, tin những tin đồn , ! Không tin đồn, mà là chân truyền, nhờ đó mới cứu mạng chủ tử.

Nếu , vùng biên quan e là loạn, Đại Khải triều còn bao nhiêu bá tánh lưu lạc tha hương, gia đình tan nát!

 

Loading...