Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 124: Khách Sạn Lớn Nhà Họ Cố
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:40:16
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khách sạn lớn nhà họ Cố là một khách sạn nổi tiếng ở huyện Hưng Âm, , khi còn Trần Vân Sơn bếp trưởng, khách khứa nườm nượp kéo đến, ăn phát đạt vô cùng, nhưng từ khi Trần Vân Sơn về hưu, bếp núc trong khách sạn liền xảy biến cố.
Trong gian bếp của khách sạn, bếp trưởng Cố Như Phong nhíu mày, đống rau kệ mà rầu rĩ.
Người học trò bẩm báo:
“Thầy, khách phản ánh món cải thìa xào tỏi ăn ngon, . Nếu , họ sẽ khiếu nại, chúng lừa gạt khách, bỏ tiền mà phục vụ đúng mức.”
Cố Như Phong cau mày, mặt nặng trĩu:
“Dù thì cũng thế thôi. Nguyên liệu mất nước, xào vị vẫn kém.”
“Vậy bây giờ ? Trước vẫn là thầy Vệ phụ trách món .” đồ Vương Dương rầu rĩ. Chợt nghĩ tới điều gì, tức tối tiếp:
“Vệ Tịch Lâm thật quá đáng. Muốn thì cứ , còn dắt cả đối tác của khách sạn theo? Bên Lục Nguyên đó cũng thật gì, rõ ràng hợp tác với chúng lâu nay vẫn , mà chỉ vài lời xúi giục trở mặt, lập tức cắt đứt hợp tác. Thật quá đáng mà.”
“ đó, quá đáng thật!” Mấy học trò khác cũng phụ họa.
Từ khi bếp trưởng bỏ , còn kéo theo nguồn cung cấp rau củ, Cố Như Phong đành tự bếp.
Những món khác thì , nhưng cứ động đến rau xào là lộ nhược điểm, thế nào cũng khách chê.
Giờ đây, đời sống khá giả, ăn ngán thịt cá, hải vị, sang ăn nhiều rau để dưỡng sinh, mà rau xào của khách sạn Cố gia ngon, tự nhiên ảnh hưởng đến khẩu vị của khách. Ăn thấy ngon, ấn tượng với khách sạn cũng theo.
Cộng thêm cạnh tranh từ đối thủ là khách sạn lớn Nghi Gia ở đối diện, việc buôn bán ngày càng tụt dốc.
Cố Như Phong hỏi phụ trách sơ chế nguyên liệu:
“Lưu Đại Thành, quản lý Vương vẫn tìm nguồn rau mới ?”
Người gọi tên lắc đầu:
“Vẫn , mấy hôm nay xem vài nơi, nhưng hoặc là chất lượng đạt, hoặc là đủ lượng, nên đến giờ vẫn . Sư phụ Cố, tổng giám đốc và quản lý Vương đang nghĩ cách, chúng tạm thời đừng nóng vội.”
Cố Như Phong bỗng quát lớn:
“ thể nóng vội! Các thấy khách trong khách sạn ngày càng ít ? Cứ bảo là đang nghĩ cách, nghĩ đến bao giờ? Chẳng lẽ đợi khách sạn đóng cửa mới nghĩ chắc?”
Nghe ông nổi giận, Lưu Đại Thành và Vương Dương cùng mấy đồ khác đều cúi đầu, dám hó hé. Ai nấy đều hiểu, sư phụ tức giận cũng chỉ vì sốt ruột. Thêm nữa, khách liên tục phàn nàn rau ngon, khiến ông mất mặt.
“Chú! Chú!” Lúc , tiếng Cố Tử Dạ vang lên từ ngoài, kích động hưng phấn: “Chú, , …”
“Có cái gì?” Cố Như Phong thấy , tâm trạng vốn , nay càng bực hơn. Ai bảo là tổng giám đốc khách sạn, lo tìm nguyên liệu, mời đầu bếp, suốt ngày chỉ lo ăn.
Cố Như Phong liền gắt:
“Cố Tử Dạ, chẳng lẽ con con rơi ở ngoài ? Chú cảnh cáo , Cố gia chúng cho phép cái thói hư hỏng . Nếu để chú bắt , chú sẽ đ.á.n.h gãy chân con.”
Cố Tử Dạ và quản lý Vương Chí Dân mỗi xách hai túi lớn vội .
Nghe , Cố Tử Dạ dở dở :
“Chú, chú nghĩ gì ? Ý con là chúng nguồn rau mới !”
Nghe , Cố Như Phong mấy vui vẻ, cau mày, giọng vẫn hoài nghi:
“Lời con bao , cuối cùng chẳng đều thất vọng cả ?”
Bị nhắc chuyện cũ, Cố Tử Dạ cũng chán nản, nhưng nhanh chóng lấy tinh thần, hớn hở mở túi, lộ những mớ rau củ tươi rói, với vẻ kích động:
“Chú, chú xem mấy loại rau !”
Trong túi lộ cà tím tím sẫm bóng bẩy, rau cải xanh mơn mởn, cà chua đỏ mọng như ngọc… Chỉ thôi cũng thấy chất lượng tuyệt hảo.
“Oa, rau tươi quá!” Mấy đồ hưng phấn reo lên: “Sư phụ, lô hàng nhất định , nhất định !”
“Sư phụ!” Vương Dương và mấy khác đồng thanh gọi.
Trên gương mặt Cố Như Phong hiếm khi hiện nét dịu , nhưng ông vẫn trầm giọng:
“Mấy rau cũng tệ, kết quả thì ? Nói là rác, ăn nổi.”
Cố Tử Dạ lấy một quả cà chua đưa cho ông:
“Chú, chú nếm thử , đảm bảo sẽ khiến chú kinh ngạc.”
Mang theo chút nghi hoặc, Cố Như Phong c.ắ.n thử một miếng.
Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt ông lộ vẻ kinh ngạc khó tin. Ông thốt lên:
“Tử Dạ, cái …”
Tửu Lâu Của Dạ
Cố Tử Dạ :
“Chú tin con , nguyên liệu tuyệt đối nhất!”
Cố Như Phong nhai cà chua lớn tiếng:
“Vương Dương, Lưu Đại Thành, xuống tay !”
“Dạ rõ!” Mấy học trò phấn khởi đáp ngay.
Trong nhà hàng khách sạn, lác đác chỉ vài vị khách, đủ thấy cảnh ăn ảm đạm thế nào.
Cố Tử Dạ ở bàn chờ. Chẳng bao lâu, ba thanh niên bước .
Vừa xuống, Trịnh Hải Dương cởi áo vest vắt lên ghế, :
“Này Tử Dạ, khách sạn nhà giờ còn gì ngon mà còn gọi bọn đến ăn? Thật lòng mà , nếu nể là bạn , cho chút mặt mũi, thì thà ở nhà chơi game còn hơn.”
Viên Hiên Hạo cũng gật gù:
“Tử Dạ, bọn nể mặt, mà đồ ăn ở khách sạn … thật sự là…” Khó mà nuốt nổi.
Người còn , Tiền Nhất Phàm gì, nhưng nét mặt thì rõ ràng đồng ý với hai .
Cố Tử Dạ hề giận, chỉ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-124-khach-san-lon-nha-ho-co.html.]
“Được thôi, nếu đồ ăn ở khách sạn ngon, lát nữa nhớ đừng tranh phần với nhé!”
Ba liền , ánh mắt đầy nghi hoặc.
Tiền Nhất Phàm hỏi:
“Tử Dạ, ý là ?”
Cố Tử Dạ nhún vai :
“Không gì, chỉ là mong lát nữa các đừng giành ăn thôi. Nếu còn giữ vẻ chê bai , cảm ơn nhiều lắm đấy!”
Ba càng thêm nghi hoặc, hiểu Cố Tử Dạ đang giở trò gì.
Bọn họ món gì mà từng ăn qua, đến mức tranh ? Thật quá coi thường khác tồi.
Đột nhiên, Trịnh Hải Dương nhăn mũi, thắc mắc:
“Cái gì mà thơm ?”
Anh xong, hai cũng rõ ràng ngửi thấy, lập tức lộ vẻ nghi hoặc:
“Cái gì mà thơm ?”
Ngay đó, cả ba như chợt hiểu , ánh mắt đồng loạt quét về phía Cố Tử Dạ, từ biểu cảm của để đoán câu trả lời.
Cố Tử Dạ nhún vai, nhướn mày, vẫn câu quen thuộc:
“Nhớ kỹ lời mấy đó, đừng giành đồ ăn với !”
Ngay đó, tai liền thấy xung quanh khách bàn tán:
“Món gì mà thơm quá ?”
“ ngửi mùi cà tím .”
“A, còn ngửi thấy cả hương cải thìa tươi nữa!”
“ cảm giác ngửi thấy mùi , tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn. Rõ ràng ban nãy còn thấy choáng váng.”
“Nói sai, cũng thấy đó!”
“Khách sạn Cố gia từ khi nào nấu món ăn thơm đến thế ?”
…
Nghe những lời , trong lòng Cố Tử Dạ dấy lên một cảm giác, khách sạn Cố gia cứu ! Không chỉ cứu, mà lẽ việc ăn sẽ ngày càng khởi sắc.
mà Tiêu Linh Vũ nhất định thể để khách sạn Nghi gia cướp mất. Không , nhất định giữ chân cô , về giá cả tuyệt đối thể bạc đãi .
Trong lúc Cố Tử Dạ đang suy nghĩ, nhân viên phục vụ bưng món ăn lên.nVừa đặt xuống, hương thơm càng nồng đậm, trong trẻo, lan tỏa khắp nơi.
“Thơm quá!”
“Sao thơm thế ?”
“Ba ơi, món thơm quá, con ăn…”
“Được, , ba gọi ngay cho con!”
Trịnh Hải Dương, Viên Hiên Hạo, Tiền Nhất Phàm chằm chằm mấy món dọn lên, đôi mắt mở to, tràn đầy khó tin.
Rau xào cải thìa, cà tím kho, salad cà chua, bắp cải xào cay, thêm một món đậu que hầm thịt, cơ bản rau, thế nhưng chính những món rau tỏa hương thơm độc đáo, cực kỳ kích thích vị giác, khiến nước bọt trào .
Ba nuốt nước bọt, hỏi:
“Cố Tử Dạ, … rau thôi ?”
“Ừm!” Ngoài mặt Cố Tử Dạ vẫn bình tĩnh, trong lòng thì đắc ý vô cùng, thầm nhủ: “Hừ, để các chê , xem ai mới là chọc quê!”
Anh hừ hừ mấy tiếng, nhạt:
“Vừa mấy còn bảo mấy món dở lắm cơ mà. Nhớ lời đó nhé, đừng giành!”
Không ngờ, lời dứt như lời nhắc nhở, ba lập tức chộp lấy đũa, gắp thẳng món thích nhất.
Khi miếng rau miệng, gương mặt bọn họ lập tức y chang những vị khách đầu ăn, đôi mắt mở lớn, ánh tràn đầy kinh ngạc.
“Cố Tử Dạ, mấy món …” Trịnh Hải Dương định hỏi nguồn gốc từ , nhưng ngay khi sang, phát hiện mấy tên bạn chẳng còn tình nghĩa gì nữa, đầu cắm xuống bàn ăn mà càn quét ngừng.
Anh cũng kìm nổi, lập tức nhập cuộc chiến tranh đoạt .
Cố Tử Dạ ăn no, bên cạnh ung dung buông lời:
“Này, mấy hứa , giành mà.”
“Viên Hiên Hạo, món thích nhất, gắp gì?”
“Tiền Nhất Phàm, ý là ? Bình thường thịt là chịu , giờ rau thôi mà ăn dữ thế?”
“Trịnh Hải Dương, chẳng bảo khách sạn nhà chẳng gì ngon ? Vậy giờ giành gì?”
…
“Im !”
Ba đồng loạt trừng mắt Cố Tử Dạ, đồng thanh quát lớn.