Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 130
Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:19:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời còn dứt, đợi La Từ tay, Thẩm Dư bế nữ tử lớn hơn vài tuổi theo kiểu công chúa.
Chỉ vài bước chân nhanh chóng, nàng nhẹ nhàng đặt đó xuống một gốc cây đại thụ xum xuê.
May mắn là La Từ đó chứng kiến sức lực phi thường của nàng, nên việc nàng giờ đây thể bế mà tốn chút sức lực nào cũng thấy lạ lùng.
Hơn nữa, Thẩm Dư hiện tại trong lòng là một sự tồn tại như tiên nữ, dù , cũng nàng tiên pháp!
“Vậy cẩn thận nhé, đưa mẫu và bọn họ về xong, sẽ nhanh chóng !” La Từ dặn dò.
Thẩm Dư nhướng mày: Chẳng là để Thanh Ảnh đến , đổi thành tự đến .
Chỉ là lời đến miệng thốt , biến thành một tiếng “ừm”.
Ngay khi xe ngựa khuất khỏi tầm mắt nàng, Thẩm Dư đó buồn chán, tỉ mỉ quan sát nữ tử mặt.
Tóc tai rối bời, những sợi tóc mái che khuất gần hết trán và mắt, đôi môi vì khát mà nứt nẻ lấm tấm, trông thật đáng thương.
Lại dùng dị năng kiểm tra thể nàng , phát hiện vết thương ngoài da nàng phân bố ở nhiều chỗ.
Cũng tình hình cụ thể , nàng kéo một tay của nữ tử, vén tay áo lên xem.
Nhìn thấy chi chít những vết bầm tím và vết đỏ một cánh tay, Thẩm Dư hít một thật sâu, nắm chặt nắm đấm.
Nghênh Xuân Lâu táng tận lương tâm , quả thực vô cùng độc ác, ép lương thành xướng, thể đ.á.n.h một cô nương lành thành bộ dạng , thật đáng ghét!
Kiểm tra xong một cánh tay, Thẩm Dư kiểm tra cánh tay còn , nhân lúc xung quanh ai, nàng kéo xuống phần cổ áo của nữ tử, phát hiện những vết thương tương tự ít.
Ngay lập tức, nàng lấy một ít linh tuyền thủy từ gian cho nàng uống, bôi t.h.u.ố.c mỡ cho nàng .
“Ưm… đừng đánh… đau, đừng đánh, chạy nữa… chạy nữa…”
Chỉ trong chốc lát, nữ tử phát tiếng thút thít, cơ thể ngừng run rẩy, cả khuôn mặt vì đau đớn mà vặn vẹo thể nổi, miệng ngừng kêu .
“Cô nương, cô nương, tỉnh !”
Thẩm Dư nàng đang gặp ác mộng, nhẹ nhàng lay lay cơ thể nàng , sợ nàng đau, động tác cũng chậm ít.
“A!”
Trong một tiếng thét chói tai, nữ tử dần tỉnh , khi cố gắng mở mắt , nàng vẫn tưởng đang ở Nghênh Xuân Lâu.
Nàng kinh hãi vung vẩy hai tay, định giãy giụa bò dậy.
“Cô nương, đừng vội, nơi đây an , kẻ , đừng sợ!”
Thẩm Dư thấy nàng hoảng sợ thất thố, cũng tiện tay khống chế, dù cũng để nàng bình tĩnh cơn sợ hãi .
Nàng quanh một vòng, là lời của Thẩm Dư tác dụng, là cảnh xung quanh mang cảm giác an , nữ tử mới dần bình tĩnh .
Nàng vỗ vỗ ngực, thở một dài, tiểu cô nương mắt tuy nhỏ hơn vài tuổi nhưng dung mạo xinh , liền buông bỏ cảnh giác.
“Tiểu , thật ngại quá! Ta sáng sớm thoát khỏi một nơi nguy hiểm, còn tưởng là những kẻ ác đuổi tới, nên mới thất lễ, xin lượng thứ.”
Trên mặt nữ tử chút áy náy, may mà đ.á.n.h trúng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-130.html.]
“Không , cô nương đây xưng hô thế nào?”
“Ta tên Tô Thanh Thanh, nhà ở Đại Hà thôn, năm ngoái tuyết tai ập đến đột ngột, cha và ca ca của đều c.h.ế.t cóng trong mùa đông. Năm nay khai xuân, vì thực sự sống nổi, mới thành tìm việc , nào ngờ tú bà Nghênh Xuân Lâu lừa gạt. Tính ương bướng, vì chịu tiếp khách nên ả đ.á.n.h đập tàn nhẫn. Sau đó, ngừng tìm cách trốn thoát, song mấy đều bắt trở về. Chỉ là trốn xa nhất!”
Tô Thanh Thanh , nước mắt tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt dây.
“Chẳng trách hôm nay thấy ba nam nhân đuổi theo ngươi, là chuyện như . ngươi cũng đừng lo lắng, lát nữa nhà đến, chúng sẽ đưa ngươi đến nha môn báo quan. Nghênh Xuân Lâu cưỡng đoạt dân nữ, ắt chịu trừng phạt!”
“Không , cách !”
Tô Thanh Thanh , vội vàng từ chối, tiếp lời.
“Bởi tú bà Nghênh Xuân Lâu một biểu đang việc tại huyện nha. Trước đây trong lầu một cô nương trốn thoát, định bụng đến nha môn báo quan, nào ngờ gặp huyện thái gia, tên nha dịch đưa trở về. Sau ngươi , cô nương đó đ.á.n.h c.h.ế.t thảm, cho đến giờ, trong đầu vẫn thể quên đôi mắt đầy bất cam của nàng .”
“Huyện nha , , ô ô…”
Không là vì nỗi sợ hãi đôi mắt ám ảnh mãi trong tâm trí, là nghĩ đến tương lai mờ mịt, Tô Thanh Thanh bất lực xổm xuống đất òa .
“Hay là thế , Tô cô nương, chúng đưa ngươi về nhà ?”
“Nhà? Ta còn nhà nữa , ngay khi rời , hai gian nhà tranh duy nhất của nhà sụp đổ hết cả. Ta còn thể .”
Thẩm Dư , quả thực là một đứa trẻ đáng thương, nhưng nàng cũng thể bỏ mặc ở đây phất tay áo bỏ .
Nếu nàng thực sự rời , nàng tin rằng, e là của Nghênh Xuân Lâu nhất định sẽ tìm cô nương về, đến lúc đó chắc chắn sẽ đ.á.n.h cho nàng da thịt nát bươn.
“Giá! Giá! Giá!”
Kế sách vẫn nghĩ , chỉ thấy ven đường bụi đất tung bay, tiếng vó ngựa gấp gáp tiến gần về phía họ.
“Khụ khụ!”
“Khụ khụ!”
Gà Mái Leo Núi
Thẩm Dư và Tô Thanh Thanh đều đám bụi mù trời sặc, suýt nữa ho bật cả phổi ngoài.
Đợi Tô Thanh Thanh rõ tới, sợ đến mức sắc mặt đại biến, vội vàng đẩy tay Thẩm Dư, “Tiểu , ngươi mau , nếu sẽ liên lụy ngươi bọn chúng bắt , cả đời của ngươi cũng sẽ hủy hoại, mau !”
Để kéo dài thời gian, tranh thủ thêm chút thời gian cho Thẩm Dư bỏ trốn, Tô Thanh Thanh hít sâu một , ánh mắt kiên quyết, bước chân hướng về phía những kẻ đang tới!
Mấy con ngựa lớn dừng , những lưng ngựa lượt xuống, “Tiểu tiện nhân, thật đúng là chén rượu uống thích chén rượu phạt, hôm nay lão tử đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi, lão tử liền trở về!”
Vừa , nam nhân dẫn đầu vung tay, phía xuất hiện hai nam nhân, vung tay áo lên, liền tiến tới bắt .
Chỉ là tay còn chạm Tô Thanh Thanh, một giọng nữ thanh thúy như chim hoàng oanh vang lên, “Ôi chao, giữa trưa còn đ.á.n.h đủ , bây giờ còn vội vã chịu đòn nữa, thật đúng là tiện vô cùng!”
Thẩm Dư phủi phủi bụi , hai tay chắp lưng, bước những bước nhẹ nhàng từ gốc cây lớn .
Nàng xuất hiện, liền khiến hai tên nam nhân bỉ ổi và Tô Thanh Thanh sắc mặt lập tức tái nhợt.
Song suy nghĩ của hai bên khác .
“Tiểu , ngươi còn ? Ngươi ở đây, bây giờ!”
Tô Thanh Thanh lo lắng sẽ liên lụy nàng bắt , lo lắng đến mức , như kiến bò chảo nóng, thực sự hận thể một cái hố chân để nàng nhét tiểu cô nương đó, đừng để của Nghênh Xuân Lâu bắt .