Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 121: Nam Nữ Chính Chạm Mặt - Tôi Muốn Lời Xin Lỗi

Cập nhật lúc: 2025-10-16 07:40:58
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rau của Tiêu Linh Vũ bán hết, cô liền thu dọn rời , nếu để muộn hơn một chút thì quản lý đô thị sẽ đến.

 

Sau khi Tiêu Linh Vũ rời khỏi, cô để ý rằng chủ một quầy bán rau gần đó đang cô bằng ánh mắt âm hiểm.

 

Trong khi đó, Giang Đào đang việc ở cục cảnh sát thì bất ngờ nhận một cuộc gọi.

 

“Chú Trần?” Giang Đào hỏi: “Có chuyện gì ạ?”

 

Chú Trần cầm điện thoại, thím Trần cũng ghé , hỏi:

“Tiểu Đào, dì chỉ hỏi một chút, rau của Linh Vũ bán hết ? Còn ?”

 

Giang Đào cau mày:

“Cháu .”

 

“Không !” Chú Trần rõ ràng chút thất vọng, thím Trần liền xen :

“Tiểu Đào, là cháu giúp bọn dì hỏi xem, nhà nó còn rau ? Hoặc cháu cho bọn dì điện thoại của nó, dì sẽ gọi hỏi trực tiếp.”

 

Nghe thấy giọng điệu thất vọng nôn nóng của họ, trong lòng Giang Đào dấy lên chút nghi hoặc. Anh hỏi:

“Chú Trần, rau của Linh Vũ vấn đề gì ?”

 

Chú Trần lập tức lắc đầu:

“Không vấn đề, vấn đề gì hết.” Nói đến đây ông dừng một chút: “Nếu vấn đề thì chỉ một thôi, rau của con bé thật sự quá ngon.”

 

“Hả?” Giang Đào kịp phản ứng.

 

Vì mấy hôm nay bạn bè tới chơi, bận rộn tiếp đãi nên rau mà Tiêu Linh Vũ đưa cho vẫn còn để trong tủ lạnh, kịp nấu, cũng mùi vị .

 

Chú Trần :

“Nghe cháu ngạc nhiên thế thì chắc chắn cháu bận quá kịp nấu thử . Thế nhé, hôm nay cháu đến chỗ chú, chú sẽ nấu cho cháu ăn thử. Mùi vị của nó quả thực là tuyệt! Mà tuyệt do tay nghề của chú .”

 

“Được, cháu .” Giang Đào trong lòng cũng thấy hiếu kỳ.

 

Nói gì thì , từng bếp trưởng khách sạn năm như chú Trần, khẩu vị luôn kén chọn.

thể khiến ông khen ngon như , e rằng rau của Tiêu Linh Vũ quả thật chỗ khác biệt.

 

 

Lúc , Lý Viễn Hành đang lái một chiếc xe sang trọng màu đen nhưng kín đáo. Trong xe, đàn ông mặc bộ âu phục đen, sơ mi trắng, thắt cà vạt xám, cả toát lên vẻ nghiêm cẩn.

 

Xe đang chạy về hướng thôn Đào Nguyên, trấn Hưng An.

 

“Rầm!”

 

Lý Viễn Hành đạp phanh gấp.

 

“Có chuyện gì?” Cung Thiên Hạo hỏi.

 

“Đụng xe ba bánh phía !” Lý Viễn Hành đáp: “Thiên Hạo, để xuống xem.”

 

Tiêu Linh Vũ lúc đang lái xe ba bánh, ăn sáng xong dạo một vòng, đường trở về.

 

Không để ý thì xe gần hết xăng, tốc độ chậm dần. Cô đang định tấp xe lề để dắt thì bất ngờ rầm một tiếng, chiếc xe ba bánh rung mạnh, húc trượt về phía một đoạn. Cả cô lao về , trán đập tay lái, lập tức bầm xanh một mảng.

 

Tiêu Linh Vũ tức tối nghĩ: Thật quá đen đủi! Hôm qua bán rau thì cướp mất túi, kẻ cướp gặp t.a.i n.ạ.n xe, sống c.h.ế.t rõ, cô cũng tìm hiểu thêm, vốn chẳng liên quan gì đến .

 

Hôm nay bán rau xong tông xe, còn thương.

 

Trong thoáng chốc, lửa giận trong lòng bùng lên.

 

Cô lập tức nhảy xuống xe, thấy Lý Viễn Hành bước tới liền xối xả mắng:

“Này, lái xe kiểu gì ? Biết lái hả?”

 

Lý Viễn Hành thấy rõ gương mặt xoay của cô thì ngạc nhiên thốt lên:

“Là cô?!”

 

“Là ?” Tiêu Linh Vũ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Anh quen ? Anh là ai?” Cô từng gặp .

 

kịp để trả lời, cô lớn tiếng tiếp lời:

“Đừng giả vờ quen với ! Đừng tưởng thì sẽ bỏ qua cho các . phía , phía , tông thì rõ ràng là của !”

 

Cô liếc sang chiếc xe sang trọng mặt. Chỉ loáng thoáng thấy trong xe còn một , song rõ mặt, cô cũng chẳng bận tâm.

 

Cô chỉ lạnh lùng :

“Lái cái loại xe Maybach phiên bản giới hạn cầu thì tưởng cao sang hơn chắc?”

 

“Cô còn đây là xe bản giới hạn?” Lý Viễn Hành nheo mắt, ánh lướt qua cô gái mặt cùng chiếc xe ba bánh phía . Thế nào cũng chỉ thấy là một cô gái nhà quê.

 

Một cô gái nhà quê mà nhận xe bản giới hạn? Thú vị thật!

 

“Dù thì tông xe , cũng là ở !” Tiêu Linh Vũ đáp.

 

“Viễn Hành, đưa cô hai nghìn thôi, còn kịp giờ.” Lúc , Cung Thiên Hạo trong xe lên tiếng.

 

Trong mắt , tranh cãi trách nhiệm với một phụ nữ xa lạ ở đây là phí thời gian, chẳng chút ý nghĩa.

 

Nói là của họ, chẳng cũng chỉ vì tiền thôi ?

 

Ban đầu Tiêu Linh Vũ hề để tâm đến trong xe, nhưng ngay khi giọng đó, cô chấn động, gương mặt thoáng vẻ thể tin nổi.

 

Giọng … cả đời cô cũng quên!

 

Dù là kiếp bây giờ, đó chính là… đàn ông đó!

 

Cha của Tiểu Đồng! Hắn… mặt ở đây? Lẽ nào là vì Tiểu Đồng? Không đúng, bây giờ Tiểu Đồng còn xuất hiện, chắc chắn vì nó.

 

Vậy thì, tại mặt ở đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-121-nam-nu-chinh-cham-mat-toi-muon-loi-xin-loi.html.]

nghĩ kỹ , xuất hiện thì liên quan gì đến cô?

 

giữa họ cũng chỉ là một đêm tình, chẳng hề quen .

 

Sự hoang mang và căng thẳng trong lòng Tiêu Linh Vũ dần dần bình .

 

Khi cầm lấy hai nghìn đồng Lý Viễn Hành đưa tới, cô bỗng sực tỉnh. Khoảnh khắc cầm tiền, cô cảm thấy như sỉ nhục.

 

Cô lập tức nổi giận:

“Ý các là gì? Chẳng lẽ các bồi thường tiền chắc?”

 

Lý Viễn Hành nhíu mày:

“Đã là của chúng , bồi thường lẽ đương nhiên ? Hay là cô chê chúng bồi thường ít?” Nói đến đây, khóe môi thoáng hiện vẻ châm biếm: “Hai nghìn tệ, đừng là sửa xe, đủ để mua hẳn một chiếc xe ba bánh mới đấy!”

 

Ý ngoài mặt, chính là bảo cô đừng tham lam quá!

 

“Đã nhận tiền thì tránh !” Lý Viễn Hành khách khí .

 

Nói xong liền ghế lái, chuẩn rời .

 

Tiêu Linh Vũ cực kỳ tức giận. Hai ngày nay xui xẻo đủ đường, nay còn lấy tiền sỉ nhục, coi thường.

 

Cô chạy đầu xe, chặn ngang đường.

 

Chiếc xe định khởi động lập tức dừng .

 

Lý Viễn Hành bực bội xuống xe, bước nhanh tới chất vấn:

“Cô ý gì đây? Chẳng lẽ thấy tiền ít quá ? Được thôi, đưa thêm một ngàn, mau tránh đường!”

Trong mắt bọn họ, một ngàn đồng chẳng khác gì một đồng xu, đáng kể.

 

Anh rút ví, định lấy tiền thì đối phương thốt lên:

“Xin !”

 

“Cô gì?” Lý Viễn Hành tưởng nhầm.

 

cần tiền của các . Xe sửa chỉ tốn hai mươi đồng là đủ.” Giọng Tiêu Linh Vũ vô cùng kiên quyết: “ là lời xin của các !”

 

Lúc Lý Viễn Hành mới hiểu .

 

Người phụ nữ cần tiền, chỉ cần bọn họ xin , nhưng rõ ràng là của cô , dựa cái gì xin ?

 

Lý Viễn Hành quát lớn:

“Cô ơn phân rõ chút , rõ ràng là cô đột ngột giảm tốc, chúng mới đ.â.m , chúng cũng đủ xui ! Giờ chúng bồi thường, thế là nể mặt cô lắm , mà cô còn bắt xin , thật nực !”

 

Tiêu Linh Vũ đáp trả:

Tửu Lâu Của Dạ

“Cho dù xe bất ngờ giảm tốc thì ? Lẽ nào lái xe giữ cách an ? Tại giữ cách? Anh là tài xế lâu năm mà ? Không rõ thì để cho, để khi xảy tình huống khẩn cấp, vẫn đủ cách để dừng xe, tránh va chạm. Anh thử xem, bám gần thế nào! thật hiểu bằng cách nào lấy bằng lái hả?”

 

Bị cô thẳng, Lý Viễn Hành đỏ mặt.

 

Anh lái xe hơn mười năm, thừa giữ cách an , một cô gái quê mắng đến nỗi á khẩu thế .

 

“Thế nào, nữa đúng ?” Tiêu Linh Vũ khí thế ép tới: “Nếu thì xin ! Nếu , báo cảnh sát, để bên giao thông xử lý, xem các kịp nữa !”

 

Bị cô ép đến thế, mặt Lý Viễn Hành lúc đỏ lúc trắng, giận dữ vô cùng.

 

“Xin !” Một giọng lạnh lùng từ trong xe vang lên.

 

“Thưa cô, xin , giờ cô thể tránh đường ?”

 

Lý Viễn Hành thì sửng sốt.

 

Vừa thấy gì? Dường như là Cung Thiên Hạo, luôn kiêu ngạo lạnh lùng xin một cô gái quê mùa?

 

Cung đại thiếu gia, một trong những thanh niên quyền thế nhất kinh thành, xin một thôn nữ? Chuyện so với việc trời đổ mưa đỏ còn hiếm thấy hơn, thế mà nó xảy ngay mắt.

 

Lý Viễn Hành ngẩn ngơ ghế lái, chuẩn khởi động xe nữa.

 

“Khoan !”

 

Một nữa, Tiêu Linh Vũ chặn xe .

 

Lý Viễn Hành tỉnh , lập tức nổi giận, gằn giọng:

“Tiền cũng bồi thường , xin cũng xin , cô còn gì nữa?”

 

Tiêu Linh Vũ lấy trong túi tờ tiền nhận, nhét túi xách, lôi tám mươi đồng lẻ. Cô bước tới, ném thẳng cửa sổ xe, lạnh nhạt :

, cần tiền của các . chỉ một lời xin thôi!”

 

Khi ném tiền, khóe mắt cô vô tình liếc hàng ghế , bắt gặp một gương mặt đường nét hảo, tuấn mỹ đến mức tỳ vết. Ánh mắt cô thoáng hiện chút thất vọng.

 

Cô thật sự , cha của Tiểu Đồng rốt cuộc trông thế nào, liệu Tiểu Đồng giống

 

Rất nhanh, Tiêu Linh Vũ đẩy xe ba gác rời , bóng dáng xa dần của cô, nét mặt Lý Viễn Hành trở nên khó hiểu.

 

Vừa cũng nhận thấy động tác liếc trộm về phía ghế của Tiêu Linh Vũ, cùng biểu cảm thất vọng thoáng hiện mặt cô.

 

Cảm giác của là… dường như cô gái quen với Cung Thiên Hạo? thể , một thôn nữ thì đến vị đại thiếu gia lừng lẫy kinh thành ?

 

Ngược , sinh lòng nghi ngờ, sang hỏi:

“Thiên Hạo, quen cô ?”

 

“Không quen.” Cung Thiên Hạo lạnh nhạt đáp.

 

“Ồ… quen mà chỉ trong thời gian ngắn chạm mặt hai, ba , cũng coi như duyên đấy chứ?” Lý Viễn Hành lẩm bẩm trêu chọc: “Thiên Hạo, để ý ánh mắt cô gái ? Từ mong đợi bỗng biến thành thất vọng…”

 

“Lái xe !” Tựa như thấy gì, Cung Thiên Hạo lạnh giọng cắt ngang.

 

 

Loading...