Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 128: Đúng Là Nghẹn Lòng
Cập nhật lúc: 2025-10-26 13:56:43
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy hai ăn no, Tiêu dọn dẹp bát đũa xong thì bắt đầu hỏi:
“Các , tới thôn Đào Nguyên của chúng ?”
Đặc biệt là Lý Viễn Hành, đến bịa chuyện là bạn của Linh Vũ, rõ ràng trong đó mục đích.
Có điều, là do đói bụng mà ngại mở miệng nên mới dối như thế, Tiêu cũng truy cứu thêm.
Lý Viễn Hành cũng lời dối khó .
May mà bà là thẳng thắn, so đo, nếu thì bữa cơm ngon thế bọn họ chắc chẳng ăn.
“À… ừm…” Lý Viễn Hành khẽ hắng giọng, đó thành thật :
“Cô , chúng thôn Đào Nguyên non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, lợi cho sức khỏe, nên đặc biệt đến tham quan một chuyến.”
Mẹ Tiêu chằm chằm, ánh mắt sắc bén, rõ ràng tin.
Bà thẳng:
“Nhìn hai ăn mặc sang trọng, xe xịn, chắc chắn thiếu tiền. Muốn du lịch, thể đến danh lam thắng cảnh nổi tiếng, hà tất mò tới cái xó núi nghèo nàn hẻo lánh của chúng ?”
Lý Viễn Hành nghẹn lời. Xem , thật thì bà cũng chẳng tin. Anh bỗng thấy nghẹn lòng.
Ngay cả thằng bé chăn sói , hét sói tới nhiều mới mất lòng tin.
Mà đây rõ ràng chỉ dối một thôi.
Với , cũng hẳn là dối, chỉ để dễ bắt chuyện hơn nên mới mượn danh con gái bà mà thôi. Thế nhưng giờ thì biện minh nổi nữa.
Cung Thiên Hạo lên tiếng:
“Cô, Viễn Hành gạt cô . Quả thật bọn cháu thấy phong cảnh nơi , dưỡng sinh nên mới đến, nhưng mà chủ yếu là đến khảo sát môi trường, chứ du lịch.”
Nghe Cung Thiên Hạo , Tiêu hỏi tiếp:
“Vì ?”
Rõ ràng bà tin lời , thế là Lý Viễn Hành càng thêm nghẹn lòng.
Tại thật thì cô tin, mà Cung Thiên Hạo thì tin ngay?
Chẳng lẽ mặt chữ “ đang dối”, còn mặt thì ghi “ thật” chắc?
Cô , cô đừng thấy trai mà mê hoặc như chứ.
Phải rằng, đàn ông trong mắt cô tưởng chừng tao nhã , thương trường là một kẻ m.á.u lạnh vô tình, hắc tâm đại gian thương đó!
Nếu khác mà vị trợ lý vạn năng bên cạnh Cung thiếu gia lúc đang thầm bôi chủ nhân trong lòng, chắc sẽ đến rơi cả răng.
Cung Thiên Hạo :
“Ông nội cháu sức khỏe , cần một nơi yên tĩnh để tĩnh dưỡng. Thôn Đào Nguyên núi non hữu tình, khí trong lành, môi trường thanh tĩnh, quả thực thích hợp để nghỉ ngơi.”
Mẹ Tiêu gật gù:
“ là đứa trẻ hiếu thảo!”
“Cô, thể ông sẽ ở đây một thời gian dài, trong thôn nhà nào cho thuê ạ?” Lúc Lý Viễn Hành xen hỏi.
Mẹ Tiêu cau mày suy nghĩ đáp:
“Nhà thì , nhưng đều cũ nát cả, ông ở quen ?”
Nhìn hai trai con nhà giàu, chắc chắn chẳng thể quen sống trong nhà tồi tàn.
Cung Thiên Hạo suy nghĩ một chút :
“Vậy thì cô , bọn cháu thể xây thẳng một căn nhà trong thôn, ạ? Nhà cũ nát thì thật sự thể chấp nhận nổi.”
Mẹ Tiêu đáp:
“Nếu xây nhà thì hỏi trưởng thôn . Hay là, để cho gọi trưởng thôn tới nhé?”
“Vâng, cảm ơn cô!” Cung Thiên Hạo khách sáo.
“Tiểu Hối, đồng gọi bác trưởng thôn về, là khách tìm!” Mẹ Tiêu dặn thằng bé Tiêu Tiểu Hối đang chơi leo trèo xe ngoài sân. Rồi bà dặn bọn trẻ bốn năm đứa đang bò đầu xe: “Các con, cẩn thận chút, đừng hỏng xe của khách, cũng đừng để ngã nhé.”
“Biết ạ!” Tiếng trẻ con non nớt đồng thanh đáp .
Tiểu Hối chạy vụt , trong lòng còn nghĩ chạy nhanh mới thời gian leo xe tiếp.
Chừng mười phút , nó chạy về.
“Bác hai, bác trưởng thôn bảo lát nữa sẽ tới!” Nó lớn tiếng gọi.
Nói xong, lon ton chạy cùng đám bạn tiếp tục chơi xe.
Nhìn bọn trẻ con đang leo trèo chiếc Maybach bản giới hạn cầu, Lý Viễn Hành giật giật khóe miệng. Chiếc xe mấy chục triệu thế mà biến thành đồ chơi cho lũ nhỏ? Trời ạ, ai mà chơi sang thế chứ?
Không lâu , trưởng thôn Tiêu Thái Dương trở về.
Đầu đội mũ rơm, da ngăm đen, quần xắn lên cao, ông sân.
Vừa bước qua cổng, ông gọi to:
“Thu Oanh, khách tìm , là ai ?”
Mẹ Tiêu đáp:
“Trưởng thôn, uống ngụm nước !”
Tửu Lâu Của Dạ
Nói , bà rót cho ông một chén .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-128-dung-la-nghen-long.html.]
Trước khi nhà, Tiêu Thái Dương tháo mũ rơm, đặt lên đống củi ngoài cửa.
Vừa bước , ông liền cầm chén uống ừng ực, phát tiếng rõ to khiến Lý Viễn Hành và Cung Thiên Hạo khẽ nhíu mày.
Tiêu Thái Dương xuýt xoa:
“Thu Oanh, nước nhà cô ngon thế nhỉ? Mỗi qua đây uống đều thấy hơn cả nước ngọt.”
Bọn họ đương nhiên sẽ , trong nước thêm nước linh tuyền, cũng sẽ chẳng ai nghĩ đến điều đó.
Mẹ Tiêu :
“Trưởng thôn, nếu thích uống thì cứ sang bất cứ lúc nào.”
Sau đó bà liền giới thiệu:
“Trưởng thôn, đây là hai vị khách từ thành phố lớn đến, là bạn của con gái , Tiểu Vũ. Hôm nay họ đến là tìm cho ông nhà họ một nơi yên tĩnh để dưỡng bệnh, cho nên mới đến thôn Đào Nguyên chúng .”
Vừa Tiêu giới thiệu, Tiêu Thái Dương lập tức tỏ vui mừng. Ông nắm ngay lấy tay Lý Viễn Hành, nhiệt tình :
“Bạn của Linh Vũ, chào , chào !”
Nhìn thấy bùn đất mu bàn tay của ông, cùng với những vết đen trong kẽ móng, mà bàn tay đó đang nắm lấy tay , Lý Viễn Hành lập tức cảm thấy rợn, thế nhưng vẫn nở nụ đáp:
“Chào trưởng thôn, tên là Lý Viễn Hành.”
“Ồ, Lý, chào !” Tiêu Thái Dương bắt tay với Lý Viễn Hành xong liền sang định bắt tay Cung Thiên Hạo, nhưng Lý Viễn Hành lanh mắt nhanh tay giữ chặt lấy tay trưởng thôn, vội :
“Trưởng thôn, bạn mắc chứng sạch sẽ nặng, thích bắt tay với lạ, mong ông thông cảm.”
Khi câu , ánh mắt còn liếc xuống vết bùn mu bàn tay trưởng thôn.
Trong lòng Lý Viễn Hành liên tục oán thán: Cung Thiên Hạo chứng sạch sẽ, bản cũng chứ bộ, chỉ là chứng của nặng bằng Cung Thiên Hạo thôi. Nếu để bệnh sạch sẽ của Cung Thiên Hạo bùng phát, thể sẽ quẳng ngay ông trưởng thôn ngã ngửa đất, như thế thì khó coi lắm.
Huống hồ , khi lão gia dọn đến ở, còn cùng dân trong thôn chung sống.
Nghĩ nghĩ , thấy thà chịu thiệt một chút thì hơn.
Vừa đối phương chứng sạch sẽ, Tiêu Thái Dương liếc bàn tay đầy bùn của , liền hiểu ngay, cũng để bụng.
Mẹ Tiêu thấy nét mặt chịu đựng của hai trai trẻ, liền lên tiếng mời:
“Trưởng thôn, nào, xuống uống chén chuyện tiếp!”
Nói xong, bà rót đầy một chén nước đưa cho trưởng thôn.
Lý Viễn Hành âm thầm thở phào một .
Nếu còn để trưởng thôn nắm c.h.ặ.t t.a.y thêm chút nữa, e rằng cũng nhịn nổi mà cáu gắt luôn mất.
Mẹ Tiêu :
“Trưởng thôn, hai trai rước ông nhà họ về ở một thời gian, còn xây một căn nhà nữa, nên mới mời ông qua bàn chuyện.”
Tiêu Thái Dương lập tức trở nên nghiêm túc:
“Muốn xây nhà ? Nếu chỉ ở tạm một thời gian, xây nhà chẳng quá lãng phí ? Chẳng lẽ thể thuê nhà, hoặc ở nhờ trong nhà ai đó trong thôn một thời gian ?”
Lý Viễn Hành liền đáp:
“Trưởng thôn, chúng cũng thể đoán sẽ ở bao lâu. Có thể là một, hai tháng, cũng thể là một, hai năm, thậm chí lâu hơn. Hơn nữa lão gia nhà thích yên tĩnh, sức khỏe yếu, chịu ồn ào.”
Ý rõ ràng, lão gia sẽ ở riêng, chung sống với dân trong thôn.
“Chúng suy tính , thấy xây riêng cho ông một căn nhà thì tiện hơn nhiều. Không nếu xây thì thủ tục thế nào?” Lý Viễn Hành hỏi.
“Nếu thật sự xây thì hết chọn đất nền.” Tiêu Thái Dương : “Sau đó mang hồ sơ xin phê duyệt, phê duyệt thì thể xây.”
Lý Viễn Hành gật đầu:
“Ồ, thì là . Thế nhé, trưởng thôn, đất trong thôn chỗ nào cũng thể chọn ?”
“Đương nhiên là !” Tiêu Thái Dương đáp: “Đất nông nghiệp trọng điểm thì tuyệt đối xây nhà.”
“Vâng, chúng hiểu !” Lý Viễn Hành gật đầu: “Chúng lát nữa sẽ dạo xem đất, chắc còn phiền trưởng thôn giúp đỡ nhiều.”
“Không phiền, phiền!” Tiêu Thái Dương xua tay . Hai xuất hạng thường, còn là bạn của Tiêu Linh Vũ, thể mang lợi ích cho thôn.
Một lát , Tiêu Thái Dương liền dẫn họ dạo quanh thôn.
…
Buổi tối, trong nhà hàng lớn của nhà họ Cố, vốn dĩ lúc nào cũng yên ắng, nay vô cùng náo nhiệt.
Trịnh Hải Dương, Tiền Nhất Phàm và Viên Hiên Hạo đều đưa cả gia đình đến ăn tối.
“Tiểu Dương , con chẳng sẽ mời ba ăn, đưa ba thưởng thức món ngon ?”
Ngồi trong nhà hàng khách sạn nhà họ Cố, Trịnh ngó quanh một lượt, vẻ đầy nghi ngờ:
“Thế nào dẫn đến khách sạn nhà họ Cố? Tuy rằng Cố Tử Dạ là bạn của con, nhưng đồ ăn ở đây…” Không ngon.
Bà hết, nhưng đều hiểu.
“ , Hải Dương, con vì giúp bạn ăn, nên mới cố tình dẫn ba đến đây chứ?” Ba Trịnh cũng tỏ ý nghi ngờ.
Bị cha hiểu lầm ý , Trịnh Hải Dương buồn bất đắc dĩ:
“Ba , hai nghĩ gì . Con mời ăn ngon thì nhất định sẽ ăn ngon. Chỉ là cần ba kiên nhẫn chờ một chút thôi.”
Đang , Trịnh Hải Dương thấy nhà Tiền Nhất Phàm bước .
“Nhất Phàm, cô, chú, ông bà, đều đến .” Trịnh Hải Dương chào hỏi.
Bà nội Tiền Nhất Phàm mỉm hiền hòa:
“À, là Hải Dương đó hả. Nhà các cháu cũng đến . Nhất Phàm bảo dẫn cả nhà ăn ngon, thế là cả nhà cùng .”
“Tiểu Dương, Nhất Phàm, hai đến sớm thế?” Lúc , Viên Hiên Hạo cũng dẫn gia đình bước .
Ba gia đình chạm mặt, đều một cái, trong lòng ai cũng mang nghi ngờ đối với cái gọi là món ngon mà bọn trẻ hứa hẹn.