Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 79: Tranh Ăn
Cập nhật lúc: 2025-09-15 05:21:36
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vợ và con trai ông rõ ràng ăn cơm ở nhà , mà sang nhà hai để tranh ăn, thật đúng là mất mặt.
Tiêu Minh Dương bước quát:
“Hai ? Chẳng ăn tối ? Sao còn sang nhà hai giành đồ ăn thế ?”
Lưu Xuân Hoa vẫn ngừng gắp, còn trợn mắt với chồng:
“Ông thì gì, chị dâu nấu ăn ngon cực kỳ.”
Tiêu Tiểu Hối cũng ngẩng đầu phụ họa:
“Ba, đồ ăn ở đây ngon lắm, còn ngon hơn cả bánh trứng chiên sáng nay nữa!”
Nghe con nhắc, Tiêu Minh Dương lập tức nhớ đến hương vị bánh trứng sáng sớm. Nhìn bàn thức ăn mặt, ông cũng nuốt nước bọt:
“Thật sự ngon đến ?”
“ đó!” Vợ và con trai đồng thanh gật đầu chắc nịch.
Cuối cùng Tiêu Minh Dương kìm nổi cám dỗ. Ông giật lấy đôi đũa trong tay Tiểu Hối gắp ngay hai miếng thịt bỏ miệng. Quả nhiên, hương vị ngon đến mức khó tin.
Tiểu Hối trừng mắt, kêu lên:
“Ba, ba lấy mất đũa của con !”
Tiêu Minh Dương chẳng thèm để ý. Điều khiến ông bất ngờ là rau còn ngon hơn thịt. Thế là tay ông lia liên tục, khiến đĩa rau nhanh chóng vơi .
Biết giữ thì sẽ mất hết, Tiểu Hối lập tức chiêu cuối. Nó với tay ôm trọn đĩa cần tây, lấy hai tay che .
Thấy , Tiêu Minh Dương hổ quát con:
“Con gì ? Như thằng thế! Đặt cái đĩa xuống mau!”
“Con bỏ !” Tiểu Hối cãi. “Con bỏ xuống thì ba gắp hết của con!”
Trong lúc cãi , Tiêu Minh Dương nhanh tay gắp miếng bắp cải cuối cùng, còn Lưu Xuân Hoa thì chộp lấy hạt đậu tương cuối cùng. Cả hai sang con trai đang giữ khư khư đĩa cần tây.
“Tiểu Hối, bỏ xuống mau!” Hai đồng loạt hét.
Lưu Xuân Hoa đưa tay kéo, Tiêu Minh Dương cũng nhào vô. Bị tấn công từ hai phía, Tiểu Hối đành cúi đầu, hít một hút hết cần tây miệng. Nó còn nhỏ, sức địch ba , thế nên đĩa cần tây cạy nhanh chóng, nhưng lúc thì rau gọn trong miệng nó.
Vừa nhai , Tiểu Hối trêu:
“Con ăn hết !”
Tiêu Minh Dương và vợ chỉ thở dài. Nhìn bàn đĩa trống trơn, cả hai đành đặt đũa xuống.
Phải công nhận, mấy món ăn quá ngon. Tiêu Minh Dương sang với Tiêu:
“Chị dâu, tay nghề nấu ăn của chị đúng là tuyệt thật, chị dạy cho Xuân Hoa mới , thì chắc ngày nào nhà em cũng mò qua đây ăn mất.”
Mẹ Tiêu hiền:
“Chị vẫn nấu như thôi, chỉ là nguyên liệu hơn.”
trong lòng bà cũng thấy lạ, rau ngon thì bà hiểu, vì là từ vụ rau lớn mà , Linh Vũ bón loại phân đặc biệt giúp khử độc và rau ngon hơn, nhưng tại thịt cũng ngon hơn ?
Đáp án ở thùng nước vườn. Mẹ Tiêu thường nấu ăn bằng nước giếng pha với nước suối nên món ăn dĩ nhiên thơm ngon hơn hẳn.
Mẹ Tiêu :
“Nếu thích thì cứ sang ăn cùng, gì .”
Tiêu Minh Dương và vợ xua tay:
“Chị dâu, dám phiền chứ!”
Ba Tiêu bật :
“Anh em trong nhà mà, gì mà phiền!”
“ , một nhà cả mà.” Mẹ Tiêu phụ họa.
Tiêu Minh Dương liền gật gù:
“Vậy thì cảm ơn hai, chị dâu nhé. Thức ăn ngon thế , khó mà từ chối lắm.”
Nói ông sang hỏi Tiêu Linh Vũ:
“Linh Vũ, hôm nay cháu lên huyện gì mà về trễ thế?”
Tiêu Linh Vũ thành thật đáp:
“Chú tư, con lên thị trấn tìm kho hàng và mua một chiếc xe ba gác!”
Tiêu Minh Dương khó hiểu:
“Tìm kho với mua xe ba gác gì ?”
Tiêu Linh Vũ bình thản :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-79-tranh-an.html.]
“Chú tư, con tính nghề buôn rau đấy!”
Buôn rau?
Tiêu Minh Dương và vợ giật .
“Linh Vũ, con thành phố nữa ?”
“Không ạ!” Tiêu Linh Vũ lắc đầu, cũng chẳng ý nghĩa gì, cô mang thai, mà với cái bụng lớn thế thì khó tìm việc. Chưa kể, thành phố cũng chẳng yên bình bằng thôn Đào Nguyên. Quan trọng nhất, cô còn tận dụng mảnh đất trong gian canh tác.
Tiêu Minh Dương hai và chị dâu, định khuyên ngăn nhưng cuối cùng nuốt lời. Linh Vũ chắc chắn suy nghĩ kỹ mới đưa quyết định . Anh hai, chị dâu cũng ủng hộ thì ông thêm cũng vô ích.
Vì thế, ông chỉ :
“Linh Vũ, nếu cần giúp gì thì cứ chú!”
“Vâng ạ!” Linh Vũ gật đầu.
…
Tối hôm đó, Linh Vũ định gian thì tiếng gõ cửa, cô mở cửa, thấy đang bên ngoài.
“Mẹ!”
Mẹ Tiêu bước , hỏi:
“Linh Vũ, con mai bạn con sẽ mang rau tới đúng ?”
Tiêu Linh Vũ gật đầu:
“Vâng!”
“Vậy mai cùng con lên thị trấn huyện.” Giọng Mẹ Tiêu cho phép từ chối, bà lo cho con gái, dạo phố thì khác, còn buôn bán thì khác hẳn, Linh Vũ mà một thì bà yên tâm.
Linh Vũ đành gật đầu:
“Vâng ạ!”
“Thế thì ngủ sớm , mai dậy thật sớm, rau bán buổi sáng mới giá, đều thích rau tươi!” Mẹ Tiêu dặn dò.
“Con ạ.”
Tửu Lâu Của Dạ
Đợi chắc chắn khỏi và , Linh Vũ khóa cửa, dựa lưng , chẳng bao lâu , hình cô biến mất.
Vừa đặt chân gian, mắt cô sáng rực khi thấy hoa màu chín đỏ. Quả nhiên cô đoán đúng, tối nay sẽ một vụ thu hoạch lớn.
Trong vườn là cải bó xôi, cà tím, cà chua, ớt và bắp cải.
Cải bó xôi xanh biếc, cà tím óng ánh, cà chua đỏ rực như hồng ngọc, bắp cải trắng nõn nà, còn ớt thì là loại ớt dài địa phương, xanh mướt trông đáng yêu.
Tiêu Linh Vũ bước hái một quả cà chua, cắn thử, ngay lập tức, hương vị lan tỏa khắp cơ thể. Cà chua ngọt lịm mát lành khiến cô kìm thốt lên:
“Ngon thật! Cà chua ngon tuyệt!”
Cô ăn thêm vài quả nữa cho đến khi ợ một cái.
“Phải bán theo quả thôi, thì tranh mất, rau quả trong đều cùng một cỡ, ngoài mắt thường cũng chẳng khác biệt gì. Vả , mùi vị ngon thế thì lo ế hàng.”
Nghĩ , cô thu hoạch bộ rau củ quả, chất thành đống mặt đất.
Cúi xuống đếm, Linh Vũ thấy 186 quả cà chua, 133 quả cà tím, 35 cây bắp cải. Rau cải bó xôi và ớt thì nhiều nên thể bán theo cân.
Đứng dậy, cô khẽ niệm:
“Xuất!”
Trong nháy mắt, Linh Vũ xuất hiện trong phòng, cùng với đống nông sản.
“Nhập!” Rau quả biến mất ngay tức khắc.
Cô xuống giường, bắt đầu nghĩ cách ngày mai để đưa rau ngoài mà để phát hiện.
…
Không ngủ bao lâu, Linh Vũ lay dậy.
Cô dụi mắt, cầm điện thoại giờ, mới bốn giờ sáng.
Cô uể oải :
“Mẹ, dậy sớm thế gì? Mới bốn giờ mà.”
“Con gì ? Người bán rau dậy từ hai, ba giờ sáng để chở rau tươi chợ . Giờ bốn rưỡi, rửa mặt chải đầu xong cũng năm giờ, lên tới huyện chắc cũng sáu, bảy giờ, đến khi bày xong sạp thì tám, chín giờ, lúc đó mua xong hết cả , ai còn mua của nữa?” Mẹ Tiêu lải nhải một hồi.
Trước , khi Linh Vũ cần tiền đóng học đại học, Tiêu cũng từng thử bán rau, nhưng thôn Đào Nguyên quá hẻo lánh, mỗi huyện bán rau đều cực nhọc vô cùng.