Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 171: Ăn Nhiều Rau Xanh Thì Cơ Thể Khỏe Mạnh
Cập nhật lúc: 2025-12-21 06:01:02
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một chiếc xe đen kín đáo sang trọng đang chạy đại lộ của một huyện nhỏ.
“Hạo nhi, đây chính là huyện Hưng Âm ?” Cung lão gia tò mò hỏi.
“Vâng, thưa ông nội!” Cung Thiên Hạo đáp.
“Lão gia, nơi tệ chứ ạ?” Lý Viễn Hành : “Huyện tuy cách xa kinh thành của chúng , giao thông cũng phát triển, mức sống của dân chung cao, nhưng về mặt môi trường thì thuộc hàng nhất.”
“Ồ, thế nào nhỉ?” Cung lão gia tò mò hỏi, : “Chẳng lẽ ? Những huyện tương đối nghèo, ngoài giao thông kém thì còn nhiều đặc sản bán . Nguyên nhân lớn nhất chính là công nghiệp phát triển, huyện nào công nghiệp phát triển thì thường nghèo, mà huyện nghèo thì môi trường thường khá !”
Bây giờ nhiều thành phố phát triển, ví dụ như Kinh thị, tình trạng ô nhiễm môi trường đặc biệt nghiêm trọng, thường xuyên xuất hiện sương mù.
Nguyên nhân căn bản là do nhiều khu công nghiệp, nhiều nhà máy, gây ô nhiễm khí và nguồn nước, ngoài còn một nguyên nhân nữa là lượng xe cộ lớn, khí thải xe cũng gây ô nhiễm.
Khi sương mù ở kinh thành nghiêm trọng, ngoài đường thậm chí rõ vài mét phía , còn khiến nhiều mắc bệnh đường hô hấp.
Lý Viễn Hành : “Lão gia, huyện hiện giờ tuy nghèo, nhưng chủ yếu là do giao thông phát triển, nhiều thứ bán ngoài . Nghe đào ở đây giòn và ngọt, đặc biệt là đào ở thôn Đào Nguyên, cực kỳ ngon. Chỉ tiếc là những thứ thường thối rữa ngay tại ruộng, nếu huyện xây đường cao tốc ga tàu hỏa, chắc chắn sẽ kéo theo nhiều giàu lên.”
Cung lão gia xong thì nhíu mày, trầm tư một lát : “Vậy Hạo nhi, con từng cân nhắc đến việc đầu tư một dự án ở đây ?”
Một khi Cung Thiên Hạo đến đây đầu tư, chắc chắn sẽ kéo theo nhiều nhà đầu tư khác.
Cung Thiên Hạo đáp: “Vâng, ông nội, chuyện con đang cân nhắc.”
Lý Viễn Hành Cung Thiên Hạo giải thích: “Lão gia, thực bọn cháu cũng đang khảo sát xem nơi giá trị đầu tư .”
Là thương nhân thì lợi ích luôn đặt lên hàng đầu, chứ vì lòng từ thiện mà đầu tư, kéo kinh tế cả huyện phát triển, đưa huyện lên con đường giàu .
Hiện tại, đặc sản duy nhất của nơi chính là đào, chỉ là ở lĩnh vực , là một điểm yếu của tập đoàn Đế Cung.
Không lẽ chỉ vì bán đào mà chuyên xây dựng một nhà máy đào ở đây ?
Cung lão gia gật đầu : “Ha ha, mảng kinh doanh ông hiểu, các con việc vẫn nên thận trọng một chút.”
Sau đó, ông chợt nhớ điều gì, liền hỏi: “Nghe thằng nhóc nhà họ Giang cũng ở đây, ?”
Cung Thiên Hạo gật đầu: “ ạ, Giang Đào đang rèn luyện ở đây, cục trưởng cục cảnh sát huyện Hưng Âm.”
“Hình như cũng ba năm nhỉ? Chắc cũng thể điều động ?” Cung lão gia .
“Vâng.” Cung Thiên Hạo đáp: “Nhà họ Giang sắp xếp sẵn con đường cho , chỉ cần hết nhiệm kỳ là thể điều về thành phố Z, nhưng bây giờ, hình như nữa.”
“Ồ, chuyện là ?” Cung lão gia chút nghi hoặc.
Lý Viễn Hành : “Lão gia, e là ông . Đại thiếu gia nhà họ Giang để ý trúng một cô gái ở đây, bây giờ lạc bất tư thục, rời nữa !”
“Ồ, còn chuyện như .” Cung lão gia hứng thú : “Trước ông già nhà họ Giang còn thường than phiền mặt , thằng nhóc nhà họ Giang giống như một cây kem đá, lạnh lùng như băng, ngoài công việc thì vẫn là công việc, chẳng chút thời gian dư giả nào, tìm bạn gái. Giờ thì , lão già nhà họ Giang phúc , khi thằng nhóc đó trở về, còn bế cho ông một đứa chắt trai nữa!”
“Ha ha…” Lý Viễn Hành : “Lão gia, cô gái đó dễ theo đuổi , Giang đại thiếu gia vẫn đang cố gắng.”
Tuy từng gặp Tiêu Linh Vũ, nhưng từ gia giáo của cha cô, cùng với những gì Giang Đào miêu tả, thể thấy Tiêu Linh Vũ tuyệt đối là ham hư vinh.
Ba đến huyện thành xong thì trực tiếp đến khách sạn đặt , khách sạn nhà họ Cố.
Lần đến đây, họ ở khách sạn . Dĩ nhiên, chuyện nhỏ như thì chẳng ai để tâm, dù thì nơi họ ở nhất định là khách sạn nhất địa phương.
Tửu Lâu Của Dạ
Khi Lý Viễn Hành lái xe bãi đỗ, phát hiện còn chỗ trống.
Một bãi đỗ xe rộng lớn kín chỗ, hơn nữa nhiều xe trong đó đều giá trị nhỏ.
Ở một huyện nhỏ như thế , đột nhiên thấy nhiều xe sang như , quả thật khiến kinh ngạc.
“Trời ạ, Thiên Hạo, bãi đỗ xe ở đây cũng kín hết .” Lý Viễn Hành thật sự kinh ngạc: “Việc ăn của khách sạn đến ?” Với một huyện nhỏ thế thì đúng là hiếm thấy.
Dĩ nhiên, cũng loại trừ khả năng doanh nghiệp lớn đến đây họp hành tổ chức sự kiện.
“Thiên Hạo, với lão gia khách sạn , tìm chỗ đỗ xe gần đây!” Dịch vụ ở huyện nhỏ thể chu đáo như ở thành phố lớn.
Ở thành phố lớn, khi ở khách sạn lớn, thể giao xe cho nhân viên bãi đỗ để họ lo liệu, nhưng ở đây thì , phần lớn vẫn tự tìm chỗ đỗ xe.
Cung Thiên Hạo cẩn thận đỡ Cung lão gia xuống xe: “Ông nội, cẩn thận một chút!”
Sau khi xuống xe, Cung lão gia đưa ánh mắt sắc bén quanh một lượt, : “Nơi cũng tệ!”
Sạch sẽ, khiến cảm thấy dễ chịu.
“Ông nội, chúng lối !” Cung Thiên Hạo .
Khi Cung Thiên Hạo và Cung lão gia đến khách sạn, họ thấy sảnh đông nghịt khách, qua kẻ ngớt, còn một nhóm khách dường như đang chờ nghỉ ngơi hoặc xếp hàng gì đó.
Cung lão gia : “Khách sạn ăn cũng khá đấy.”
Cung Thiên Hạo tới quầy lễ tân, lấy một thẻ căn cước, : “Phòng 8818.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-171-an-nhieu-rau-xanh-thi-co-the-khoe-manh.html.]
“Vâng, xin quý khách chờ một chút!” Nhân viên lễ tân lịch sự đáp lời, mở máy tính kiểm tra, thủ tục nhận phòng : “Xong ạ, chúc quý khách một kỳ nghỉ vui vẻ!”
Cung Thiên Hạo đưa Cung lão gia về phòng nghỉ, khi ngang qua nhà hàng ở tầng hai, thấy bên trong kín chỗ, khẽ cau mày. Người quá đông, liệu ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ông nội ?
Sau đó : “Ông nội, chúng ăn cơm , ăn xong ông nghỉ ngơi một lát, buổi chiều chúng sẽ đến thôn Đào Nguyên!”
“Được!” Cung lão gia cũng vô cùng tò mò về thôn Đào Nguyên.
Cung Thiên Hạo gọi điện cho lễ tân, gọi vài món ăn, phần lớn đều là đồ chay.
Lão gia cao huyết áp, cần dưỡng sinh, thể ăn quá nhiều thịt.
Đợi Lý Viễn Hành đỗ xe xong, chạy khách sạn ăn cơm, liền thấy các đĩa thức ăn gần như trống trơn, , dĩ nhiên ngoại trừ mấy đĩa thịt còn sót một chút.
Sau đó, thấy Cung Thiên Hạo và Cung lão gia đặt đũa xuống, ưu nhã và cao quý lau miệng.
Lý Viễn Hành nghi hoặc hỏi: “Thiên Hạo, đói lắm ?”
Ở đây gọi tới sáu món cơ mà.
Theo thói quen kén ăn của Cung Thiên Hạo và Cung lão gia, ăn một nửa là khá .
Giờ thì sáu món, trong đĩa chỉ còn vài miếng thịt, còn đều ăn sạch.
Ăn sạch!
Ở cùng Cung Thiên Hạo lâu như , đây mới là thứ hai thấy Cung Thiên Hạo ăn sạch thức ăn, đầu tiên dĩ nhiên là ở thôn Đào Nguyên.
Cung Thiên Hạo bình thản đáp: “Ừ, đói !”
Sau đó nhẹ nhàng đề nghị: “Ăn nhiều rau xanh, cơ thể sẽ hơn!”
Lúc , Cung lão gia : “Ha ha, Tiểu Hành, chắc con cũng đói nhỉ, mau gọi món ăn . Giống như Thiên Hạo , ăn nhiều rau xanh thì cho sức khỏe, ông ngoài dạo một chút!”
Ăn xong bữa cơm, Cung lão gia cảm thấy cơ thể thoải mái, tinh thần sảng khoái, vì , ông ngoài dạo, Cung Thiên Hạo đương nhiên cũng cùng.
Lý Viễn Hành đầu óc mơ hồ, gọi thêm món ăn.
Anh gọi hai món mặn một món chay, thích ăn thịt hơn.
Khi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, lập tức ngửi thấy một mùi hương thanh khiết của cơm canh.
“Thơm quá!” Lý Viễn Hành khỏi thốt lên kinh ngạc, rõ ràng chỉ là một đĩa cải thìa xào bình thường thôi mà.
Nhân viên phục vụ thấy quen , : “Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng!”
Nói xong liền đẩy xe rời , khi nhân viên khỏi, Lý Viễn Hành đang đói cồn cào liền cầm đũa gắp một lá cải thìa cho miệng, ngay lập tức, mắt sáng lên, trong ánh lộ rõ vẻ khó tin.
“Món …” Lý Viễn Hành dám tin một câu, liếc hai đĩa thịt bên cạnh, nhớ lời Cung Thiên Hạo lúc nãy, lập tức chút hối hận.
Giờ cuối cùng cũng hiểu vì Cung Thiên Hạo và Cung lão gia gọi sáu món mà vẫn ăn sạch, lẽ nên hiểu từ .
Biết thì gọi đồ chay .
Vì nguyên tắc lãng phí thức ăn, Lý Viễn Hành cũng gọi thêm món.
Chốc lát , ba đĩa thức ăn cũng chỉ còn vài miếng thịt.
Anh ợ một cái, xoa bụng : “Xem cũng dạo một chút !”
Cung lão gia tuổi cao, ăn no bộ một lát thì cảm thấy mệt, vì , ông trở về phòng nghỉ ngơi.
Cung Thiên Hạo và Lý Viễn Hành thì thời gian khá gấp, nhân lúc lão gia nghỉ ngơi, họ dạo xung quanh, xem thử giá trị đầu tư .
Họ vốn luôn như , đến cũng cắm rễ ăn ở đó.
Đây chính là lý do vì tập đoàn Đế Cung ngày càng lớn mạnh.
Khi hai qua một con đường vắng , họ chú ý tới hai .
Một đàn ông mặc vest chỉnh tề, đeo kính râm, một ăn mặc lôi thôi, bẩn thỉu, trông giống như một kẻ ăn xin.
Ban đầu, cả hai đều để ý tới hai .
Chỉ là tai thính mắt tinh, họ thấy đàn ông mặc vest lấy một tấm ảnh, với kẻ ăn mày: “Đây chính là Tiêu Linh Vũ, đừng nhận nhầm. Chỉ cần g.i.ế.c cô , chúng sẽ cho mười vạn!”
Kẻ ăn mày cũng ngu ngốc, : “Không , g.i.ế.c là đền mạng.”
“Vậy thì đ.â.m thương cô !” Người đàn ông mặc vest : “Yên tâm, vấn đề về tinh thần, cảnh sát tuyệt đối sẽ bắt .”
Tiêu Linh Vũ?
Cung Thiên Hạo và Lý Viễn Hành một cái.