Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 119: Sự Xuất Hiện Của Cung Thiên Hạo
Cập nhật lúc: 2025-10-14 13:25:54
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Linh Vũ, thì cô sống ở đây ?” Giang Đào theo Tiêu Linh Vũ trong ngõ nhỏ, liếc mắt căn viện độc lập. “Ngôi nhà là…?”
“Đây là nhà thuê.” Tiêu Linh Vũ giải thích: “ thuê chỗ để bán rau. Bà Tống chính là bà chủ nhà, bà bụng, cho thuê với giá rẻ. Hơn nữa, cũng thích môi trường ở đây.”
Giang Đào nhíu mày: “Chỗ hẻo lánh. Ban ngày thì còn đỡ, nhưng buổi tối sẽ an ? Hơn nữa cô dậy sớm bán rau, lỡ ai đó nhắm thì nguy hiểm lắm.”
Tiêu Linh Vũ sững một chút, phì : “Bên ngoài ai cũng đồn, cục trưởng Giang của chúng ở huyện Hưng Âm là lạnh lùng vô tình. Thế mà bây giờ giống như bà già lắm chuyện thế , nếu khác , chắc sẽ rớt cả cằm mất.”
Giang Đào ngẩn , lập tức phản ứng, cũng tự trêu: “Thì cũng lúc giống bà già nhỉ?”
Sau đó, Tiêu Linh Vũ từ trong kho lấy hai túi rau, đưa cho Giang Đào: “Cục trưởng Giang, túi to thì mang biếu bác Trần, túi nhỏ thì đem về ăn thử !”
Giang Đào vốn định từ chối, dù bán rau mà đem cho hết thì còn lời lãi gì.
“Anh đừng vội từ chối’ Tiêu Linh Vũ nháy mắt: “Tin , cục trưởng Giang, rau của ăn một , chắc chắn sẽ ăn tiếp. Rau loại bình thường , vài hôm nữa, mua cũng chẳng mua nổi đấy.”
Cô hề khoe khoang, chỉ sự thật mà thôi.
Giang Đào cũng từ chối nữa: “Cảm ơn nhé! Giờ cô định , chở cô một đoạn?”
Tiêu Linh Vũ lắc đầu: “Cục trưởng Giang, bận trăm công nghìn việc, đừng phí thời gian vì một kẻ nhỏ bé như . chỉ định đến trường Nhất Trung tìm em trai thôi.”
“Nhất Trung ? Vậy thì tiện đường, đưa cô .” Giang Đào .
Tiêu Linh Vũ nghĩ một chút gật đầu: “Vậy cảm ơn cục trưởng Giang !”
Nghe cô hết cục trưởng Giang đến cục trưởng Giang nọ, Giang Đào nhíu mày, : “Linh Vũ, chúng là bạn bè , đừng cứ cục trưởng Giang cục trưởng Giang nữa, gọi là Đào hoặc Giang !”
“Được thôi!” Tiêu Linh Vũ đáp: “Anh Giang! Anh đợi một chút nhé!”
Nói xong, cô kho, lát mang thêm một túi, bên trong cà chua và vài quả dưa chuột.
Khi Giang Đào đưa Tiêu Linh Vũ đến cổng trường, nhận một cuộc điện thoại.
“Thiên Hạo!” Giang Đào dừng xe máy: “Hiếm thật đấy, mà cũng gọi cho ! Gì cơ, đang ở ? Ngay tại huyện Hưng Âm ? Cậu lắm, tới đây mà chẳng báo cho tiếng nào. Thôi , gặp !”
Sau đó, Giang Đào đầu xe chạy thẳng đến khách sạn nhất huyện Hưng Âm khách sạn Lâm Giang.
“Thiên Hạo, cơn gió nào đưa đến cái huyện nhỏ heo hút ?” Vừa bước phòng, Giang Đào trêu chọc.
Cung Thiên Hạo mặc áo choàng trắng, lười biếng sofa, trong tay lắc nhẹ ly rượu vang, lạnh nhạt : “Ngay cả , đại thiếu gia Giang thị còn thể đến cái huyện nhỏ , thể?”
Giang Đào chán chán bĩu môi: “Mọi đều bảo lạnh lùng, nhưng so với thì chẳng là gì cả, đúng là tảng băng mà.”
Cung Thiên Hạo đáp, chỉ nhấp một ngụm rượu hỏi: “Cậu ở cái nơi nhỏ bé cũng ba năm . Khi nào mới định về? nhớ từng chỉ rèn luyện ở nơi ba năm, đó sẽ về mà.”
Quả thật Giang Đào từng .
Giờ ba năm hết, gia đình cũng đang chuẩn cho trở thành phố, vốn cũng sẵn sàng rời , thế nhưng…
Giang Đào đáp: “ còn chuyện ở đây, tạm thời định về!”
Cung Thiên Hạo khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì ? Nếu thì cái nơi nhỏ bé giữ chân .”
“Không !” Giang Đào lắc đầu: “Chỉ là chút chuyện riêng thôi!”
Như nhớ đến gì đó, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ một nụ nhàn nhạt.
Cung Thiên Hạo nheo mắt, sắc bén chỉ : “Chuyện riêng? Chẳng lẽ bạn gái?”
Không ngờ bạn nhạy bén đến , Giang Đào cũng giấu: “ là để ý một cô gái, đang theo đuổi cô .”
“Ồ? Ở cái nơi nhỏ bé mà cũng cô gái lọt mắt Giang thiếu?” Khuôn mặt lạnh lùng của Cung Thiên Hạo hiện lên chút hứng thú: “Thật thú vị. Không là tiểu thư nhà nào mà vinh hạnh lọt mắt xanh của Giang đại thiếu gia đây nữa.”
Nghe , Giang Đào chỉ khổ : “Thiên Hạo, đừng trêu nữa. Cô chỉ coi là bạn bè bình thường, chẳng ý gì khác.”
“Hửm?” Lý Viễn Hàng cạnh cũng bất ngờ, tò mò hỏi: “Giang thiếu, chẳng lẽ cô là cục trưởng cảnh sát? Hơn nữa, trẻ tuổi tài cao, phong độ tuấn tú thế , cô gái thích chứ?”
Đôi mắt Cung Thiên Hạo cũng dán chặt Giang Đào, cùng chung thắc mắc.
“Không, cô .” Giang Đào cũng giấu, tiếp tục : “Lần đầu tiên chúng gặp , chính là trong một truy bắt bọn buôn .”
“Chẳng lẽ cô cũng là cảnh sát?” Lý Viễn Hành đoán: “Hay là… buôn ? Giang thiếu gặp yêu, còn cô gái buôn cũng gặp động lòng, chỉ vì phận nên đành đau khổ từ chối?”
Trên đầu Giang Đào như cả đàn quạ đen bay qua, trán rơi ba vạch đen: “Lý Viễn Hành, đang đoán bậy cái gì thế! Cô buôn , chứ? Ngược , cô chính là đại ân nhân của nhà họ Minh. Nếu nhờ cô thì việc tìm thiếu gia nhà họ Minh còn khó lắm.”
Vừa đến thiếu gia nhà họ Minh, sắc mặt Cung Thiên Hạo và Lý Viễn Hành đều thoáng kinh ngạc.
Ánh mắt sắc bén của Cung Thiên Hạo khẽ nheo , :
“Ý là…”
Lý Viễn Hành cũng hỏi:
“Người mà chính là phát hiện đôi kẻ bắt cóc điểm bất thường, cứu thiếu gia nhà họ Minh ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-119-su-xuat-hien-cua-cung-thien-hao.html.]
“ !” Giang Đào gật đầu.
“… nhưng cô rốt cuộc phận gì?” Lý Viễn Hành hiếu kỳ: “Sao nhạy bén đến ? Còn dũng khí cứu nữa chứ?”
Sau khi thiếu gia nhà họ Minh cứu trở về, chuyện giải cứu thế nào tuy công khai, nhưng những trong các gia tộc lớn ít nhiều cũng một chút sự thật.
Chuyện Tiêu Linh Vũ cứu thiếu gia nhà họ Minh, chỉ cần là phận thì đều qua, nên Lý Viễn Hành và Cung Thiên Hạo cũng .
Giang Đào :
“Cô chỉ là một cô gái bình thường mà thôi. Từng là trạng nguyên của huyện Hưng Âm, bây giờ thì đang… bán rau.”
Nói đến đây, khóe môi còn cong lên, vì nhớ đến lời cô từng , bán rau cũng bán một trạng nguyên.
“Hửm, bán rau?!” Lý Viễn Hành kinh ngạc: “Một cô gái nhà quê ?”
Không hài lòng với cách xưng hô , Giang Đào nghiêm giọng:
“Cô nhà quê.” Rồi sửa lời: “Cho dù là nhà quê thì cũng loại tầm thường.”
Lý Viễn Hành lập tức trợn mắt, gật đầu phụ họa:
“Được , , loại tầm thường!”
Nói đến đây, hứng thú hẳn:
“Thật gặp thử xem, rốt cuộc một cô gái nhà quê tầm thường là thế nào, mà thể khiến đại thiếu gia Giang vốn tránh xa phụ nữ gặp động lòng!” Anh thật sự quá tò mò.
Giang đại thiếu gia chẳng buồn đáp , chỉ hỏi:
“Thiên Hạo, đến đây bất ngờ ?”
Cung Thiên Hạo :
“Đến tìm một nơi cho ông nội nghỉ dưỡng!”
“Tìm ?” Giang Đào hỏi.
Chuyện trong nhà họ Cung, cũng đôi chút.
Thật Thiên Hạo đủ năng lực xử lý, nhưng vì lo lắng cho Cung lão gia nên vẫn để mặc cho những kẻ lộng hành.
“Ừ, thôn Đào Nguyên.” Cung Thiên Hạo đáp.
“À, thôn Đào Nguyên !” Giang Đào phần kinh ngạc.
Lý Viễn Hàn giải thích:
“Ừ, bọn khảo sát nhiều nơi, cảm thấy thôn Đào Nguyên, huyện Hưng Âm là nơi thích hợp để dưỡng bệnh, nên mới đến xem thử. , Giang thiếu gia, trông như vấn đề gì ?”
Tửu Lâu Của Dạ
Ba năm nay Giang Đào ở huyện Hưng Âm, hiểu nơi nhất. Nghe giọng điệu bất ngờ , bọn họ còn tưởng thôn Đào Nguyên chuyện gì.
Giang Đào :
“Không vấn đề gì cả. Thôn Đào Nguyên đúng là nơi thích hợp cho lão gia dưỡng bệnh, núi non tươi , khí trong lành, dân phong thuần hậu. Có điều… Tiêu Linh Vũ chính là của thôn Đào Nguyên.”
Cung Thiên Hạo nhướn mày, khóe môi khẽ cong:
“Tiêu Linh Vũ, chính là cô gái mà để mắt tới?”
“ !” Giang Đào gật đầu.
“Thế thì quá !” Lý Viễn Hành vui mừng : “Có quen thì dễ dàng hơn nhiều. Nhờ cô chăm sóc lão gia thì còn gì bằng.”
Giang Đào :
“Cô vốn nhân hậu, dễ gần. Tin rằng ông cũng sẽ thích thôi!”
Ai mà ngờ , về Cung lão gia quả thật thích Tiêu Linh Vũ. Thích đến mức… cô cháu dâu của . Đó trở thành chướng ngại lớn nhất con đường theo đuổi trong lòng của Giang Đào.
Đã vô hối hận, vì lắm miệng nhờ Tiêu Linh Vũ chăm sóc ông , kết quả … chăm sóc đến mức thành mất vợ.
mà, tình yêu vốn dựa duyên phận thôi, cũng chỉ bất lực chấp nhận.
“Cậu đến chỉ vì chuyện ?” Giang Đào hỏi.
“!” Cung Thiên Hạo gật đầu: “Thuận tiện cũng gặp ngươi. Bao năm qua , cũng xem sống cái dạng gì. Mà bây giờ thì… quả thật sống tự tại, vui vẻ chẳng mệt mỏi.”
Giang Đào gãi đầu, :
“Thôi , đừng về nữa. Còn thì , bao năm qua , trong lòng ?”
Bị hỏi, trong đầu Cung Thiên Hạo liền hiện lên đêm , đêm ái tình nóng bỏng khắc cốt ghi tâm, nhưng nghĩ đến sự lợi dụng của phụ nữ , gương mặt tối sầm.
Hắn lạnh giọng:
“Chưa !”
Giang Đào nhận nét biến hóa tinh tế gương mặt Cung Thiên Hạo, nhướng mày, sang Lý Viễn Hành.
Ý là… Thiên Hạo từng dính líu với ai đó ?
Lý Viễn Hành khẽ gật đầu.
Nhận xác nhận, Giang Đào cũng hỏi thêm nữa.