Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 114
Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:19:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dạy xong , nàng thể cần để tâm đến bọn họ nữa, bản cũng thể thả sức ăn.
Ăn thấy ngon, liền hứng thú tự tay .
Bất kể là La Di, mấy tiểu hài tử , ăn nướng, cần cũng hào hứng đến nhường nào.
“Ưm… ngon quá… món ngon tỷ tỷ thật thơm, nếu thể ngày nào cũng ăn, thì hạnh phúc bao!”
“ , đây là đầu tiên ăn thịt nướng đó! Ăn cả đời cũng sẽ ngán, ưm… thơm thật!”
“Man Man cũng thích!”
Mấy tiểu hài tử nhao nhao cảm thán ngớt.
“Man Man là thích thiêu khảo, là thích tỷ tỷ hơn?”
Thẩm Dư khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì ăn uống của tiểu nha đầu, nhịn trêu nàng một chút.
“Ưm… đều thích… ừm, Man Man vẫn là thích tỷ tỷ nhất, bởi vì tỷ tỷ ở đây, sẽ đồ ăn ngon cho Man Man!”
Nghe nửa câu đầu, Thẩm Dư vẫn vui vẻ, nhưng đến nửa câu , ừm, hóa cả buổi nàng chỉ là vận chuyển đồ ăn mà thôi!
Thật là hết cách !
Ai bảo nàng một tay nghề nấu ăn tuyệt hảo chứ!
Vấn đề thương tâm chi bằng đừng nhắc tới nữa, nàng ăn nhiều một chút mới thể an ủi trái tim nhỏ bé đang tổn thương .
Đột nhiên, vài xiên thịt xuất hiện mắt nàng, nàng theo, là La Từ.
“Nướng cho nhiều như , mà nàng vẫn ăn mấy xiên, mau ăn mấy xiên !”
Nói xong, nhận lấy que tre trong tay Thẩm Dư, tự nướng.
Thẩm Dư cũng khách khí với , mỗi tay cầm một xiên, ăn ngấu nghiến.
Thịt ở đây thật sự tươi ngon, gia vị tẩm ướp đều thấm trong thịt, ngoài giòn trong mềm, thảo nào ăn mà dừng .
Nếm thử vài xiên khoai tây cà tím, hương vị cũng ngon tuyệt!
“Chàng định gọi bọn họ xuống cùng ăn ?”
“Ừm?”
La Từ khẽ sững sờ, ánh mắt nghi hoặc nàng, “bọn họ?”
Thẩm Dư chu môi chỉ phía cây đại thụ ngoài tường viện, “Kia kìa! Ở đó!”
Thật từ mấy ngày , Thẩm Dư phát hiện xung quanh nhà luôn hai bóng lấp ló, mặc dù bọn họ ẩn cực kỳ , nhưng nàng cũng kẻ yếu ớt.
Nếu nàng thể phát hiện, La Từ chắc chắn cũng thấy, lâu như , rõ ràng động thái gì, chứng tỏ đó là của !
Chẳng , nàng mới nướng thịt xiên một lát, liền cảm nhận hai nhảy lên cây ẩn .
Thấy phát hiện, La Từ cũng che giấu nữa, : “Nếu nàng ngại, thể gọi bọn họ xuống!”
Gà Mái Leo Núi
Thẩm Dư vẻ mặt vô tư, “Cứ gọi xuống , đỡ lấp ló cây gì, còn tưởng cây yêu quái đấy!”
Khóe miệng La Từ khẽ giật giật, dù Thanh Phong và những khác cũng là do đặc biệt huấn luyện, đến nỗi yếu ớt như chứ!
Vài giây , về phía cây đại thụ, “Xuống , đừng trốn nữa!”
Chẳng mấy chốc, hai nam tử áo đen từ cây phi xuống, cung kính hành lễ với mẫu tử La Từ, đó mới thi lễ với Thẩm Dư.
“Thanh Phong, bái kiến Thẩm cô nương!”
“Thanh Ảnh, bái kiến Thẩm cô nương!”
Thẩm Dư gật đầu, mở lời , “Hai vị đại ca đừng nữa, đây cùng ăn !”
Thanh Ảnh và Thanh Phong nào dám, bọn họ lập tức chuyển ánh mắt về phía La Từ, trong mắt tràn đầy ý tứ dò hỏi.
“Bảo các ngươi ăn thì cứ ăn !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-114.html.]
Thanh Ảnh và Thanh Phong nhận sự cho phép của chủ tử, mới dám hành động, liếc mắt một cái, vẫn nhãn lực mà chen chúc cùng mấy tiểu hài tử.
Dù , khí chất của chủ tử bọn họ quá mạnh mẽ, còn cô nương trong lòng ở bên cạnh, nếu hai bọn họ mắt, mà xích gần, e rằng tối nay sẽ chịu một trận chỉnh đốn!
Thẩm Dư đang nghĩ nên gọi hai tiểu hài tử tới , còn kịp mở miệng gọi , thì thấy bốn tiểu hài tử, ngừng ăn thịt nướng trong tay, hai mắt sáng rực chằm chằm Thanh Ảnh và Thanh Phong.
“Đại ca ca, các thật khí phách! "Sưu" một tiếng liền từ cây cao như bay xuống, quả là tuyệt hảo!”
“ ! Oai phong lẫm liệt, nếu cũng bay, sẽ bay lên nóc nhà, Tiểu Quý và Đại Nha thấy, nhất định sẽ vô cùng sùng bái !”
“Đại ca ca, ai dạy các bay ? Chúng thể học ?”
Thanh Ảnh: “…”
Thanh Phong: “…”
Tuyệt hảo?
Sùng bái?
Oai phong?
…
Những từ là cái gì !
Bọn họ hiểu lắm, chẳng lẽ là tai bọn họ hỏng ?
Hay đây là cách dùng từ riêng của Lư Khê thôn, nên bọn họ đầu thấy mới hiểu ý nghĩa là gì?
“Man Man, Tiểu Tứ, hai con đây, để hai vị đại ca ca ăn no bụng các con hãy hỏi.”
“Vâng!”
Hai tiểu hài tử quyến luyến rời khỏi vị trí của , chuyển sang bên trưởng tỷ.
“Lão Nhị, Lão Tam, các con cũng , ăn thật ngon, tiện thể dạy bọn họ nướng thịt nướng rau !”
Vốn tưởng rằng hai tiểu rời , hai bọn họ sẽ cơ hội hỏi.
Trưởng tỷ một nữa mở lời, giao nhiệm vụ cho bọn họ, khiến những lời đến miệng nuốt , đó biến thành những lời về thịt nướng.
Tuy nhiên bọn họ vài xiên nướng xong, liền đưa cho Thanh Ảnh và Thanh Phong.
Hai nhận lấy, lập tức đưa miệng, c.ắ.n một miếng, ôi ơi!
Cái ngon quá chừng! So với thứ bọn họ nướng núi, ngon hơn gấp bao nhiêu !
Khi ở cây, hai sớm mùi thơm cho thèm đến chịu nổi, ngờ gọi xuống ăn, quả là như mơ , sướng gì tả xiết.
Giờ phút ăn xong xiên trong tay, hiển nhiên chỉ là lót , tiếp theo hai liền theo Lão Nhị và Lão Tam học cách nướng thịt nướng rau, ngược nghiêm túc, ai bảo sức hấp dẫn của món thịt nướng quá lớn, bọn họ tự cung tự cấp, no ấm đầy đủ, thể bắt nạt hai tiểu hài tử nướng cho bọn họ ăn chứ!
Sau khi ăn lưng lửng , Thanh Ảnh và Thanh Phong mới nghiêm túc quan sát chủ tử nhà , đang xổm bên cạnh một tiểu nha đầu, giúp nướng thịt, cái dáng vẻ quả là sức chiều chuộng hết mực.
Quả thật là hủy hoại nhận thức bao nhiêu năm nay của bọn họ về chủ tử!
Nếu tận mắt thấy, bọn họ còn tưởng vị Chiến thần tướng quân ngày xưa lạnh lùng đến mức tận cùng trời đất , yêu ma quỷ quái gì đó nhập , mới cam tâm tình nguyện giúp nữ nhân nướng thịt.
Tuy nhiên, mỹ vị ở mắt, thứ khác đều còn quan trọng nữa, chỉ cần bọn họ thể ăn món ngon như bụng, đó mới là chuyện lớn.
Chẳng mấy chốc, những ý nghĩ đều ném đầu, bọn họ nhanh nhẹn nướng thịt, ăn ngấu nghiến!
Ừm, ngon quá, thảo nào chủ tử cứ mãi chịu rời , chỉ riêng món mỹ vị thôi, bọn họ cũng ở ăn cả đời!
May mà nguyên liệu chuẩn nhiều, thêm cả hai đại thực khách Thanh Ảnh và Thanh Phong, mới vặn ăn hết.
Cứ thế, khi xiên thịt nướng cuối cùng bụng Tiểu Tứ, buổi thiêu khảo mỹ kết thúc.
Thấy Thẩm Dư sắp dậy dọn dẹp, Thanh Ảnh và Thanh Phong vội vàng nhận lấy cái chổi trong tay nàng, “Thẩm cô nương, nàng cứ nghỉ ngơi, chúng sẽ lo dọn dẹp!”
Lời dứt, thấy La Di định bê chậu rau, Thanh Phong sợ đến mức vội vàng giật lấy cái chậu, “Phu nhân, để , để , cứ nghỉ ngơi !”