Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:19:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Dư thở dài, xoa đầu y, “Làm việc chớ nên xốc nổi, luôn suy nghĩ kỹ tiền căn hậu quả. Chúng tạm thời bàn đến d.ư.ợ.c hiệu của viên t.h.u.ố.c , chỉ riêng việc con chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, mua t.h.u.ố.c sẽ chỉ nghĩ con bậy, đây là điểm thứ nhất.
Thứ hai, vạn nhất những y quán , họ còn sẽ con là kẻ tung tin đồn nhảm, đến lúc đó con cản trở đường ăn của họ, vạn nhất họ báo quan bắt con thì ?”
“Báo quan? Nghiêm trọng đến ?” Lão Tam vội vàng bịt miệng nhỏ , kinh hãi liên tục lắc đầu, “Không nữa, nữa, quan sai bắt !”
Lời của Thẩm Dư chỉ khiến lão Tam vẫn còn sợ hãi, mà còn khiến ba hài tử còn giật .
“Man Man thấy gì cả, thấy gì cả…”
Man Man miệng ngừng lẩm bẩm, một tay che mắt, một tay vội vàng che tai, bận rộn xuể.
“Tiểu Tứ chẳng gì hết! Là do những đó quá ngốc, mua t.h.u.ố.c viên nhà chúng , mua những viên t.h.u.ố.c , cái thể trách chúng !”
Mắt tiểu Tứ đảo một vòng, nghĩ bụng nếu bắt đại lao, y sẽ ăn đồ ngon tỷ tỷ , và cả những món quà vặt phố nữa.
Vì , vì miếng ăn, y sẽ giữ chặt cái miệng nhỏ của .
Lão Nhị lớn hơn một chút, đó nghĩ nhiều đến , qua lời trưởng tỷ , quả thật, suy nghĩ của bốn đứa chúng quá ngây thơ.
Còn thể phí công vô ích!
“Tỷ tỷ các con đều là những đứa trẻ ngoan, cho những viên t.h.u.ố.c , nhưng năng lực hiện tại của chúng quá yếu, lời trọng lượng, dù là việc .
Thế nhưng khi việc , tuyệt đối ghi nhớ cậy mạnh, cần suy nghĩ kỹ hậu quả, hết chính là bảo vệ bản tổn hại!”
Lời dứt, mấy hài tử gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, lọt tai lời trưởng tỷ .
Chỉ điều lão Tam hổ, nghĩ đến sự bốc đồng, lỗ mãng của , đôi tai nhỏ đều đỏ ửng.
Còn sự khuyên ngăn của tỷ tỷ, mới khiến y lầm của , nhưng , y sẽ thể vô tri xốc nổi như nữa.
Mua bán là việc đôi bên tình nguyện, vạn nhất y thật sự bắt đại lao, còn liên lụy tỷ , thì t.h.ả.m !
Suốt dọc đường, Thẩm Dư từ trong cửa sổ xe thấy ít mua nhiều t.h.u.ố.c viên cầm tay.
Trong lòng nàng chỉ mong những bệnh nhân dùng loại t.h.u.ố.c viên , nhất là đừng xảy chuyện gì thì hơn.
Nàng nhớ rõ nãy khi thấy những lọ t.h.u.ố.c gần như giống hệt loại nàng đặt , suýt chút nữa dọa nàng giật .
Tuy nhiên, trong đầu nàng nghĩ điều gì đó.
Chỉ là hiện giờ xảy sơ suất gì, nên cũng sốt ruột.
Gà Mái Leo Núi
Tóm , binh đến tướng chặn, thủy đến thổ yểm.
Chờ đến khi về làng, là buổi chiều!
Lão Nhị thi đậu Hành Nam thư viện, cả nhà đều vui mừng, Thẩm Dư suy tính, tối ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng.
Thế là, nàng cho mấy đứa trẻ chơi, , những con thú mà La Từ săn khi núi hai hôm vẫn còn để trong hầm, nàng liền trực tiếp xách một cái đùi nai, một con gà rừng.
Sau khi xử lý xong, nàng dùng gia vị ướp hết thịt nai thái lát và thịt gà, nghĩ đến việc nhà lò nướng, nàng bèn dùng những viên gạch còn thừa khi xây nhà, dựng một hố lửa đơn giản!
“Tiểu Dư, cần giúp gì ?”
La Từ vì lái xe, vẫn luôn bên ngoài xe ngựa, hạ, nhiệt độ dần tăng cao, chuyến về, y nóng đến nỗi vã ít mồ hôi.
Là một kẻ ưa sạch sẽ, về đến nhà, việc đầu tiên y chính là tắm rửa quần áo.
Thẩm Dư nam nhân tóc mai khô, mang theo nước, nàng thất thần một lát, sực tỉnh, chỉ tay về phía góc tường.
“Gọt những cây tre thành que xiên tre, to gấp đôi sợi chỉ, dài tám tấc. Sau đó dùng nước sôi luộc qua một lượt, lát nữa dùng để xiên thịt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-113.html.]
“Được!”
Nam tử đến góc tường, một tay rút con d.a.o găm lóe hàn quang từ bên hông, một tay nhấc một cây tre lên, thoăn thoắt bắt đầu.
Chỉ thấy con d.a.o găm tỏa khí lạnh lẽo, nhanh chóng xẻ cây tre thành những que xiên nhỏ.
Xử lý xong công việc trong tay, Thẩm Dư cảm thấy chỉ ăn thịt thì quá đơn điệu, liền xuống ruộng hái một ít hẹ, cà tím, dưa chuột, bí ngòi, khoai tây.
Mỗi loại rửa sạch, thái lát, đó dạy La Từ xiên mỗi thứ vài xiên, giao cho y.
Trời nóng bức, nước giải khát đồ uống lạnh thì thật quá vô vị!
Trong gian chất đống ít diêm tiêu, chính là loại nàng phát hiện núi Bạch Kỳ, dùng để chế đá lạnh thì vặn.
Nàng tiên đun một nồi nước lớn, xuống hầm lấy diêm tiêu từ gian , nghiền thành bột, mới dám mang bếp.
Cũng may hôm nay nàng mua ít hoa quả, nàng chọn hai loại, một quả dưa hấu và vài chùm nho.
Hai thứ đồ uống lạnh là đơn giản nhất, nàng giã nát bộ thịt dưa hấu, rửa sạch nho lột vỏ bỏ hạt, cũng tương tự giã nát bấy thịt quả.
Sau đó, đổ bột diêm tiêu chuẩn sẵn nước nguội, khuấy vài cái, tất cả liền kết thành đá.
Chia đá thành hai phần, cho hai cái bát sứ lớn, rưới nước ép dưa hấu và nước ép nho lên, món đồ uống lạnh đơn giản thành.
Còn bên La Từ, y cũng nhanh nhẹn, nguyên liệu xiên xong hết !
Thời gian cũng vặn, La dì bên cũng nên tan ca , Thẩm Dư tiên gọi mấy hài tử đến rửa tay, chuẩn ăn thịt nướng.
Không lâu , các công nhân đều tan ca, Thẩm Dư giờ, ước chừng La dì cũng sắp đến !
Nàng bảo mấy tiểu hài tử khiêng ghế, khi đốt lửa, nàng liền mang nguyên liệu , mỗi loại lấy vài xiên đặt lên nướng.
Để tránh cháy khét, cách vài giây, Thẩm Dư lật một mặt.
La Từ từng ăn thịt nướng, nhưng đây là đầu tiên y thấy cách nướng thịt đặc biệt như của Thẩm Dư, y vô cùng hứng thú, liền qua, học theo nàng lật nướng.
Thẩm Dư thấy , liền nhóm than lửa ở một lò khác, cũng theo cách cũ mà nướng thức ăn.
Dù nhà ít, chỉ một lò nướng nhỏ, e rằng đủ!
lúc , La Di cũng bước tới, còn đến hậu viện ngửi thấy một mùi hương thơm nức mũi.
“Thơm quá!”
Bước viện thấy đồ ăn xiên que tre vốn lạ lùng, kỹ thấy chúng nướng lửa thì càng thêm khó hiểu.
La Di nuốt nước bọt, “Nha đầu Dư, các con đang món gì ngon ? Thơm quá chừng!”
“La Di, món gọi là thiêu khảo, đúng như tên gọi của nó, chính là đem thức ăn đặt lửa nướng chín mà ăn, hương vị tệ, mau nếm thử .”
Nói đoạn, Thẩm Dư đưa một xiên thịt đến bên miệng nàng.
La Di c.ắ.n một miếng, ôi chao! Ngon tuyệt!
Mùi thơm cay nồng tê dại xộc thẳng mũi, thịt tươi ngon mềm mại, ăn xong một xiên thêm một xiên nữa.
La Di chép miệng, “Nha đầu Dư, thêm một xiên nữa!”
“Không vấn đề gì, hôm nay thịt đủ ăn, cứ tự nhiên dùng!”
Thẩm Dư vỗ ngực, hào sảng kéo La Di xuống ghế, cầm mấy xiên thịt, dạy nàng nướng.