Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 135: Thế Giới Của Người Giàu Có
Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:16:07
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Linh Vũ giải thích:
“Mẹ cứ nghĩ đơn giản như mua nhà thôi, cũng thể trả góp mà. Hơn nữa, đại lý xe mà con mua là của một bạn, nên giảm giá cho con nhiều.”
“Thì là , chú thím còn cũng thể mua xe kiểu đó.”
Tuy , Tiêu vẫn khỏi lo lắng:
“ mà Tiểu Vũ mỗi tháng con vẫn trả hai nghìn tệ, liệu nhà đủ tiền ?”
Ở nông thôn, một gia đình bình thường cả năm kiếm hơn một nghìn tệ là khá lắm . Có còn sống chật vật, nên trả hai nghìn tệ mỗi tháng quả thực khiến bà thấp thỏm.
Linh Vũ mỉm :
“Không . Con ký hợp đồng cung cấp rau cho một khách sạn lớn ở thị trấn, mỗi ngày họ sẽ mua ba trăm cân rau. Mẹ nghĩ xem, nguồn thu định như thì lo .”
Mẹ Tiêu vẫn hoài nghi:
“ mà Tiểu Vũ, còn chi phí thì ? Con trả tiền cho bạn con nữa chứ?”
Rau dĩ nhiên bán giá cao, nhưng lợi nhuận ròng thể nhiều, còn phí vận chuyển, xăng xe...
Linh Vũ: “…”
Quả nhiên, một lời dối cần nhiều lời khác để che đậy.
Trong lòng cô thoáng u ám, nhưng cô vẫn định về gian trồng trọt thần bí của lúc .
Cô :
“Mẹ yên tâm, bạn con thể để nợ tiền hàng, trả cũng , nên đừng lo chuyện trả góp nữa nhé.”
“Được .” Mẹ Tiêu gật đầu, giọng hiền hậu: “Tiểu Vũ, nếu thiếu tiền, nhất định với ba . Cả nhà cùng nghĩ cách.”
“Con cảm ơn !” Linh Vũ thấy lòng ấm áp. Ba mãi mãi là bến cảng bình yên của con cái.
Lưu Xuân Kiều cũng :
“Tiểu Vũ, chú thím con cũng ở đây, cần gì cứ , đừng khách sáo.”
“Con cảm ơn chú, thím.” Linh Vũ mỉm : “À, ba ơi, lẽ mai con thể lái xe về . Bạn con ở đại lý đang giấy tờ, chỉ cần bằng là con thể lấy xe.”
Mẹ Tiêu vẫn yên tâm:
“Tiểu Vũ, con thật sự lái xe chứ?”
“Biết mà .” Linh Vũ : “Mẹ đừng lo, con lái chậm thôi, sẽ cả.”
“Nhớ là lái thật chậm đấy. Đường ở thôn Đào Nguyên ổ gà, ổ voi.”
Mẹ Tiêu căn dặn.
“Con .” Linh Vũ gật đầu, chợt nhớ : “À đúng , mấy hôm hai khách là bạn của con đến tìm đúng ?”
Mẹ Tiêu mỉm :
“Thực hẳn là bạn con . Hai đó từ thành phố lớn đến tìm nơi dưỡng bệnh cho ông của họ, quen đường ở thôn chúng . Khi đến nơi thì hai giờ chiều, đói quá mà ngại xin ăn, nên mới là bạn con.”
“Hả?” Linh Vũ tròn mắt ngạc nhiên: “Sao chứ?”
Cô thầm nghĩ: là thành phố, sĩ diện thật lớn. Đói thì cứ , cần gì bịa là bạn ... nhưng mà khoan , gì đó sai sai.
“Vậy ơi, họ bạn con, tên con?” Linh Vũ hỏi.
Mẹ cô bật :
“Mẹ cũng hỏi giống như con. Lúc đó vạch trần luôn, thế là một khác xuống xe, tự giới thiệu, tên con qua bạn của họ, thật họ là bạn của bạn con, chứ bạn trực tiếp. Sau đó còn thú thật là đói quá nên mới liều dối. Mẹ còn thấy buồn , nghiêm túc, cao ráo, bảnh bao thế mà đỏ mặt nhận … đói, thế là mới mời họ ăn cơm.”
Linh Vũ phá lên :
“Ha ha, còn nấu cho họ ăn thật ? Mà họ mang đồ ăn theo? Đã định về quê mà.”
“Họ tưởng buổi sáng là tới, ai ngờ giữa đường lạc, còn sa ổ gà ổ voi nữa. Đến nơi thì bụng réo ầm lên.” Mẹ Tiêu kể: “Mà hai trai đó ăn mặc bảnh bao, trai. Nếu trẻ hơn hai mươi tuổi, chắc cũng xiêu lòng mất.”
“Ơ, …” Ba Tiêu xen , giọng ghen ghen: “Vậy hồi trẻ trai ?”
Mẹ Tiêu híp mắt:
“Đẹp chứ, đến giờ vẫn là ông lão trai của mà.”
Ba Tiêu đỏ mặt, đáp nhỏ:
“Bà cũng vẫn như xưa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-135-the-gioi-cua-nguoi-giau-co.html.]
Cả nhà bật .
Sau khi tiếng lắng xuống, Linh Vũ hỏi:
“Mẹ, họ là bạn của đó là bạn con, bạn đó là ai ?”
Tửu Lâu Của Dạ
Mẹ Tiêu gật đầu:
“Có chứ, hình như tên là Giang Đào thì . Con quen ?”
“Vâng, con .” Linh Vũ nhẹ nhõm hẳn: “Anh là bạn con ở thị trấn.”
Cô thở phào, may mà là Giang Đào. Nếu là Nhan Tư Minh tới tìm thì chắc chắn Giang Đào báo cô . Hơn nữa, Nhan Tư Minh cũng chẳng Giang Đào quan hệ với .
Mẹ Tiêu thêm:
“Thực hai đó, Lý Viễn Hành và Cung Thiên Hạo đều tuấn tú, mà Thiên Hạo thì đúng là nổi bật hơn hẳn. Không chỉ trai mà khí chất cao quý, thôi là xuất đặc biệt.”
Bà hạ giọng thì thầm:
“Cung Thiên Hạo còn với rằng, khi về sẽ cho con đường từ thôn Đào Nguyên thị trấn, lát xi măng hẳn hoi.”
“Chị dâu, thật ?” Tiêu Minh Dương kinh ngạc: “Cậu định đường á?”
Nếu đường lát xi măng, từ nay thị trấn sẽ tiện hơn nhiều. Giờ xe máy mà gặp trời khô còn mất hơn nửa tiếng vì đường lồi lõm. Nếu đường mới, mười phút là tới nơi.
Mẹ Tiêu gật đầu:
“ thế, chính miệng với chin, nhưng chuyện đợi xem . Cậu còn xin phép trưởng thôn để xây nhà ở mảnh đất phía nhà Minh Dương, là sẽ bắt đầu ngay khi vật liệu đến. Cùng lúc đó sẽ khởi công đường.”
“ một con đường dài chừng bốn mươi dặm thì tốn kém lắm chứ?” Lưu Xuân Kiều ngạc nhiên.
“Nếu tính cả công lẫn vật liệu thì ít nhất bốn trăm nghìn tệ.” Tiêu Minh Dương nhẩm tính.
“Họ chịu bỏ từng tiền ?” Lưu Xuân Kiều vẫn bán tín bán nghi.
Mẹ Tiêu thở dài:
“Đó là lời . Chị cũng rõ thật giả, nhưng lẽ đúng là , chúng mãi hiểu nổi thế giới của giàu .”
“Phải .” Lưu Xuân Kiều gật đầu.
Linh Vũ mỉm :
“Thím, với như chúng , bốn trăm nghìn là cả một gia tài, nhưng với thật sự giàu thì chỉ như tiền tiêu cơm vài bữa thôi.”
Sống ở thành phố lớn, cô từng thấy qua những như thế.
“Tiền tiêu cơm vài bữa?” Lưu Xuân Kiều và Tiêu tròn mắt: “Bốn trăm nghìn mà chỉ là tiền ăn? Họ ăn cái gì mà đắt thế?”
Linh Vũ khẽ:
“Là những món cao lương mỹ vị, nguyên liệu quý hiếm nhất thế giới. Người thường như chúng cả đời chắc nếm. Nên với họ, bốn trăm nghìn chẳng đáng gì. Với , con nghĩ họ đường cũng vì tiện cho bản . Nếu thật sự đưa ông của họ tới ở, thì chắc chắn sẽ con đường thường xuyên. Mà đường hiện tại quá, giàu coi trọng thời gian, thể phí công đường xóc nảy .”
Mẹ Tiêu chợt nhớ :
“À đúng , Cung Thiên Hạo chọn mảnh đất nhà Minh Dương để xây biệt thự. Nơi đó yên tĩnh, ít qua .”
Lưu Xuân Kiều gật đầu:
“Miếng đất đó là của Tiêu Thành Khánh, đúng ?”
“ . Mà Cung Thiên Hạo mua với giá ba trăm nghìn tệ!” Mẹ Tiêu .
“Cái gì?” Lưu Xuân Kiều há hốc miệng: “Sao đắt thế? Đất đó năm nghìn tệ thôi mà! Thành Khánh lừa đấy?”
Mẹ Tiêu lắc đầu, :
“Cung Thiên Hạo hề để bụng. Thậm chí còn mặc cả. Thành Khánh bảo chỉ đùa thôi, mà đưa tiền luôn tại chỗ. Làm bao nhiêu trong thôn ghen đỏ cả mắt.”
Lưu Xuân Kiều thở dài :
“Em cũng thấy ghen tị thật đấy. Mảnh đất đó giá chỉ năm nghìn tệ, mà bán ba trăm nghìn tệ!”
là giá cao thật, nhưng một bên chịu bán, một bên chịu mua, ngoài gì cũng vô ích.
Tiêu Linh Vũ khỏi cảm khái: Những thật sự giàu .
Sau khi nghỉ trưa một lát, cô liền đuổi , bà con gái lên đường sớm kẻo trời tối.
Hôm là thứ sáu. Tiêu Linh Vũ gọi cho em trai Tiêu Linh Dạ, hỏi xem về nhà , nếu thì cô sẽ lái xe đưa về.
Khi chị mua xe mới, Tiêu Linh Dạ lập tức đồng ý ngay tắp lự, xe của chị về thì còn gì bằng!