Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 130: Bán Hết Sạch

Cập nhật lúc: 2025-10-28 12:24:01
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi rời , trong nhà kho của Tiêu Linh Vũ còn lấy một bó rau nào. Cô suy nghĩ một lát lấy thêm một ít từ trong gian trồng trọt .

 

Khi đến gần gốc cây nơi cô thường dừng bán hàng, cô thấy nhiều đang hoặc quanh đó. Một còn dắt theo xe đẩy nhỏ. So với mấy hôm , hôm nay đông gấp đôi.

 

thấy Tiêu Linh Vũ liền hô to:

“Bà chủ đến !”

 

Ngay lập tức, đám đông ùa tới, vây quanh cô.

 

Người nhanh chóng nhận lượng rau xe ba bánh hôm nay ít hơn hẳn. Có hỏi:

“Cô gái, hôm nay rau ít thế?”

 

Tiêu Linh Vũ mỉm xin :

“Vì bán bớt khi đến đây , nên hôm nay chỉ còn chừng thôi.”

 

“Cô bán bao nhiêu đó ? Nhìn xe cô trống trơn kìa!”

 

“Khoảng bốn trăm cân!” Tiêu Linh Vũ đáp.

 

“Bốn trăm cân á?!” Mọi đồng loạt kêu lên.

 

Tiêu Linh Vũ tiếp:

“Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng bán hàng ở đây một thời gian. Sau sẽ thị trấn huyện.”

 

“Cái gì?! Thế thì mua dự trữ thôi. Con rau của cô ăn, nó nổi cáu mất!”

 

cũng đấy!”

 

Ngay lập tức, thi mua nhiều hơn bình thường. Rau xe cướp sạch chỉ trong chốc lát.

 

“Này, bó đó là chọn mà, đừng giật của !”

chọn !”

“Không, là !”

 

Người mua tranh như giành vàng. Dù rau của cô đắt hơn bình thường, nhưng là món ngon đặc biệt cho trẻ con và phụ nữ mang thai, nên ai cũng thấy đáng tiền.

 

mua xong vẫn yên tâm, hỏi:

“Cô chủ, bao giờ cô ?”

 

Tiêu Linh Vũ lắc đầu:

“Cái đó cũng .”

 

Thực , trong gian canh tác của cô vẫn còn nhiều rau, nhưng cô gây chú ý. Việc cô bán liên tục ba ngày liền khiến nhiều bắt đầu để mắt tới, vì thế cô định tạm ngưng và giữ rau trong gian.

 

Ngoài , cô còn về thôn Đào Nguyên để xem tiến độ xây dựng nhà kính. Cô cũng xử lý lứa cây dâu tây giống, một phần cô giữ trong gian để trồng thử, khi nhà kính thành sẽ đưa trồng thật.

 

Kết quả là kịp đến chợ, rau của cô bán hết sạch.

 

Tiêu Linh Vũ hề rằng ở chợ đang giăng bẫy chờ cô.

 

Trong một sạp rau, hai nhân viên quản lý đô thị đang . Người trẻ hơn mở sổ ghi chép, liếc quanh hỏi một đàn ông lùn, béo:

 

“Anh hai, ?”

 

Lý Đại Cường liếc sang chỗ Tiêu Linh Vũ thường bày hàng. Ở đó vài chờ, lẽ đều là khách quen.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Hắn nheo đôi mắt ti hí :

“Cô vẫn đến.”

 

Lý Đại Chí đồng hồ, cau mày:

“Giờ mà còn đến, chẳng lẽ hôm nay cô bán ?”

 

Lý Đại Cường đáp:

“Cô sẽ đến thôi. Ba ngày nay cô đều đây cả. Đại Chí, lát nữa mày cho con nhỏ đó một bài học, dám bày hàng ven đường và lừa bằng giá rau cắt cổ!”

 

Sự thật là mấy hôm nay rau của Tiêu Linh Vũ tranh mua, khiến quầy rau của Lý Đại Cường ế ẩm ai đoái hoài. Ghen tức, mới gọi điện cho em trai, là nhân viên quản lý đô thị, nhờ đến tịch thu hàng và phạt tiền thật nặng, để cho cô chừa cái thói dám bán cửa hàng !

 

thực tế, xe ba bánh của Tiêu Linh Vũ đỗ cách sạp của hơn mười mét, ở bên đường. Rõ ràng cô hề tranh chỗ, chỉ là ghen tị vì thấy cô bán quá đắt mà vẫn đắt hàng.

 

“Yên tâm , hai.” Lý Đại Chí : “Em nhất định sẽ phạt cho cô thật nặng!”

 

“Cảm ơn!” Lý Đại Cường độc địa, xa bằng ánh mắt hằn học.

 

Hai em đợi thêm nửa tiếng, Lý Đại Cường đồng hồ, nhíu mày.

 

Lý Đại Chí hỏi, giọng nghi hoặc:

“Anh hai, trễ thế mà cô vẫn đến. Có khi nào hôm nay cô bán ?”

 

Lý Đại Cường bắt đầu cảm thấy chắc chắn nữa.

 

Lúc , đám đông đang chờ đợi cũng bắt đầu nôn nóng.

 

“Cô ôm nay đến ? Hôm qua tầm mặt mà.”

 

, hôm qua cô là sẽ ghé qua đoạn đường khi tới đây. Có khi nào cô đang ở đó ?”

 

nhớ cô thế. Để qua đó xem thử, cũng xa lắm .”

 

“Phải đấy, thôi!”

 

Lý Đại Chí và bạn đồng nghiệp của đang lang thang quanh khu chợ thì cuộc trò chuyện . Hắn lập tức mừng rỡ, sang :

 

“Bành Hoa, thôi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-130-ban-het-sach.html.]

Bành Hoa gật đầu. Bắt bán hàng gian dối thì họ sẽ thêm tiền thưởng, tội gì .

 

Khi Lý Đại Chí và Bành Hoa theo đám đông đến đường Bắc Công Trường, họ vài thì thầm:

 

“Cô ? Sao thấy cô ?”

 

“Đi tìm quanh xem . Nếu vẫn thấy thì hỏi thử ở đây.”

 

“Được!”

 

Họ đến cuối ngã ba, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiêu Linh Vũ cả.

 

“Chúng đến cuối đường mà vẫn thấy. Hỏi khác thử xem!”

 

“Kia kìa, mấy bán trái cây. Qua hỏi họ xem !”

 

Một bước tới, hỏi:

 

“Ông chủ ơi, cho hỏi thấy cô gái bán rau nào quanh đây ?”

 

Ông chủ đang bận dọn hàng, nên kịp trả lời. Một bán hàng bên cạnh chen :

 

“Có chứ, cô bán ở đây. hết hàng nên về .”

 

“Hết hàng ?!” Mọi ngạc nhiên kêu lên.

“Nhanh thế ?”

 

Người bán trái cây thêm:

“Tránh , quản lý đô thị đến kìa. Chúng dọn hàng thôi!”

 

“Hả?” Đám đông bối rối . Quả nhiên thấy hai nhân viên quản lý đô thị đang tiến gần. Mọi lập tức tản hai bên.

 

Thấy mấy bán trái cây vội vàng kéo xe chạy, ai nấy đều thở dài tiếc nuối:

 

“Cô bán nhanh quá! Mới sáng sớm mà hết sạch. Nghĩ mà tức, còn dậy sớm để đây chờ nữa chứ.”

 

“Giá mà , qua đây vì chờ ở chợ .”

 

Khi bán hàng chặt c.h.é.m mà họ định xử lý về mất, Lý Đại Chí và Bành Hoa cũng thất vọng mặt.

 

Bành Hoa hỏi:

“Lý Đại Chí, giờ đây?”

 

Lý Đại Chí bực bội đáp:

“Mai !”

 

Nói , hai lưng bỏ .

 

Vừa khi họ khuất, ba bán trái cây lập tức từ chui , nhanh chóng bày hàng như chuyện gì.

 

Người qua đường đều sững sờ cảnh đó.

 

Một bán trái cây bụng với họ:

“Mấy khỏi đợi nữa . Cô gái đó hôm nay là ngày cuối cùng cô bán hàng, mấy ngày tới sẽ , vì lúc nãy mua ồ ạt, cô bán hết sạch mới về.”

 

“Trời đất, thế ?!” Đám đông thất vọng kêu lên.

 

“Giờ đây? Không rau của cô , con kht chịu ăn cơm mất!”

 

“Nhà cũng thế. Hai ngày nay bọn trẻ ăn ngon hơn hẳn, như phép màu .”

 

Người bán trái cây thở dài :

“Mọi đều là cha cả. Vừa ai đến sớm cũng mua nhiều vì trong nhà trẻ con hoặc mang thai. Rau của cô đắt thật, bình thường như tụi dám mua nhiều.”

 

Lời của bán khiến trầm ngâm.

 

, nếu vì con, cũng dậy sớm thế gì.”

 

, bọn trẻ chỉ thích rau của cô thôi. Mua rau ở chỗ khác về, chúng nhất định chịu ăn. Vì sức khỏe của con cái, dù đắt một chút cũng đáng mà. Dù chúng vẫn đang trong giai đoạn lớn.”

 

Người bán trái cây tò mò hỏi:

“Rau của cô đắt thế, thật đáng tiền ?”

 

“Tất nhiên là đáng ! Nếu thì bán hết nhanh như thế ?”

 

Đám đông thở dài tiếc nuối vì mua rau của Tiêu Linh Vũ, đành chợ mua những loại rau bình thường khác, nhưng khi nếm thử rau của Tiêu Linh Vũ, mấy bó rau khác, xanh thì xanh, vàng thì chẳng vàng, ai nấy đều ngao ngán chê bai.

 

Tiếng phàn nàn khiến Lý Đại Cường tức đến mặt đỏ tía tai, nhưng khách hàng vẫn là khách hàng, chỉ thể nuốt giận lòng, gượng mà bán hàng.

 

Dĩ nhiên, Tiêu Linh Vũ chuyện , khi bán hết sạch rau, cô đạp xe ba bánh về phòng trọ.

 

Về đến nơi, cô lập tức gian thần kỳ để kiểm tra mấy cây ăn quả trồng hôm qua.

 

Khác với rau củ, cây ăn quả thể lớn và kết trái chỉ một đêm. Chúng phát triển hơn hôm qua, nhưng vẫn đến giai đoạn hoa.

 

Tiêu Linh Vũ suy đoán, điều hẳn là do chu kỳ sinh trưởng tự nhiên của cây. Thông thường, một cây ăn quả mất ba năm mới trưởng thành, thêm ba năm nữa mới trái.

 

Trong gian của cô, thời gian thể rút ngắn nhiều, nhưng dù , ít nhất cũng mất vài tháng chứ thể nhanh như rau .

 

May mắn , Tiêu Linh Vũ vội, khi nào cây đạt đến giai đoạn hoa, cô thể mang chúng ngoài trồng. Nghĩ , cô tính toán xem mua thêm vài cây giống nữa, vì trong gian vẫn còn khá nhiều đất trống.

 

Ngay khi cô rời khỏi gian, điện thoại bất ngờ đổ chuông…

 

 

Loading...