Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 157: Những Ông Già
Cập nhật lúc: 2025-12-04 12:14:04
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù quán ăn của chú Trần ở nơi khá hẻo lánh, nhưng ít khách quen. Họ đều là bạn cũ hoặc những sành ăn trong huyện Hưng Âm.
Muốn đến ăn ở đây, đặt , nếu sẽ từ chối ngay. Dù thì việc nấu nướng chỉ là thú vui của chú Trần, chứ để kiếm sống. Chú một nguyên tắc cố định, mỗi bữa chỉ nhận hai bàn khách, tức là mỗi ngày chỉ phục vụ bốn bàn.
Hôm nay, một nhóm khách quen đến quán của chú.
Chú Trần càu nhàu:
“Mấy ông già , bao nhiêu , mỗi ngày chỉ phục vụ bốn bàn thôi, ăn thì đặt chỗ . Vậy mà ngày nào các ông cũng mò đến, đặt bàn gì cả, còn lì ở đây đòi nấu. Bộ nợ nần gì các ông chắc?”
Viên Hồng Quân đáp:
“Trần Đại Phúc, ông chỉ nấu bốn bàn một ngày, nghĩa là rảnh rỗi lắm . Bọn đến đây là giúp ông vận động tay chân đấy, ông còn cảm ơn bọn mới đúng!”
Chú Trần bật , mắng:
“Giúp cái gì mà giúp! Nấu bốn bàn là đủ mệt , các ông đến đây chỉ uống , tán gẫu với đ.á.n.h cờ, thêm việc cho thôi. Sao về nhà mà tự nấu , rèn luyện, đỡ phiền ai!”
Tiền Ái Quốc :
“ bọn gì tay nghề như ông.”
“Muốn học thì dạy.” Trần Đại Phúc hừ một tiếng: “Các ông rảnh rỗi quá , nấu ăn cũng là cách luyện tập đấy.”
“ mà nấu ăn thiên phú.” Viên Hồng Quân tiếp lời: “Mà chúng thì cái năng khiếu đó. Vợ còn đồ nấu đến heo cũng chê thèm ăn. Mà , dạo món rau ông nấu khác đấy nhé. Dù chỉ là món chay đơn giản, nhưng hậu vị ngon lắm.”
“ , ngon thật. Rau ngọt thơm, lẽ là loại rau ngon nhất từng ăn.” Tiền Ái Quốc gật đầu.
“ cũng thấy thế.” Viên Hồng Quân phụ họa.
“Trần Đại Phúc , bọn ăn đồ ông nấu bao nhiêu năm , bao giờ thấy rau ngon như . Ông lấy nguồn rau ở ?” Viên Hồng Quân tò mò hỏi.
“ đấy, ông lấy ở ?” Tiền Ái Quốc cũng hứng thú: “Giới thiệu cho chỗ đó , mua. Yên tâm, cướp khách của ông .”
Trần Đại Phúc hừ lạnh:
“Ông mà cướp khách của chắc? Nằm mơ !”
“Lão Trần , ông nhớ mua nhiều rau loại đó hơn nhé. Cứ coi như phần dư là phần ông mua giúp .” Viên Hồng Quân trơ trẽn: “Hoặc ông chỉ chỗ cho , tự mua cũng .”
Tiền Ái Quốc cũng :
“ cũng nghĩ như ông Viên đấy, lão Trần.”
Đang định trả lời, chú Trần bỗng thấy Tiêu Linh Vũ bước . Khuôn mặt chú lập tức rạng rỡ:
“Linh Vũ, cháu tới !”
Tiêu Linh Vũ mỉm :
“Cháu chào chú Trần!”
Cô quanh và phát hiện hôm nay khách đông hơn thường lệ. Trước đây, mỗi cô đến chỉ thấy một bàn khách, nay cả quán chật kín. Tuy nhiên, quán cũng chỉ hai bàn mà thôi.
Dì Trần thấy cô liền vui vẻ chạy đón:
“Linh Vũ, cháu đến , quá!”
Tiêu Linh Vũ quanh quán :
“Dì Trần, chú Trần, hôm nay quán đông khách quá.”
“Đều là bạn cũ cả thôi.” Dì Trần hiền từ: “Linh Vũ, cháu đây nhé.”
Bà chỉ chiếc bàn nhỏ dành cho hai . Bàn vốn giữ riêng cho Linh Vũ và Giang Đào, nếu thì mất .
Sau khi Linh Vũ xuống, dì Trần pha hỏi:
“Linh Vũ , còn Tiểu Đào ?”
“Anh Giang đang bận xử lý một vụ án, lát nữa sẽ đến.” Linh Vũ đáp.
Dì Trần lắc đầu thở dài:
“Thằng nhỏ đó chỉ mỗi việc, đến bao giờ mới chịu dừng mà kiếm bạn gái đây? Không sợ cô đơn cả đời ?”
Bà cố ý như thế mặt Tiêu Linh Vũ, mong gán ghép hai , nhưng cô phản ứng như bà mong đợi.
Linh Vũ chỉ nhẹ:
“ là Giang nên bớt bận rộn một chút, kiếm bạn gái . Nhiều cô gái lắm, chắc ai cũng sẵn lòng bên . Nếu thật sự tìm phù hợp, cháu nhất định sẽ chúc phúc.”
Lời thể hiện rõ ràng rằng cô ý gì với Giang Đào.
Dì Trần thầm thở dài. Linh Vũ là cô gái như , tiếc là chẳng động lòng với Tiểu Đào.
Bà vẫn mỉm :
“Thôi, cháu cứ đây đợi nó nhé.”
“Vâng ạ.”
Ở phía bên , chú Trần với nhóm bạn:
“Các ông hỏi mua rau ở đúng chứ? Là của con bé Tiêu Linh Vũ kìa.”
Ông chỉ tay về phía cô gọi lớn:
“Linh Vũ, mấy ông già nghiện rau nhà cháu , cứ đòi chỗ mua, cháu dư thì bán cho họ ít . Còn giá cả hả, mấy ông lão giàu sụ cả, cứ bán thật mắc !”
Tiền Ái Quốc lập tức kêu lên:
“Này, Trần Đại Phúc, ông kiểu gì thế! Nhà bọn đúng là tiền thật, nhưng cây tiền mọc vườn !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-157-nhung-ong-gia.html.]
Rồi ông sang Linh Vũ, hiền từ:
“Cô gái nhỏ, nếu cháu thực sự rau bán thì nhớ bán cho bọn nhé, giá bằng với giá bán cho ông Trần là .”
Viên Hồng Quân cũng theo:
“ đó! Ông Trần chẳng điều gì cả. Cháu gái , rau thì ai mua cũng thôi. Nếu cháu dư thì chia bớt phần của ông cho bọn ông cũng .”
Chú Trần giả vờ tức giận, mắng:
“Mấy ông già quá đáng thật! Thôi khỏi, Linh Vũ, đừng bán cho họ nữa, giàu như mà keo kiệt, tiếc từng đồng!”
Tiền Ái Quốc phản pháo:
“Trần Đại Phúc, nếu cuộc thi keo kiệt, ông chắc chắn đoạt giải nhất đấy chứ! Ông nhập mẻ rượu mới mà nhất quyết cho bọn nếm thử.”
Chú Trần hừ một tiếng:
“Lần cho nếm thử, các ông bay luôn một phần ba bình rượu của , thế mà gọi là nếm ? À mà , khách sạn nhà họ Cố giờ cũng nhập loại rượu đó , uống thì qua đó mà mua. Ở đó còn món ăn ngon kém gì , tới đó, ngày nào cũng vác mặt tới đây? thật, hoan nghênh mấy ông già nữa !”
Tửu Lâu Của Dạ
Tiền Ái Quốc : “Chúng từng đến khách sạn nhà họ Cố , là thằng cháu trai dẫn với bà nhà đến đó. Ban đầu, còn tưởng nó chỉ ủng hộ bạn bè thôi, ai mà ngờ khi món ăn mang lên, ngửi thấy thơm, ăn càng nhớ mãi hương vị . Sau đó, thằng ranh thỉnh thoảng còn mang ít rau về cho chúng nấu. Khoan …” Tiền Ái Quốc cuối cùng cũng nhận vấn đề. “Lão Trần, ông lấy rau từ cô gái , mà ông món ăn ở khách sạn nhà họ Cố cũng ngon như của ông. Vậy khách sạn nhà họ Cố và thằng cháu cũng đều lấy rau từ cháu ?”
Câu cuối cùng của ông hướng thẳng về phía Tiêu Linh Vũ, giọng đầy nghi ngờ.
Tiêu Linh Vũ Tiền Ái Quốc, trông ngoài bảy mươi, tóc bạc trắng, khuôn mặt hồng hào, thoáng nét giống Tiền Nhất Phàm. Cô xác nhận đàn ông khả năng chính là ông nội của Tiền Nhất Phàm.
Tiêu Linh Vũ mỉm : “Ông , nếu rau mà cháu trai ông mang về vị giống hệt với rau ở quán của chú Trần, thì lẽ nó cũng lấy từ chỗ cháu ạ.”
“Ồ, ?” Tiền Ái Quốc nheo mắt, ánh sắc sảo đầy từng trải như thấu cô gái mặt.
Tiêu Linh Vũ chỉ mỉm , đối diện già với thái độ tự nhiên, kiêu ngạo, cũng chẳng khúm núm.
Trần Đại Phúc lập tức đoán ý nghĩ trong đầu Tiền Ái Quốc, ông đang nghi Tiêu Linh Vũ lợi dụng cơ hội để tiếp cận cháu trai .
Dù thì con trai Tiền Ái Quốc hiện là phó huyện trưởng huyện Hưng Âm, ít tìm cách nịnh bợ.
Chú Trần lập tức tỏ vẻ khó chịu, : “Này, lão Tiền, ý ông là đây? Ông đang trách vì giới thiệu Linh Vũ cho thằng nhóc nhà họ Tiền ?”
Thứ nhất, vốn dĩ là nhà họ Cố chủ động tìm Linh Vũ hợp tác, chứ chẳng cô cầu cạnh ai.
Thứ hai, thằng nhóc nhà họ Cố vốn với thằng nhóc nhà họ Tiền, mà nhà họ Cố đang ăn cùng Linh Vũ, Tiền thiếu gia lấy ít rau từ bạn mang về thì cũng là chuyện bình thường.
Thứ ba, điều khiến chú Trần tức nhất là ai cho phép ông quyền nghi ngờ Linh Vũ chứ?
Thấy chú Trần bảo vệ cô gái như , Tiền Ái Quốc sững , bật ha hả: “Lão Trần, gì . chỉ tò mò con bé quen thằng cháu thế nào thôi. Giờ ông thế thì hiểu .”
“Khoan, cũng hiểu một chuyện.” Chú Trần đột nhiên : “Lão Tiền, cháu ông mang rau của Linh Vũ về nhà , ông còn đến quán ăn chực? Ông thấy hổ ?
“Còn lão Viên nữa, nếu thằng nhóc Tiền lấy rau của Linh Vũ từ qua thằng nhóc Cố, thì chắc con trai ông cũng phần chứ gì. Nói thật, lão Trịnh chắc cũng dính dáng luôn. Hôm nay lão Trịnh mặt, hai ông giải thích thế nào đây!”
Ba thằng nhóc Tiền, Viên và Trịnh vốn là bạn của Cố T.ử Dạ. Nếu Tiền Nhất Phàm phần rau từ Cố T.ử Dạ, thì mấy còn chắc chắn cũng .
“Ờ…” Viên Hồng Quân ngờ ngọn lửa bén sang .
Cả Tiền Ái Quốc và Viên Hồng Quân đều nghĩ họ vô tình phát hiện chân tướng , hóa rau họ ăn ở nhà và ở quán lão Trần đều cùng một nguồn.
Viên Hồng Quân : “Anh Trần, bọn đến là để bầu bạn với thôi, sợ cô đơn đấy!”
Tiền Ái Quốc lập tức phụ họa: “ , đúng !”
lý do thật thì khác hẳn.
Thứ nhất, dù nguyên liệu giống , nhưng tay nghề của Trần Đại Phúc ngon hơn hẳn.
Thứ hai, quán của ông Trần nhiều món hơn. Còn ở nhà, mấy đứa cháu mang rau về ít ỏi, cả nhà tranh ăn, chẳng ai nhường ai, ông bà già như họ ăn chẳng mấy miếng. Thế nên, họ mới mò đến chỗ ông Trần ăn cho miệng. Tất nhiên họ dám thật, với tính khí của ông Trần, nếu lý do, chắc ông dẹp bếp luôn.
Khi chú Trần dọn món cuối cùng , ông hừ lạnh: “Các ông tưởng ? Rau ở nhà ăn đủ, nên mò đến đây ăn chực đúng ? Hừ, thôi , cách . Từ mai chỉ mua đủ rau để nấu cho quán thôi, mấy ông khỏi đến. Linh Vũ , từ giờ chú chỉ lấy vài cân, cần đưa thêm .”
Viên Hồng Quân và Tiền Ái Quốc hoảng hốt, vội vàng can ngăn: “Đại Phúc, từ từ chuyện !” Rồi cả hai sang Tiêu Linh Vũ : “Cô gái, nếu cô thể cung cấp rau cho lão Trần thì thể cung cấp cho chúng chút ít ? Đám nhóc mang về ít quá, bọn già cả , tranh , đói.”
Tiêu Linh Vũ: “…”
Mọi : “…”
Trần Đại Phúc: “…” Đám già đúng là phản bội trong một nốt nhạc.
Chú Trần gắt: “Cút, cút hết! Mấy ông ơn vì Linh Vũ chịu chia rau cho đám nhóc nhà ông đấy! Con bé còn đủ rau cung cấp cho khách sạn nhà họ Cố nữa là. Nó chỉ lượng rau nhất định mỗi ngày thôi, lấy mà để cho mấy ông nữa? Linh Vũ, đừng sợ, chú đây chống lưng cho con.”
Viên Hồng Quân: “…”
Tiền Ái Quốc: “…”
Bọn dọa gì con bé mà ông phản ứng dữ !
Tiền Ái Quốc lập tức phản bác: “Lão Trần, nãy ông còn cần nhiều rau như mà. Cô gái, phần rau lão Trần lấy, cô bán cho chúng là !”
Trần Đại Phúc: “…” Tự hại thật .
Ông hừ lạnh: “Hừ, rút lời nãy. vẫn lấy như cũ!” Nói xong, ông ngẩng đầu đầy kiêu ngạo.
Mọi : “…”
là mấy ông già , trẻ con cũng bằng.