Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 122: Biến Tướng Xem Mắt
Cập nhật lúc: 2025-10-16 07:41:35
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Linh Vũ trốn trong góc, chiếc xe rời , trái tim vẫn còn đập thình thịch.
Trong lòng cô ngừng vang lên câu hỏi:
Người đàn ông xuất hiện ở đây? Tại ở đây?
Dù từng gặp mặt, nhưng chỉ cần giọng , cô chắc chắn sẽ nhầm.
Thân phận thật sự của cô rõ, nhưng chỉ dựa việc ở trong phòng tổng thống của khách sạn năm , còn để cô lợi dụng danh nghĩa của mà thành công điều tra đoạn video hãm hại , đủ thấy địa vị của hề tầm thường.
Nếu , dù tiền ở phòng tổng thống, nhân viên khách sạn cũng chắc nể mặt. Người thể khiến khách sạn cung kính đối đãi, tất nhiên phận phi phàm.
Vừa , cô lén liếc qua. Dù thấy chính diện, nhưng chỉ một nửa gương mặt cũng mỹ đến tinh xảo, đủ để tuấn phi phàm.
Cô bất giác đưa tay lên bụng, thầm nghĩ:
Tiểu Đồng giống , chắc hẳn là giống cha nó .
Kiếp , cô đàn ông từng xuất hiện , nhưng kiếp vô tình chạm mặt, về chỉ cần thấy chiếc xe đó, gương mặt , thậm chí là tài xế , cô nhất định tránh xa. Tránh thì tránh, tuyệt đối thể để chạm mặt.
Tiêu Linh Vũ vỗ nhẹ ngực, lẩm nhẩm tính toán. Tiểu Đồng cũng sắp xuất hiện .
Kiếp , đứa bé hiểu chuyện, từ khi còn trong bụng cho đến lúc chào đời. Chỉ là vì sự xuất hiện của nó điều cô mong đợi, mà là minh chứng cho nỗi nhục nhã mà cô chịu đựng, nên cô sinh chán ghét nó.
Kiếp , cô thề sẽ đối xử thật với Tiểu Đồng, nuôi dạy nó nên . Tuyệt đối để bất kỳ ai tổn thương nó, kể cả cha ruột nó cũng !
À đúng , cha ruột nó vốn dĩ hề đến sự tồn tại của đứa trẻ.
Nghĩ đến đây, Tiêu Linh Vũ mới dần lấy bình tĩnh.
Cô đẩy xe ba bánh đến trạm xăng để đổ đầy bình. Phần xe va quệt chỉ tróc một ít sơn, tạm thời cần sửa chữa.
Đổ xăng xong, cô về sân nhà. Vừa mới bước chân , điện thoại liền đổ chuông.
“Linh Vũ, rau nhà cô bán hết ?” Giọng Giang Đào vang lên trong ống .
Tiêu Linh Vũ đoán chừng chắc cũng nếm thử loại rau .
Cô mỉm :
“Vẫn còn một ít. Hay để mang đến đồn cảnh sát cho ?”
Giang Đào :
“Là bác Trần gọi cho , ông mua thêm ít rau, nhờ hỏi cô còn .”
Tiêu Linh Vũ đáp ngay:
“Vậy sẽ mang đến cho bác Trần!”
Giang Đào :
“Để đến lấy, sẽ chở cho nhanh. xe.”
Tiêu Linh Vũ bật :
“Ngài cục trưởng cảnh sát bận rộn mà cũng rảnh ? tự mang đến là , bắt xe cũng chẳng tốn bao nhiêu. Nhân tiện còn trò chuyện với chú Trần, xem thể hợp tác .”
Nghe Giang Đào kể bác Trần từng là bếp trưởng năm , trong lòng cô liền nảy ý tưởng.
Rau nhà cô vốn lo đầu , nhưng cứ bán lẻ mãi, giá cao, tiêu dùng bình thường khó thể duy trì lâu dài.
Một hai còn , ngày nào cũng mua thì chắc chắn cân nhắc đến kinh tế, thế nên con đường nhất lúc chính là bán cho khách sạn.
Chỉ cần chú Trần nếm thử, với nhân mạch và quan hệ của ông, chẳng mấy chốc sẽ khách sạn lớn chủ động đến tìm cô bàn chuyện hợp tác.
Nghe , Giang Đào cũng lập tức hiểu , liền :
“Được, cô cứ . Tối tan sẽ qua .”
“Vâng!” Tiêu Linh Vũ đáp.
Vừa cúp máy, điện thoại ting một tiếng, tin nhắn đến.
Là Giang Đào gửi điện thoại của chú Trần cho cô.
Cô còn đang tính gọi cho chú Trần thì điện thoại reo. Hiển thị lạ.
“Alo, ai ạ?” Tiêu Linh Vũ lễ phép hỏi.
“Linh Vũ , là chú, chú Trần đây!” Giọng sảng khoái vang lên từ đầu dây bên .
Tiêu Linh Vũ mỉm :
“A, chú Trần, cháu định gọi cho chú thì chú gọi tới .”
“Ồ?” Chú Trần ngạc nhiên: “Là do Tiểu Đào với cháu ?”
“Vâng.” Tiêu Linh Vũ gật đầu: “Chú Trần, lát nữa cháu sẽ mang rau đến.”
“Được!” Chú Trần hào hứng: “Tiểu nha đầu, nhớ mang nhiều một chút nhé!”
“Vâng ạ!” Cô vui vẻ đáp.
Cúp máy xong, Tiêu Linh Vũ lập tức tiến gian.
Những ngày qua, cô gieo thêm ít hạt giống, hiện tại thêm nhiều loại rau mới, đậu đũa, bí đỏ, mướp đắng, mướp hương…
Cô chọn thêm mấy loại, hái nhiều hơn một chút để mang sang.
Bên , chú Trần gác máy với Tiêu Linh Vũ, lập tức sang bấm một khác. Đợi đầu dây bên bắt máy liền cung kính gọi:
“Sư phụ Trần!”
Rồi ông lớn tiếp:
“Tiểu Vương, hôm nay đến chỗ ăn cơm nhé.”
“Được, , nhất định sẽ qua ngay!” Tiểu Vương lập tức đáp .
Sau khi Tiểu Vương cúp máy, đàn ông trẻ đối diện liền hỏi:
“Quản lý Vương, là sư phụ Trần mời đến nhà ăn cơm ?”
“ thế!” Quản lý Vương gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-122-bien-tuong-xem-mat.html.]
“Cố tổng, xem…”
Cố tổng cầm lấy áo khoác treo giá, nhấc chân ngoài, thấy quản lý Vương còn ngẩn thì bực :
“Đi thôi, còn ngây đó gì?”
Quản lý Vương khó hiểu hỏi:
“Cố tổng, …”
“Tất nhiên là đến nhà sư phụ Trần ăn cơm cùng chứ còn gì!” Cố tổng cao giọng đáp.
…
Sắp hết giờ , Giang Đào gọi điện cho Cung Thiên Hạo, hỏi:
“Thiên Hạo, đang ở ? Ồ, đang đường đến thôn Đào Nguyên ? vốn định mời ăn, thôi, để nhé!”
Nói xong, Giang Đào một lái xe đến nhà hàng của chú Trần.
Bên , quản lý Vương và Cố tổng cũng đến nhà hàng của chú Trần.
Thấy Cố tổng đến, chú Trần hỏi:
“Tiểu Cố cũng đến ?”
Cố Tử Dạ lễ phép với chú Trần:
“Chú Trần, chú gọi quản lý Vương đến ăn cơm, mặt dày theo sang, chú để bụng chứ?”
“Haha, cái thằng nhóc , còn hiểu chắc. Nghe thấy ăn là chạy tới ngay, gì ngại với chả ngại.” Chú Trần lớn.
Bị chú Trần trêu nhưng Cố Tử Dạ giận, chỉ hỏi:
“Sư phụ Trần, chú gọi quản lý Vương đến, chắc đơn giản chỉ để ăn cơm nhỉ?”
Tửu Lâu Của Dạ
Chú Trần :
“Được , lanh lợi thật. Cứ đợi một lát, sẽ thôi.”
Biết chú Trần đang cố tình giữ bí mật, Cố Tử Dạ cũng hỏi thêm, cùng Tiểu Vương tìm một bàn trống xuống.
Chưa bao lâu , hai mắt chú Trần và dì Trần sáng rực như thấy bảo bối.
Anh thuận theo ánh mắt qua, chỉ thấy một cô gái bước xuống taxi, tay xách hai túi lớn đầy rau củ.
Trong lòng thầm nhủ: “Chẳng lẽ chú Trần định giới thiệu đối tượng cho ?”
Hoàn quên mất rằng chú Trần vốn chỉ mời quản lý Vương, mà quản lý Vương thì gia đình.
Chú Trần và dì Trần thấy trong tay Tiêu Linh Vũ hai túi rau nặng liền vội bước tới nhận lấy, còn trách nhẹ:
“Hai túi rau nặng thế, gọi chú lấy giúp chứ?”
Tiêu Linh Vũ mỉm :
“Chú Trần, cháu chỉ xách một đoạn ngắn thôi, nặng ạ.”
“Vào trong nghỉ chút !” Dì Trần niềm nở đón , thấy Cố Tử Dạ phía trong, liền ngay:
“Tiểu Cố, dịch một chút, Linh Vũ, con đây . Chờ thêm lát nữa, Tiểu Đào tan cũng sẽ qua ăn cơm.”
Tiêu Linh Vũ gật đầu:
“Vâng ạ!”
Chú Trần đặt rau xuống, giới thiệu với :
“Linh Vũ , đây là tổng giám đốc khách sạn nhà họ Cố, Cố Tử Dạ, còn đây là quản lý thu mua của khách sạn, Vương Chí Dân. Tiểu Cố, Tiểu Vương, đây là Tiêu Linh Vũ.”
Ngoài ông thêm gì nữa.
Tiêu Linh Vũ lễ phép chào:
“Chào Cố tổng, chào quản lý Vương!”
Cô hiểu rõ ý tứ trong lời giới thiệu của chú Trần, nên cũng phụ lòng .
Cố Tử Dạ và Vương Chí Dân thì thấy khó hiểu khi chú Trần bỗng nhiên giới thiệu một cô gái cho họ quen .
Cố Tử Dạ liếc gương mặt trong sáng của Tiêu Linh Vũ, trong lòng càng thêm nghi hoặc:
“Lẽ nào chú Trần thật sự mai mối cho ? Đây chẳng biến tướng thành buổi xem mắt ?”
Vương Chí Dân thì nghĩ nhiều như , ý trong lời chú Trần , dường như cô gái quen Giang Đào, cục trưởng cục cảnh sát.
Anh gật đầu:
“Chào cô Tiêu!”
Cố Tử Dạ dù nghĩ nhiều đến mấy, vẫn giữ thái độ khách khí:
“Chào cô Tiêu!”
Chú Trần liền hỏi:
“Tiểu Cố, Tiểu Vương, khách sạn các đang đau đầu vì nguồn cung cấp thực phẩm đúng ?”
Nghe , Cố Tử Dạ lập tức nổi giận:
“Sư phụ Trần, chú , lão Chu Hoa Minh của khách sạn Nghi Gia quá quắt lắm! Hắn chỉ lôi kéo mất mấy bếp trưởng của chúng , mà ngay cả kênh nhập thực phẩm cũng chặn ngang. Nông trại rau Lục Nguyên cũng chẳng gì, chẳng chẳng rằng cắt hợp đồng với chúng , sang hợp tác với Chu Hoa Minh. Mẹ kiếp, tức c.h.ế.t ! hận thể vác d.a.o sang c.h.é.m cho bõ tức, đúng là ức h.i.ế.p quá đáng mà!”
Cố Tử Dạ tức giận đến đỏ cả mắt, hậm hực tiếp lời:
“Từ khi Vệ Tịch Lâm mang theo hai học trò rời , cộng thêm việc Lục Nguyên hợp tác nữa, ăn của khách sạn nhà họ Cố ngày càng xuống dốc.”
Nói tới đây, chú Trần với ánh mắt khẩn cầu:
“Sư phụ Trần, là chú giúp chúng một thời gian . Với tay nghề của chú, chắc chắn thể vực dậy khách sạn họ Cố. Sư phụ, ạ? Chú yên tâm, nhất định sẽ để chú thiệt thòi !”
Vương Chí Dân cũng lên tiếng cầu khẩn:
“Sư phụ Trần, bây giờ chỉ chú mới giúp chúng thôi. Với , chú mở cái quán nhỏ ở chỗ hẻo lánh , đúng là phí tài quá !”
Chú Trần lắc đầu:
“Không , vẫn thích tự nấu nướng ở quán nhỏ hơn.”
“Sư phụ Trần!” Nghe ông từ chối, cả Cố Tử Dạ và Vương Chí Dân đều lộ rõ vẻ đau lòng, ánh mắt đầy van nài.
Chú Trần xòa:
“Đừng gấp, đừng gấp. Tiểu Cố, Tiểu Vương, ăn xong bữa cơm hẵng tiếp!”
Nghe , mắt hai lập tức sáng rực, vội gật đầu:
“Được ạ!”