Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:14:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phát hiện tiêu thạch

Khi Thẩm Dư thấy dì La tắm rửa sạch sẽ, đột nhiên mắt nàng sáng bừng. Khuôn mặt đây đầy bụi bặm, giờ biến thành khuôn mặt trái xoan trắng nõn mịn màng. Dưới đôi lông mày lá liễu là cặp phượng nhãn tuyệt , tuy mặc y phục giản dị, nhưng vẫn toát lên vẻ kinh , đoan trang thanh nhã toát khí chất quyền quý.

Nhìn kỹ ngũ quan .

Thẩm Dư luôn cảm thấy từng thấy ở đó?

Cho đến khi La Từ với khuôn mặt tuấn tú đến ngạt thở bước từ phòng tắm, Thẩm Dư cuối cùng cũng .

Chẳng trách đến , hóa là thừa hưởng nhan sắc trời phú của mẫu .

Khí lạnh toát từ quanh La Từ khiến Thẩm Dư cảm thấy như núi xác biển m.á.u đang cuộn trào tới, cái lạnh thấu xương nàng khỏi xoa xoa cánh tay.

Một ánh mắt u ám, lạnh lẽo đột ngột rơi xuống đỉnh đầu nàng. Theo bản năng phòng ngự, Thẩm Dư cảnh giác nơi phát ánh mắt, nhưng ánh mắt nàng ngưng đọng.

Đôi mắt như hàn băng ngàn năm, lạnh thấu tâm can, tựa như mang theo ma lực, khiến kìm mà chìm xuống.

"Khụ khụ!"

Cơn ngứa trong cổ họng từ phổi truyền đến, khiến La Từ kìm mà ho khan dữ dội.

"A Từ, con chứ?"

La Di vội vàng bước hai ba bước tới, nhẹ nhàng vỗ lưng cho .

"Nương, đây là ?"

La Từ cau mày, lướt mắt quanh sân nhỏ vẫn còn khá thanh u biệt trí .

"Đây là nhà của Dư cô nương, hôm nay chính nàng cứu chúng khỏi tay nha dịch đó. Phải , Dư nha đầu còn thể giải chất kịch độc trong con!"

Cứ tưởng La Từ tin sẽ đặc biệt vui mừng, thậm chí kích động.

Nào ngờ, mặt vẫn một chút biểu cảm, đôi mắt sáng như hắc diệu thạch thẳng tắp Thẩm Dư.

Hóa là một tiểu cô nương, ước chừng mười hai mười ba tuổi, dung mạo cũng vài phần tư sắc, khuôn mặt trái xoan trắng nõn hề vẻ si mê như những nữ nhân háo sắc .

Xem dung mạo của mê hoặc, thật đúng là chút thú vị!

, chỉ dựa nàng mà thể giải độc cho ?

Thật nực , kịch độc trong cơ thể hạ xuống từ khi mới hai tuổi, ngự y trong cung, danh y thiên hạ, còn thấy ít !

là trợn mắt dối, sợ trẹo lưỡi !

Thẩm Dư căn bản suy nghĩ trong lòng La Từ.

Nếu nàng thể thấy, chắc chắn sẽ lôi gian, giải sạch độc, cho thế nào là ch.ó mắt thấp.

Có linh tuyền và d.ư.ợ.c liệu, thêm dị năng của nàng, giải độc chỉ là chuyện trong chốc lát.

Hôm nay phố, nàng với La Di là nửa tháng, chỉ là sợ khác nghi ngờ, nên mới .

"Đa tạ cô nương ân cứu mạng, ắt sẽ báo đáp hậu hĩnh!"

Giọng trầm thấp đầy từ tính truyền tai Thẩm Dư.

Thẩm Dư: Oa! Hay quá mất! Tai sắp m.a.n.g t.h.a.i , đây!

Gà Mái Leo Núi

"Không . Thân thể của ngươi cứ dưỡng thêm hai ngày nữa, sẽ giải độc cho ngươi, việc nặng trong nhà sẽ thiếu phần ngươi !"

"Ừm!"

"Thân thể khá hơn so với buổi sáng ?"

"Ừm!"

"Nếu thoải mái, cứ việc tìm ."

"Ừm!"

Người là quái vật "ừm ừm" !

Nói thêm vài chữ sẽ c.h.ế.t !

Thẩm Dư thật bóp c.h.ế.t , nhưng thôi, nể tình là một bệnh mỹ nam, tạm thời chấp nhặt với .

Thấy thể chuyện tiếp , Thẩm Dư cũng lãng phí thời gian, dù lúc cũng chẳng việc gì , bèn chạy lên núi một chuyến.

Bởi vì dị năng đạt cấp ba, tốc độ chạy thật tầm thường, vốn dĩ cấp một mất nửa canh giờ mới đến đích, giờ chỉ cần mười mấy phút.

Thảm thực vật mùa hạ là xanh nhất trong bốn mùa, linh khí hấp thu cũng phong phú hơn nhiều so với mùa xuân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-69.html.]

Với tốc độ mắt thường thể thấy, cây cối, bụi rậm quanh mấy cây , như từng lớp sóng, nhanh chóng chuyển vàng.

Vài chục giây , từ phần giữa dần dần lan màu xanh, cả rừng cây nhuộm thành màu xanh biếc.

Đinh linh linh!

Đột nhiên, chuông báo thức trong gian vang lên.

Chẳng gì, Thẩm Dư phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh, đến năm giờ .

Nhà vì mới dọn sang phòng mới, nàng mấy ngày săn con mồi nào. Hôm nay vì lo lắng mấy đứa nhỏ ở nhà, nàng dẫn mẫu tử nhà họ La mua quần áo gì đó, căn bản kịp mua thịt.

Vừa hôm nay lên núi, tiện thể săn vài con mang về.

Kích hoạt dị năng thăm dò, chẳng bao lâu, t.h.ả.m thực vật như khai mở linh trí, bao bọc lấy những con mồi xung quanh.

Thẩm Dư thấy thành công, liền tiến lên thu hoạch.

"Ai ui! Đau c.h.ế.t !"

Thẩm Dư nhịn đau, xổm xuống kiểm tra mắt cá chân trẹo của .

May mắn , thương đến xương cốt, chỉ sưng một chút.

Đang định lách gian, ơ?

Viên đá trắng khiến nàng trẹo chân , quen thuộc thế!

Vài giây , một từ chợt lóe lên trong đầu nàng.

Diêm tiêu!

Đây là bảo vật , thể nhập dược, thể dùng trong công nghiệp chế tạo. Ở thời đại , việc dùng để chế tạo thì khỏi nghĩ , ai bảo điều kiện đạt chứ!

Vậy chỉ thể phát huy công dụng lớn nhất của nó, dùng để chế băng!

Chẳng mùa hè đến , thời tiết nóng bức, nếu thể ăn kem, uống một bát băng phấn mát lạnh, thì đúng là sảng khoái c.h.ế.t mất!

Nghĩ đoạn, Thẩm Dư màng gian chữa chân, mà bới cỏ , chỉ thấy một vùng rộng lớn tinh thể xám trắng đập mắt.

Ta dựa! Nhiều đến !

Tiếp đó nàng dậy, xem rốt cuộc diêm tiêu bao nhiêu.

Nào ngờ, mới một bước, mắt cá chân truyền đến cơn đau nhói thấu tim, bất đắc dĩ, nàng đành gian .

May mắn là t.h.u.ố.c và linh tuyền, cơn đau ở mắt cá chân nhanh chóng dịu .

Nàng vận động một chút, hồi phục , vội vàng khỏi gian.

Thẩm Dư dọc theo những khối diêm tiêu ban nãy, gần nửa canh giờ mà vẫn thấy điểm cuối.

Xem , bảo vật núi Bạch Kỳ thật sự nhiều nha!

Chỉ cần nghĩ thôi, Thẩm Dư vui tả xiết, thật chuyển tất cả diêm tiêu gian, ăn băng thì ăn băng, kho băng lớn, bất cứ lúc nào cũng thể bắt đầu.

Nào ngờ trời còn sớm, Thẩm Dư dù kích động đến mấy cũng bình tĩnh , về muộn mấy đứa nhỏ lẽ sẽ lo lắng c.h.ế.t mất.

Thế là, nàng chuyển mấy chục cân gian, cầm lấy con mồi, vù vù chạy xuống núi.

Khi đến chân núi, nàng thấy ống khói nhà bốc lên từng làn khói xanh.

Lẽ nào La Di bắt đầu nấu cơm ?

Chẳng điều đó nghĩa là tối nay nàng cần gì cả, vẫn thể ăn bữa tối nóng hổi ?

Chẳng điều đó nghĩa là nàng thể cần nấu cơm nữa ?

Với tâm trạng khó tả, nàng đến hậu viện, chỉ thấy cửa phòng, cửa sổ đều đang rỉ làn khói đen đặc lớn!

Ôi ơi!

Cháy !

Sợ đến mức Thẩm Dư vứt phắt cái giỏ lưng xuống, xách một thùng nước chạy thẳng bếp.

Vừa mới bước bếp, "Á!"

La Di rõ bóng đột nhiên xuất hiện mặt, va mạnh một cái, đó "phù thịch" một tiếng, ngã bệt xuống đất.

"La Di, chứ? Ta đỡ ngoài !"

Thẩm Dư cũng , sức lực của quá lớn, ngã lăn .

 

Loading...