Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:25:54
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Wow, sân trong nhà họ Cung thật nguy nga. Xây bằng gạch xanh và ngói men, các phòng rộng rãi và sáng sủa, hình như còn trồng cả vài cây trong sân nữa.” Tiêu Linh Dạ thốt lên khi ăn cơm: “Giàu quả thật khác biệt.”

 

Trong ánh mắt vẫn còn chút ghen tị. Cậu đang tự hỏi liệu kỳ thi đại học nên ngoài khám phá thế giới . Dù , cũng 18 tuổi, thể hợp pháp .

 

Mẹ Tiêu gõ đầu Tiêu Linh Dạ bằng đôi đũa và nghiêm giọng nhắc nhở:

“Tiêu Linh Dạ, nhắc con nữa, giàu thì đó là chuyện của họ, con gì mờ ám để kiếm tiền, nếu con tiền đen, sẽ bẻ gãy chân con!”

 

Dù các con ngoan, nhưng ba Tiêu vẫn thỉnh thoảng truyền dạy bài học cuộc sống.

 

Tiêu Linh Dạ xoa đầu và càu nhàu:

“Mẹ ơi, chỉ là thôi mà, cần đ.á.n.h con ? Hơn nữa, con sẽ kiếm tiền bằng chính sức lao động của . Con sẽ và ba thất vọng .”

 

“Con lúc nào cũng ngon ngọt!” Mẹ Tiêu đảo mắt, thoáng thấy ba Tiêu với tay lấy ớt. Ông ho khẽ, tay run, đũa chuyển hướng, gắp gan heo cho miếng ớt.

 

Ông đưa gan heo miệng, cay cay. Nhai vài , nuốt xuống, ông cẩn thận :

“Em , bàn chuyện với em một chút!”

 

“Ăn cơm thì nên bàn chuyện.” Mẹ Tiêu nghiêm giọng: “Nếu gì, ăn xong hãy .”

 

Mọi : “…”

 

Bị Tiêu dằn mặt, ba Tiêu ăn xong bát cơm :

“Em , ăn xong , giờ thể bàn ?”

 

em ăn xong!” Mẹ Tiêu phản bác .

 

Hai đứa con: “…”

 

Ba Tiêu: “…”

 

Ông sang hai con, miệng dấu: Giúp ba !

Tửu Lâu Của Dạ

 

Hai đứa con ba bất lực, dấu đáp : Ai bảo ba tức giận?

 

Mặt ba Tiêu lập tức rầu rĩ, ông cố ý , bao lâu nay mới ăn cay, ông thèm lắm .

 

, ông lén lấy ớt trong bếp ăn khi vợ ngoài, nhưng cho miệng, vợ ông về, đuôi ớt vẫn lòi ngoài. Mẹ Tiêu gì, chỉ liếc ông .

 

Tuy nhiên, bữa tối hôm đó, món đều ớt, trừ đĩa gan heo, vì ba Tiêu chỉ ăn gan heo. Một bữa thì , nhưng vài ngày liên tiếp? Ông phục vụ súp gà và gan heo, còn các món cay thì bàn để trêu ông.

 

Ông ăn gan heo bốn ngày liền, nếu còn tiếp tục, ông sẽ nôn mất.

 

Vì hai con về phía , ba Tiêu đành một chịu trận, ông chờ vợ ăn xong.

 

Ngay khi bà xong, ông vội :

“Em , cần bàn chuyện với em. Em thể ngưng nấu gan heo cho ? Ăn nhiều quá, sắp nôn .”

 

Mẹ Tiêu bình tĩnh:

“Gan heo cho máu, mất nhiều m.á.u phẫu thuật. Hơn nữa, nghĩ đến những món ớt . Khi khỏi bệnh, sẽ ăn thỏa thích, nhưng để mau hồi phục, ăn nhiều gan heo hơn.”

 

Quả là một chiêu độc. Tiêu Linh Vũ và Tiêu Linh Dạ vô cùng ấn tượng. Mẹ Tiêu chơi dai như , quả thật ngạc nhiên khi bà gì khi bắt gặp ba Tiêu lén ăn ớt.

 

Hai đứa con tinh tường, dám về phe nào.

 

Nếu giúp ba, sẽ cùng chịu cực hình gan heo, Tiêu kiểm soát bữa ăn, nếu về phía ba, cũng sẽ bắt ăn gan heo liên tục. Hai ngày ăn , chán ngấy, nên nghiêng về Tiêu hơn.

 

Nếu về phía sẽ ba mắng, nhưng đó chẳng là gì so với cực hình gan heo.

 

Nhìn hai con, ba Tiêu liền nghiêm mặt, dấu bằng mắt: Đợi đó.

 

Rồi ba Tiêu xin vợ:

“Em , xin , sai . Không dám ăn ớt lén nữa, em thể ngưng cho ăn gan heo ?” Trước đây, dù ăn ớt, ít vẫn còn món khác, nhưng giờ chỉ còn gan heo.

 

Mẹ Tiêu đồng ý ngay, hỏi:

“Anh hứa chứ?”

 

“Đương nhiên, dám nữa!” Ba Tiêu hứa: “Sau bài học , em nghĩ dám nữa ?”

 

Mẹ Tiêu gật đầu:

“Được , thấy hối hận, ngày mai em sẽ nấu món bình thường cho .”

 

Ba Tiêu sững:

“Ngày mai? Tối nay ?”

 

Mẹ Tiêu :

“Phải thử nghiệm .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-167.html.]

 

Tiêu Linh Vũ giúp dọn bàn bữa trưa, Tiêu Linh Dạ cùng ba dạo quanh làng. Ba Tiêu vẫn thể , nên dạo quanh làng coi như bài tập hằng ngày. Sau mỗi bữa, ông vòng quanh làng, trò chuyện với dân hoặc cây long não gần cổng làng. Khi rảnh rỗi, dân làng tụ tập cây để trò chuyện và chơi cờ. Tất nhiên, cờ với phần lớn già là học thức quá.

 

Thanh niên đem thú vui về làng, họ thấy già chơi cờ ở thành phố, nên nghĩ mang về cho cha , ông bà chơi, rảnh rỗi việc để . Tuy nhiên, cao tuổi ở làng rảnh rỗi như ở thành phố, họ mệt mỏi vì đồng, lấy thời gian và sức lực để chơi cờ, trò chơi đòi hỏi trí óc nhiều ?

 

Tuy nhiên, ba Tiêu mê trò cờ caro vì còn gì để , phẫu thuật, ông vẫn thể . Ông chơi những trò khó như cờ tướng cờ vây, mà chỉ thích trò đơn giản như cờ caro.

 

Cờ caro là trò mà ngay cả trẻ con cũng thể học chơi chỉ vài ván, tuy nhiên, lớn nào cũng rảnh như ba Tiêu, họ vẫn việc, vì , một cảnh tượng lạ xuất hiện ở thôn Đào Nguyên. Một trung niên chơi cờ caro với lũ trẻ bảy, tám tuổi. Thỉnh thoảng, họ còn cãi nữa.

 

“Chính Dương, gốc cây ?” Có thấy Tiêu Chính Dương hỏi với nụ : “Bây giờ Tiểu Dạ về, thể chơi cờ caro với con trai, bọn trẻ sẽ còn cơ hội thắng ann nữa.”

 

Tiêu Linh Dạ ngạc nhiên. “Ba, ba chơi cờ caro ?”

 

Mặt Tiêu Chính Dương đỏ, một lớn chơi trò trẻ con thật hổ. Ông từng cố học những trò khác, Tiêu Linh Vũ dạy ông bao nhiêu , nhưng thể nhớ , chỉ cờ caro là ông học .

 

Tuy nhiên, ông giữ thể diện mặt con trai, ông nhạo. Ông nhíu mày hỏi nghiêm nghị:

“Tiêu Linh Dạ, ý con là gì? Ba chơi cờ caro ?”

 

Tiêu Linh Dạ: “…” Có cần phản ứng dữ ?

 

Cậu thấu sự hổ của ba, nhưng phơi bày. Thay đó, nịnh nọt:

“Dĩ nhiên là chứ! Ba con là thông minh nhất con từng đấy!”

 

Ba Tiêu nhíu mày. Ông chắc con đang trêu thật lòng.

 

Cuối cùng, hai cha con đến gốc cây long não, ở đó hai đứa trẻ nhỏ. Thấy ba Tiêu, chúng chạy :

“Bác Hai, hôm nay bác chơi cờ caro với bọn con ạ?”

 

Mặt ba Tiêu đỏ, :

“Hôm nay bác Hai bận , chơi .”

 

“Vậy bác Hai, bọn con mượn bàn cờ ?”

 

“Được, các con hỏi bác gái mà mượn.” Chẳng bao lâu, hai đứa trẻ chạy về mang bàn cờ tới, chúng tìm chỗ và bắt đầu chơi.

 

Ba Tiêu nhịn , bước tới gần bọn trẻ và :

“Tiểu Ngũ, con hướng , ba quân cờ của con chặn ở hướng , đừng lãng phí quân cờ.”

“Tiểu Bạch, con đặt ở đây!”

“Tiểu Ngũ, chặn nó !”

 

 

“Bác Hai, ơn đừng nữa ?” Hai đứa trẻ chịu nổi.

“Bác Hai, bác chơi cờ tệ quá. Con lời bác, kết quả thua mất .”

 

Tiêu Linh Dạ: “…”

Không chắc cần ở đây gì, ba tệ đến mức bọn trẻ còn phàn nàn luôn ?

 

“Haha. Chính Dương, bọn trẻ mắng ?” Tiêu Thành Bang cũng nghỉ gốc cây lớn. “Chính Dương, mê cờ caro đến mức nào? Biết dở nhưng vẫn ngày nào cũng đến chơi!”

 

Tiêu Chính Dương quen trêu, mỉm :

“Vì quá rảnh, các bận, ai để tâm sự!”

 

Tiêu Thành Bang thương hại:

, thế nên đành chơi cờ với lũ nhóc .”

 

Tiêu Linh Dạ: “…” Chú Thành Bang, cần xát muối vết thương của ba con ?

 

Tiêu Chính Dương :

, bọn trẻ bây giờ là công ty lớn nhất của .” Ở nông thôn, ngay cả già cũng đồng, ai ở tuổi ba Tiêu nghỉ ngơi nếu lười đến cùng cực.

 

Tiêu Linh Dạ :

“Ba, để con đối thủ của ba trong hai ngày tới nhé?” Cậu chịu nổi cảnh ba Tiêu bọn trẻ đ.á.n.h bại suốt ngày, sẽ nhân cơ hội dạy ba để đó ba thể thắng bọn trẻ.

 

Ba Tiêu lắc đầu:

“Con sắp thi , tập trung học hành.”

 

Ba Tiêu hiểu ý định của con, nhưng Tiêu Linh Dạ lãng phí thời gian. Hơn nữa, ba Tiêu học dốt, Tiêu Linh Vũ dạy ông chơi cờ caro, nhưng ông thể nhớ .

 

Tiêu Linh Vũ cảm thấy tuyệt vọng, hiểu ba thông minh học nổi trò cờ caro, một trò trẻ con cơ mà!

 

Tiêu Linh Dạ ở bên ba gốc cây, chơi vài ván, vội về ôn tập.

 

Có lý do tại hai đứa trẻ thắng ba dễ dàng… Ông đủ kiên nhẫn để chứng kiến cảnh thua đậm nữa.

 

 

Loading...