Tiêu Tiểu Hối cúi đầu bước , chủ động thú nhận để mong khoan hồng:
“Chị họ, em xin . Em ham chơi quá nên quên trông Tiểu Quang, để nó ăn cà chua nhà chú Thành.”
Tiêu Linh Dạ bổ sung lời giải thích:
“Chị, Tiểu Quang ăn cà chua cùng cây non nhà chú Thành .”
Tiêu Linh Vũ lập tức hiểu rõ chuyện.
Cô đến mặt Tiêu Thành Bang:
“Chú Thành, bò nhà cháu ăn mất rau quả của chú, cháu sẽ bồi thường cho chú.”
Tiêu Thành Bang :
“Chỉ là mấy quả với vài cây non thôi, cần bồi thường . mà…” Ông liếc Tiêu Tiểu Hối: “Thằng bé chăn bò mà nên , may mà Tiểu Quang ăn ruộng nhà chú, chứ lỡ nó xông nhà dân khác thì chắc bỏ qua.”
Tiêu Linh Vũ lập tức hiểu mục đích chuyến , cô mỉm :
“Cảm ơn chú Thành nhắc nhở.”
Cô sang Tiêu Tiểu Hối, xoa đầu nó:
“Tiểu Hối, xem em trọn lời hứa với chị .”
Tiêu Tiểu Hối cúi gằm mặt, đầy vẻ áy náy:
“Chị họ, em sai , em sẽ để xảy nữa.”
Tửu Lâu Của Dạ
Tiêu Linh Vũ gật đầu:
“Được, chị tha, nhưng nhớ đấy, tuyệt đối đừng tái phạm.”
“Vâng ạ!” Tiêu Tiểu Hối gật đầu thật mạnh, giọng chắc nịch:
“Chị họ, em sẽ chú ý hơn.”
Tiêu Linh Vũ bước qua Tiểu Hối, đến bên cạnh Tiểu Quang, vỗ đầu nó nghiêm giọng:
“Tiểu Quang, chị em thích ăn cà chua, nhưng em phá hoại hoa màu nhà khác, em ăn chỉ là vài quả cà chua, mà còn là công sức cực khổ của cả nhà chú Thành đấy.”
Mọi trong sân đều ngẩn cảnh Tiêu Linh Vũ trách mắng con bò. … liệu Tiểu Quang hiểu nổi ?
Tiểu Minh Nguyệt tò mò hỏi:
“Chị Linh Vũ, Tiểu Quang hiểu lời chị ?”
Thực Tiểu Quang hiểu, nhưng Tiêu Linh Vũ định giải thích, cô mỉm :
“Tiểu Minh Nguyệt, chị cũng nó hiểu , nhưng chị vẫn dạy dỗ nó, lâu dần nó sẽ nhận thôi. Giống như nuôi chó , dạy nhiều chúng cũng hiểu.”
Tiểu Minh Nguyệt ngơ ngác gật đầu, đó sang Tiêu Tiểu Hối:
“Tiểu Nghịch Ngợm, nhắc Tiểu Quang đừng ăn hoa màu nhà khác nữa đấy!”
“Biết !” Tiêu Tiểu Hối gật đầu.
Tiêu Linh Vũ bảo Tiêu Tiểu Hối lùa Tiểu Quang và Đại Quang về chuồng. Chuồng trại vẫn xây xong, nên hiện giờ bò còn gửi tạm ở nhà chú tư của cô.
Sau đó, Tiêu Linh Vũ cùng Tiêu Thành Bang ruộng xem thiệt hại. May mắn là phát hiện sớm, chỉ vài cây con dẫm hỏng. Theo lời ông, Tiểu Quang ăn mười quả cà chua. Tiêu Linh Vũ khá ngạc nhiên khi nó mê cà chua đến .
Cô bồi thường cà chua và cây non hỏng, còn mua thêm một cân cà chua để thức ăn cho bò, Tiêu Thành Bang còn tặng thêm mấy cân.
Tiêu Linh Vũ cảm ơn ông rối rít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-99-ba-ke-bi-tieu-quang-ghet-bo.html.]
Khi cô mang rổ cà chua về nhà, mấy bạn cùng phòng của Tiêu Linh Dạ liền tranh cầm vài quả. Tuy ngại dám lấy nhiều, nhưng khi rửa sạch ăn thử, họ đồng loạt nhíu mày.
Cà chua chỉ ngon hơn loại mua ngoài chợ một chút vì chín tự nhiên, dùng phân hóa học nên vị thuần khiết.
Thấy , Tiêu Linh Dạ ha hả:
“Haha, đương nhiên khác ! Cà chua các ăn đây loại chị đưa cho . Cà chua chị lấy là từ bạn ở học viện nông nghiệp, còn mấy quả chỉ là cà chua bình thường thôi, mà so !”
Thật , từ khi ăn cà chua chị gái trồng, Tiêu Linh Dạ chẳng còn thích mấy loại cà chua bình thường nữa. Đó cũng là lý do tranh cà chua với đám bạn khi nãy.
Ninh Vĩ Nhất nhai một miếng cà chua trong miệng, do dự nên nhổ . vì phép lịch sự, đành nuốt xuống hỏi:
“Linh Dạ, chị mua nhiều cà chua thế?”
“Là để cho bò ăn đấy!” Tiêu Linh Dạ hiểu rõ chị .
“Cho bò ăn á?” Cả ba đồng thanh kêu lên.
“ .” Tiêu Linh Dạ gật đầu giải thích: “Tiểu Quang thích ăn cà chua, nên chị mới mua nhiều cho nó.”
Dương Bảo Lâm cầm quả cà chua cắn dở tay, nghiêng đầu hỏi:
“Linh Dạ, nghĩ con bê đó chịu giúp ăn nốt quả ?”
Hai cũng đồng loạt Tiêu Linh Dạ, ánh mắt đầy nghi vấn.
Tiêu Linh Dạ cạn lời, ho khan hai tiếng :
“Thôi, chúng thử xem !”
Thế là cả ba ôm mấy quả cà chua cắn dở, lẽo đẽo theo Tiêu Linh Dạ đến nhà chú Tư.
Trong chuồng bò, Tiêu Linh Vũ đang cẩn thận bón từng quả cà chua cho Tiểu Quang và Đại Quang.
“Chị Linh Vũ!” Cả bọn đồng thanh gọi.
Tiêu Linh Vũ ngạc nhiên khi thấy họ:
“Sao các em tới đây? Muốn xem Tiểu Quang với Đại Quang ?”
Ba bạn của Tiêu Linh Dạ hổ cúi gằm mặt.
Tiêu Linh Dạ liếc bọn họ, trêu chọc:
“Chị , chuyện là thế . Khi nãy bọn họ giành cà chua với chị, ăn mới nhận vị chẳng giống cà chua nhà , thế là họ dắt đến đây, đem mấy quả cắn dở cho bò ăn hộ!”
Tiêu Linh Vũ gật đầu:
“Được thôi, mang cà chua đây xem nào, coi thử chúng ăn .”
Ba bước đến, đặt mấy quả cà chua cắn dở mặt Tiểu Quang, nhưng cảnh tượng đó khiến họ càng thêm hổ.
Tiểu Quang lướt mấy quả cà chua cắn, liền lườm trắng mắt một cái, kêu ọ ọ tỏ ý chê bai, đầu bỏ .
Nó thẳng thừng khinh thường đồ thừa thãi.
“Hahaha…” Tiêu Linh Dạ ngặt nghẽo:
“Xem kìa, đến cả bò cũng thèm ăn đồ thừa của các ! Hay thật!”