Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 156: Kết Cục Của Kẻ Khốn Nạn
Cập nhật lúc: 2025-12-04 12:14:03
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ khi nhà Tiêu Chính Dương trở về thôn, khí trong thôn liền đổi hẳn, xây cho thôn Đào Nguyên một con đường miễn phí, ai nấy đều vui mừng.
Sau đó, tin đồn rằng nhà họ Tiêu sẽ cho những từng hùa theo gây rối hôm đó đến gần chuồng Bò Vương nữa, nếu ai bắt gặp, họ sẽ xem là là kẻ trộm và giao cho đồn cảnh sát.
Rồi một tin khác truyền đến từ hai thôn Trần Gia và Lan Gia, những tham gia ẩu đả hôm đó giam giữ mười lăm ngày, phạt năm trăm tệ, và bồi thường cho Tiêu Chính Dương hai trăm tệ. Khi họ thả về, ngoan ngoãn nộp tiền, và Tiêu Chính Dương nhận, nhưng cũng kẻ chịu trả. Tiêu Linh Vũ lập tức báo cảnh sát, của đồn cảnh sát đến tận nhà, dọa cho sợ đến mức họ nộp tiền ngay lập tức.
Rất nhiều bắt đầu sợ Tiêu Linh Vũ, cô chỉ cần chút chuyện là báo cảnh sát, ai dám chọc .
Thế nhưng, Trần Tam Hoa, Lan Hồng Tinh, Trần Đại Hoa và Lan Ngạc Anh thì vẫn còn giam, vì họ là kẻ chủ mưu, ngoài tiền phạt, họ còn tòa xét xử, nếu nộp tiền, tài sản cá nhân sẽ tịch thu để bồi thường cho nhà họ Tiêu. Còn về bản án, bốn sẽ tù ít nhất ba năm.
Bốn tội phạm từ hai ngôi làng, chỉ chừng thôi khiến danh tiếng của cả hai thôn bôi nhọ, đặc biệt là thôn Trần Gia, bắt đầu gọi họ là thôn tội phạm.
Người trong thôn Trần tức giận vô cùng, kéo đến nhà Trần Đại Hoa và Trần Tam Hoa đập phá tan tành, bất cứ ai liên quan đến Trần Đại Hoa đều c.h.ử.i rủa, dè bỉu, nhà thậm chí dám khỏi cửa.
Còn về Trần Nhiên, phía cảnh sát định giao cho của Trần Đại Hoa, tức bà nội của , nhưng khi đến nơi, bà nội Trần đóng chặt cửa, rằng bà còn đang chờ con cái về nuôi, bản còn lo nổi, lấy sức chăm một đứa tàn phế?
Vì bà nội Trần chịu nhận, cảnh sát đành tìm những khác, nhưng cả nhà họ Trần lẫn nhà họ Lam đều ai chịu nhận, Trần Nhị Hoa còn thẳng:
“Hay là để bóp c.h.ế.t nó cho xong, đỡ tốn cơm!”
Trong mắt họ, Trần Nhiên chính là nguồn cơn của tai họa, nếu phản bội Tiêu Linh Vũ, thì cô chẳng cần trả đũa, và hai thôn chẳng lâm cảnh khốn cùng như bây giờ.
Ngày họ từng sức lấy lòng Trần Nhiên bao nhiêu thì giờ hận bấy nhiêu, họ hận đến mức chỉ xé từng mảnh, để còn cơ hội hại nữa.
Cuối cùng, cảnh sát buộc đưa Trần Nhiên đến trạm cứu tế, ở đó nhiều bệnh nhân tâm thần, khi thấy Trần Nhiên, họ coi như món đồ chơi mới. Quản lý trạm bận rộn, chẳng buồn để ý đến một tên tàn phế, chỉ cần đám bệnh nhân g.i.ế.c , họ cũng nhắm mắt cho qua.
Họ lấy kim châm , cho uống nước ớt, nhét ớt cay miệng …
Tửu Lâu Của Dạ
Trần Nhiên thể phản kháng, kẻ từng xem là con cưng của trời giờ trở thành món đồ chơi cho đám điên, nhưng nghĩ , đó cũng là quả báo mà đáng nhận cho những tội của kiếp .
…
Tiêu Linh Vũ gọi một cuộc điện thoại, khi đầu dây bên bắt máy, cô nở nụ cảm kích:
“Anh Giang, cảm ơn nhiều.”
Giang Đào, mặc áo choàng trắng, tựa ghế sô pha, khẽ :
“ giúp gì , Trần Đại Hoa và bọn chúng đúng là phạm tội nghiêm trọng, chỉ đảm bảo chúng xử đúng , đúng tội thôi.”
Giang Đào sẽ bao giờ vì ai mà điều trái pháp luật, kể cả vì Tiêu Linh Vũ.
May mắn là Tiêu Linh Vũ yêu cầu điều gì vượt quá nguyên tắc, cô chỉ nhờ chú ý thêm đến vụ án mà thôi.
Tiêu Linh Vũ mỉm :
“Dù cũng cảm ơn , nếu , e rằng mấy đó thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật .”
Cô rằng cha của Lan Hồng Tinh, Lan Bảo Tài là bạn học cấp hai của phó cục trưởng đồn cảnh sát thị trấn. Ở kiếp , nhà họ Lan dựa mối quan hệ đó mà chèn ép, bóc lột nhà họ Tiêu, nhưng kiếp , Tiêu Linh Vũ chống lưng mạnh hơn!
Giang Đào khẽ nhíu mày khi thấy điều đó, trong ngành nào cũng sâu mọt. Anh :
“Linh Vũ, nếu cô thật sự cảm ơn , mời bữa cơm .”
“Không vấn đề gì!” Tiêu Linh Vũ vui vẻ đáp: “Anh chọn thời gian và địa điểm !”
Giang Đào định : “Đến nhà nấu cho ăn .” :
“Vậy thì đến quán của bác Trần nhé, cô chọn thời gian .”
Tiêu Linh Vũ :
“Lúc nào cũng , ngày nào cũng lên huyện cả.”
“À, đúng , cô mua xe mà!” Giang Đào bật : “Vậy thì cũng tiện hơn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-156-ket-cuc-cua-ke-khon-nan.html.]
“ thế.” Tiêu Linh Vũ : “Anh Giang, sáng mai nhé, rảnh ?”
“ rảnh.” Giang Đào đáp.
Cúp máy xong, Tiêu Linh Vũ đồng kiểm tra, theo kế hoạch, dâu tây lẽ cấy mấy hôm , nhưng vì quá nhiều chuyện xảy nên trì hoãn .
Tiêu Linh Vũ thuê đến đào đất, bắt đầu trồng dâu tây.
Vì trì hoãn mấy hôm, những cây giống dâu tây lớn hơn, tuy nhiên, do thiếu gian và chất dinh dưỡng, cây trở nên mảnh và yếu. Tiêu Linh Vũ dặn thật cẩn thận khi di chuyển cây giống. Dân làng đây từng thấy quả dâu tây, nhưng ai thấy cây giống của nó bao giờ.
Khi thấy cây giống, ai nấy đều ngạc nhiên kêu lên:
“Nhìn giống cây mâm xôi quá!”
“ đó!” Có phụ họa: “Lần đầu tiên thấy cây giống dâu tây, lạ thật, bình thường chúng mua một quả dâu tây ăn cũng chẳng đủ tiền, nếu Linh Vũ trồng thành công, cô còn hứa sẽ bán rẻ cho dân làng, là chúng cũng nếm thử dâu tây thật !”
“Phải đó, nhất định cũng mua vài cân!”
Tiêu Linh Vũ tất nhiên sẽ bán cho dân làng với giá thấp hơn giá thị trường.
“Con bé Linh Vũ đúng là , cái tên Trần Nhiên thật đáng đời, kết cục như là đúng!”
“Không Linh Vũ sẽ nhỉ, còn tìm chồng ?”
“Sao chứ? Mấy bạn của Linh Vũ là thanh niên tài giỏi, con bé tính đảm đang, sẽ đến với nó thôi. Thời đại khác , góa phụ còn thể tái giá, huống hồ là Linh Vũ.”
…
Từ khi chuyện Tiêu Linh Vũ cưỡng bức phơi bày, nhiều thấy thương cảm cho cô, đồng thời c.h.ử.i rủa Trần Nhiên. Nếu còn tình cảm, chỉ cần chia tay là , cần gì chuyện bỉ ổi đến , bỏ t.h.u.ố.c mê bạn gái tặng cho một lão già để hủy hoại danh dự cô. Với những dân quê chất phác, hành động quả thật quá độc ác, từng thấy ai tàn nhẫn đến .
Dĩ nhiên, cũng châm chọc Tiêu Linh Vũ. Ở thời xưa, phụ nữ nhục sẽ dìm c.h.ế.t, dù ở thời nay vẫn nhiều nạn nhân chọn cái c.h.ế.t vì hổ, như Trương Xuân Kiều từng , ở làng bên cũng một như , thế nhưng Tiêu Linh Vũ sống như chuyện gì xảy . Không ai rằng, ở kiếp cô trải qua nỗi đau khổ đến mức nào.
Lần , Tiêu Linh Vũ thuê nhiều , vì cô trồng xong bộ dâu tây trong một ngày. Tổng cộng mười tám , trong đó cả chú và thím của cô, sáu mẫu ruộng trồng kín.
Sau khi trồng xong, Tiêu Linh Vũ tự tay tưới nước, cô chuẩn sẵn nước suối tinh khiết để dùng cho việc .
Tất cả cây giống đều trồng xong lúc trời chạng vạng tối, Tiêu Linh Vũ vẫn còn một ít cây giống thừa. Cô dự định đem trồng ở vườn nhà, để cảnh, tiện theo dõi sự khác biệt về sinh trưởng ở từng nơi.
Tuy nhiên, một chuyện nhỏ xảy , đó là về hai gia đình từng từ chối cho cô thuê đất khi Trương Xuân Kiều xúi giục, giờ đây họ tự trồng dâu tây, Tiêu Linh Vũ còn dư cây giống, họ liền tìm đến đòi xin.
“Linh Vũ, con còn dư cây giống dâu tây ? Cô cũng trồng ít, cho cô xin mấy cây nhé?” Trương Tiểu Cầu giả lả .
Tiêu Linh Vũ mỉm , giọng cũng đầy phép tắc nhưng sắc lạnh:
“Xin , cô Trương, con thật sự còn cây giống nào dư cả.”
“… còn đống thì ?” Trương Tiểu Cầu chỉ chỗ cây giống đang đặt một bên, trong lòng bắt đầu tức tối vì từ chối.
“À, cô mấy cây đó .” Tiêu Linh Vũ lạnh nhạt đáp: “Đó là cây dư, con định trồng ở sân nhà, nếu cô trồng dâu tây thì lên huyện xem ai bán nhé.”
Trương Tiểu Cầu tức giận :
“Cứ thẳng là cô keo kiệt , còn bày đặt lý do!”
Tiêu Linh Vũ gật đầu, thản nhiên đáp:
“Được thôi, con keo kiệt đó, con thà để chúng héo rụng chứ nhất định cho cô, cô hài lòng chứ?”
Mọi xung quanh: “…”