Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 150: Cơn Giận Của Tiêu Linh Vũ (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-22 12:06:18
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Dừng tay , báo cảnh sát !” Trưởng thôn hét lớn qua loa phóng thanh.

 

Khi ông đến nơi, đám nhà họ Trần đang đ.á.n.h tơi tả. Mọi lập tức dừng khi thấy tiếng trưởng thôn.

 

Người của thôn Đào Nguyên, trừ ba Tiêu thì chỉ thương nhẹ, nhưng đám từ thôn Trần thì t.h.ả.m hại hơn nhiều.

 

Người trong thôn vội đỡ ba Tiêu dậy. Nhìn thấy ba ôm bụng, tập tễnh bước , Tiêu Linh Vũ chạy ngay tới đỡ, lo lắng hỏi:

“Ba, ba ? Có đau lắm ?”

 

thấy , mặt mũi dính đầy máu, còn cha thì khom vì đau, nước mắt Linh Vũ lập tức rơi lã chã:

“Ba, … con xin … con thật sự xin …”

 

Ba Tiêu cau mày :

“Con gái , chuyện của con, là bọn họ quá đáng!”

 

Mẹ Tiêu cũng gật đầu đồng tình:

đó, Tiểu Vũ, đừng tự trách.”

 

Mẹ Tiêu lúc mới để ý đến đàn ông bên cạnh con gái, liền hỏi:

“Tiểu Vũ, đây là…?”

 

Chưa kịp để Linh Vũ trả lời, đàn ông chủ động :

“Chào cô, cháu là bạn của Linh Vũ ở thành phố Z, cháu tên là Nhan Tư Minh, cô cứ gọi cháu là Tư Minh ạ.”

 

“Thành phố Z?” Mẹ Tiêu ngạc nhiên, lập tức cảm kích : “Cậu Nhan, cảm ơn nhiều lắm, nếu , chắc con gái bọn họ hại .”

 

Khi đối phương là thành phố lớn, trong lòng bà cũng cảnh giác hơn một chút.

 

“Tiêu Thái Dương!” Trần Đại Hoa nổi giận, sang mắng trưởng thôn: “Người thôn Đào Nguyên các thật quá đáng! Cả làng xúm đ.á.n.h của chúng , sẽ kiện hết các tòa!”

 

Tiêu Linh Vũ lau nước mắt, giọng lạnh băng:

“Trần Đại Hoa, ông kiện thì cứ kiện , nhất là kiện cho trò đấy.”

Cô dừng một chút tiếp lời, ánh mắt sắc bén: “Bởi vì cũng sẽ kiện ông tội xâm phạm tài sản, cố ý gây thương tích và âm mưu g.i.ế.c !”

 

“Tiêu Linh Vũ, con tiện nhân ! Cô tư cách gì mà kiện chúng ?” Lan Ngạc Anh gào lên như điên: “Tất cả là của cô, nếu cô phản bội và hãm hại con trai , thì nó liệt! cho cô , bây giờ cô bồi thường cho chúng năm trăm nghìn tệ, lấy con trai để chăm sóc nó suốt đời, bằng chúng sẽ hết!”

 

Tiêu Linh Vũ tức giận, chỉ nhếch môi nhạt:

“Dì , dì vẫn còn đang ? mơ, cũng đừng mơ như chứ.”

 

Mặt Trần Đại Hoa sầm , quát lên:

“Tiêu Linh Vũ, bọn điều tra hết , ở thành phố Z rõ cả !”

Ông sang đám đông, giọng the thé đầy oán hận:

“Tiêu Linh Vũ là một ả đàn bà đê tiện, là tình nhân b.a.o n.u.ô.i của , hiểu ý chứ?”

 

“Cái gì?” Đám xung quanh ồ lên, ngạc nhiên Tiêu Linh Vũ với ánh mắt hoang mang.

 

Trần Đại Hoa càng càng hăng:

“Chính vì thế mà cô phản bội con trai , trong lúc nó đau khổ, thất vọng, con gái ông chủ của cô đến an ủi, nên hai đứa mới nên duyên, nhưng cô chịu việc con trai cưới khác, nên nhờ gã đàn ông quyền thế thâu tóm công ty của ba vợ con trai !”

 

“Con trai đến xin cô tha cho gia đình vợ, ai ngờ vợ nó hiểu lầm, tưởng nó với cô , trong lúc tức giận đ.â.m chồng . Ba vợ nó mất công ty, vợ thì bắt, còn nó thì liệt vì kịp chữa trị.”

 

“Tiêu Linh Vũ, chính cô hại cả nhà tan nát! Bây giờ chỉ đòi cô năm trăm nghìn, còn rẻ cho cô đấy!” Nói đến đây, ông khịt mũi khinh bỉ: “Người đàn ông b.a.o n.u.ô.i cô chắc cho cô ít tiền , năm trăm nghìn thì là gì!”

 

Cả đám dân làng xì xào:

 

“Không thể nào! Linh Vũ thật thà, thể chuyện đó ?”

 

“Ha, ai mà ! Con bé đó mới mua xe, thuê cả mấy mẫu đất. Chừng tiền ở ? Làm thuê cả đời cũng nổi!”

 

“Đừng linh tinh! Chúng Linh Vũ lớn lên đấy, con bé loại đó! Với , nhà vẫn còn dùng phân chuồng của con bé mà, lưng ?”

 

Mẹ Tiêu tức run , giọng lạc vì giận:

“Trần Đại Hoa, ông năng hàm hồ gì hả?!”

 

Tiêu Linh Vũ vội xoa lưng , dịu giọng an ủi:

“Mẹ, đừng tức giận, trong sạch thì mãi sẽ trong sạch.”

 

Rồi cô ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng về phía Trần Đại Hoa:

“Câu chuyện của chú thật khéo, chắc là con trai chú hộ chứ gì? Toàn là lời bịa đặt!

 

“Chú l..m t.ì.n.h nhân của khác, chú chứng cứ ? Nếu , thì sẽ kiện chú vì tội vu khống và bôi nhọ danh dự!”

 

“Cô…” Trần Đại Hoa nghẹn lời, đúng là chứng cứ gì thật, nhưng ông vẫn cố vớt vát:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-150-con-gian-cua-tieu-linh-vu-1.html.]

“Ha ha, lắm. Cô con trai phản bội và hãm hại cô, chứng cứ ? Nếu , thì cũng sẽ kiện cô tội vu khống và bôi nhọ danh dự đấy!”

 

Trần Nhiên chắc hẳn thể thông minh đến , xem thừa hưởng cái khôn lõi từ cha , Trần Đại Hoa.

Còn Lan Ngạc Anh thì ngu xuẩn đến độ chẳng gì ngoài gào .

 

“…”

 

Tiêu Linh Vũ thật sự chứng cứ, đó là đoạn video tại khách sạn, nhưng cô rõ, ở nông thôn, danh tiếng của một cô gái quan trọng đến nhường nào, nếu để dân làng thấy đoạn video đó, họ sẽ quan tâm đến sự thật, chỉ nhớ rằng cô từng ở trong khách sạn với một đàn ông.

 

Nhìn chằm chằm Trần Đại Hoa, Linh Vũ do dự, cô định lấy điện thoại chiếu đoạn video , bởi vì giờ đây cô sống vì danh tiếng, mà vì gia đình .

 

lúc cô rút điện thoại , một giọng nam trầm lạnh vang lên phía :

“Tất nhiên là chứng cứ.”

 

Tất cả đều ngoảnh .

 

Trần Đại Hoa lập tức để ý đến đàn ông lưng Tiêu Linh Vũ. Ông nheo mắt, giọng gay gắt:

“Cậu là ai?”

 

Lúc , Lan Ngạc Anh réo lên the thé:

“Còn ai đây nữa? Chắc là một gã đàn ông khác mà con tiện nhân câu chứ gì! Tiêu Linh Vũ, từ khi con trai gặp nạn, cô quyến rũ bao nhiêu hả? hôm qua bốn, năm thằng đến nhà cô, hôm nay thêm hai thằng nữa, hóa đây là lý do cô bỏ rơi con !”

 

Mẹ Tiêu thấy , giận đến run , mặt đỏ bừng:

“Lan Ngạc Anh! Bà câm miệng cho ! sẽ xé cái mồm thối của bà !”

 

“Chát!”

 

Một tiếng tát giòn vang lên, Lan Ngạc Anh tát mạnh đến mức ngã chúi xuống đất, khuôn mặt vốn xí nay sưng phù như cái đầu heo, xung quanh há hốc mồm.

 

Trời đất! Một đàn ông trai như tay dữ dằn ?!

 

Nhan Tư Minh lạnh lùng , giọng lạnh băng:

“Lời bà thật khó , bà vu khống , một cái tát còn nhẹ đấy.”

 

Trần Đại Hoa sững vài giây mới phản ứng , vội bước lên chắn vợ, gào ầm lên:

“Cậu là ai hả, dựa mà dám đ.á.n.h vợ ?!”

 

Nhan Tư Minh nhếch môi, nụ tà mị xuất hiện khuôn mặt tuấn tú, nụ đáng sợ, như đóa túc nở giữa địa ngục.

 

Anh nghiêng đầu, về phía góc nhà, nơi một đang giường, cuộn chăn kín mít, giọng khinh miệt:

“Con trai của ông chắc là ai đấy.”

 

Nói xong, bước tới gần Trần Nhiên, nhăn mũi một cái lùi vài bước, ánh mắt chán ghét:

“Bao lâu tã cho ? Thật kinh tởm!”

 

Lúc cũng bắt đầu ngửi thấy mùi khó chịu, đó ai nấy còn mải đ.á.n.h nên để ý, giờ mùi khiến họ nhăn mặt, bịt mũi.

 

Lan Ngạc Anh và Trần Đại Hoa mới tá hỏa nhận , họ tã cho con suốt một ngày trời, từ thành phố Z về, hai liền chạy sang nhà Tiêu Linh Vũ gây sự, nào nhớ gì đến chuyện đó.

 

Mặt Trần Đại Hoa tái xanh vì hổ, nhưng dù Trần Nhiên vẫn là con trai ông . Ông gào lên, cố tỏ can đảm:

“Cậu là ai? Cậu định gì? cho , ở đây, đừng hòng đụng đến con trai !”

 

Nhan Tư Minh nhạt, giọng đầy châm biếm:

, ông cần hỏi là ai, hãy hỏi con trai ông . Phải , Trần Nhiên?”

 

Trên giường, Trần Nhiên đang cuộn trong chăn, mặt tái nhợt, đôi mắt đầy oán hận và sợ hãi. Khi thấy Nhan Tư Minh, chỉ phát tiếng ư ư như con thú thương, nhục nhã phẫn nộ.

 

Nhan Tư Minh chậm rãi , giọng trầm thấp nhưng đủ khiến Trần Nhiên rùng :

“Trần Nhiên, bịa chuyện giỏi lắm, nhưng nghĩ Nhan Tư Minh dễ dắt mũi ? Cậu quên , vì công ty của cha vợ thâu tóm? Để nhắc cho nhé? Bởi vì vợ , Triệu Văn Mạn, dám gọi là trai bao, thế là… bụp! Công ty của họ biến mất chỉ một đêm.”

 

Nhan Tư Minh bình thản, nhưng từng lời như d.a.o cứa tim Trần Nhiên. Còn Trần Nhiên thì run rẩy, đôi mắt hoảng loạn, thở dồn dập, tựa như cả thế giới đang sụp đổ mặt .

 

Nhan Tư Minh nheo mắt, với vẻ khinh miệt và lạnh lẽo:

“Vậy mà dám bẻ cong sự thật để dối gạt cha , còn vu khống và Tiêu Linh Vũ. Cậu , rõ tình trạng của hơn ai hết, bệnh liệt của thể chữa , chỉ cần tin rằng thật sự hối cải, thể cho đến điều trị cho .”

 

bây giờ…”

 

Ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh như băng, đôi môi cong lên đầy mỉa mai:

“Chính tự tay phá hủy cơ hội đó .”

 

Trần Nhiên cứng đờ, m.á.u như ngừng chảy, trong khoảnh khắc , hiểu rằng một nữa, nữa điều khiến hối hận suốt đời.

 

 

Tửu Lâu Của Dạ

 

 

Loading...