Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 118: Bạn Gái
Cập nhật lúc: 2025-10-12 12:03:40
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cục trưởng Giang, hôm nay thật sự cảm ơn nhiều lắm!” Bước khỏi đồn cảnh sát, Tiêu Linh Vũ chân thành lời cảm tạ.
Giang Đào lắc đầu:
“Vốn dĩ vụ t.a.i n.ạ.n liên quan gì đến cô.” Nói đến đây, giải thích thêm: “Linh Vũ, cô đừng trách đội trưởng Bì, chỉ theo quy trình, cần điều tra rõ ràng thôi. Bây giờ sự thật sáng tỏ, cô tất nhiên thể rời .”
Linh Vũ mỉm :
“Anh cũng , đội trưởng Bì chỉ đúng trách nhiệm, là công việc thôi. thể trách chứ?”
Giang Đào đồng hồ, :
“Đến giờ ăn , để mời cô một bữa nhé!”
“Được thôi.” Linh Vũ thoải mái nhận lời, : “Được cục trưởng cảnh sát mời ăn cơm, đúng là vinh hạnh lớn.”
Hai lên xe rời . Trong cục, đám cảnh viên lập tức xôn xao bàn tán.
“Các thấy , băng sơn vạn năm như cục trưởng mà cũng kìa!”
“Không ngờ đấy, bình thường lạnh như băng, mà lên trông cũng dễ thương ghê.”
“Nói chứ, cô gái đó với cục trưởng là quan hệ gì ? Nhìn hai vui vẻ, quan trọng nhất là… cục trưởng còn với cô , chút mờ ám nha.”
“Chẳng lẽ… là bạn gái của cục trưởng?”
“Trời, cục trưởng mà bạn gái á? Bình thường nghiêm mặt thôi tỏa khí lạnh , bạn gái nào chịu nổi? Chắc đông cứng c.h.ế.t mất thôi!”
“Đám đang tán nhảm gì thế?” Đội trưởng Bì thấy mấy cảnh viên tám chuyện, liền nghiêm giọng quát: “Cô gái đó là ân nhân từng giúp chúng phá vụ buôn của Hồng tỷ, là nữ hùng đó.”
Ý ông chính là bạn gái của cục trưởng.
“Ồ, thì là cô !” Mấy nữ cảnh sát trẻ lập tức tròn mắt, kinh ngạc reo lên:
Tửu Lâu Của Dạ
“Người từ chối nhận 50 nghìn tiền thưởng đó, thật sự nể quá! 50 nghìn đó, nếu là thì lấy ngay, mua một căn hộ nhỏ cho , thế là thể dọn ở riêng, ngày nào cũng lải nhải. Đôi khi đến phát bực, bịt tai luôn … nhưng mà mà, dù phiền vẫn , thì càm ràm cả ngày.”
Lúc nhà cửa còn rẻ, nhiều khái niệm mua nhà. Thường thì chỉ khi gần cưới mới tính mua một căn.
“Một thông minh dũng cảm, tham tiền, hiếm lắm đấy. … thật sự bạn gái cục trưởng ?” Một nữ cảnh sát trẻ vẫn thấy nghi ngờ.
“Chắc .” Một nữ cảnh sát lớn tuổi hơn : “ chị , vẻ cục trưởng định theo đuổi cô đấy!”
“Cái gì? Thật hả chị? Chị ở ?”
“Chẳng lẽ mấy đứa nhận ? Cục trưởng chỉ với cô thôi đấy.” Cô chớp mắt thần bí. “ cô thì cứ khách khí, tự nhiên, giống như bạn bè bình thường thôi.”
Nếu cũng ý, thì đó gọi là giả vờ giữ ý, nhưng thái độ Linh Vũ rõ ràng, khách sáo nhưng thẳng thắn, chỉ là bạn bè.
Giang Đào tất nhiên chẳng thuộc hạ đang buôn chuyện. Anh đưa Linh Vũ tới một quán cơm bình dân.
Xuống xe, giới thiệu:
“Quán ngoài thì bình thường thôi, nhưng đồ ăn ngon.”
“Ồ , nếm thử xem .” Linh Vũ .
“Tiểu Đào tới !” Ông bà chủ quán, một cặp vợ chồng già thấy Giang Đào bước thì hồ hởi chào.
“Cháu chào chú thím Trần!” Giang Đào đáp: “Hôm nay cháu đưa bạn đến ăn, chú Trần nhớ trổ tài nhé!”
“Haha, yên tâm!” Ông Trần lớn.
Bà Trần thì liếc sang Linh Vũ, tươi hỏi:
“Tiểu Đào, đây là bạn gái cháu ? Xinh quá trời!”
Vốn xưa nay mặt lạnh đỏ là gì, Giang Đào bất giác thấy nóng mặt, lén Linh Vũ, định mở miệng giải thích thì Linh Vũ mỉm :
“Không thím, cháu và Giang chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Bà Trần ngạc nhiên: “Thật bạn gái ?”
Giang Đào vội giải thích:
“Không bạn gái, chỉ là… bạn nữ thôi ạ.”
Bà Trần chút tiếc nuối:
“Thím còn tưởng cô gái xinh thế là bạn gái cháu chứ. Bao năm nay, đây là đầu cháu dắt một cô gái đến đây ăn cơm đó.”
Nói đến đây, bà Linh Vũ đoan trang dịu dàng, mắt xoay một vòng bật :
“Tiểu Đào, giờ bạn gái thì biến thành bạn gái cũng mà. Cháu cũng lớn , đừng mải công việc bắt án mà bỏ lỡ chuyện cả đời. Thím thấy cô gái đó, cố lên nhé, biến bạn thành yêu !”
Bà xong, đợi Giang Đào, gương mặt lúc ửng đỏ phản ứng, sang Linh Vũ :
“Cháu gái, Tiểu Đào công việc bận rộn nên để tâm đến chuyện yêu đương, nhưng nó thật sự là một đàn ông , lấy nó chồng thì cháu sẽ hạnh phúc đó.”
Linh Vũ gật đầu :
“Vâng, cục trưởng Giang đúng là một đàn ông . Người bạn gái vợ chắc chắn sẽ hạnh phúc. Cháu tin, sẽ cô gái thật lòng thích .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-118-ban-gai.html.]
Câu rõ ràng khéo léo bày tỏ, cô ý định trở thành bạn gái .
Giang Đào ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng chút thất vọng.
Bà Trần , cũng khó chen thêm lời mai mối, đành xòa:
“Thôi nào, hai đứa mau , gì.”
Hai chọn một bàn xuống.
Linh Vũ quanh, thấy đây là khu phố cũ, quán khá khuất, cũng rõ Giang Đào tìm chỗ .
Thế nhưng, dáng vẻ quen thuộc, hiển nhiên bọn họ vốn từ .
Khu phố cũ năm năm sẽ trở thành khu tái thiết lập, từ phố cũ biến thành phố mới. Khi thành phố mới xây xong, giá nhà đất sẽ tăng vọt. Mỗi hộ dân giải tỏa sẽ nhận vài căn hộ cùng một khoản tiền lớn.
Nghĩ đến đây, Tiêu Linh Vũ lập tức tính toán trong lòng, đợi ít lâu nữa, thể mua vài căn ở đây.
Giang Đào cầm thực đơn đưa cho cô:
“Linh Vũ, cô xem còn ăn gì thì bảo chú Trần nấu nhé. Tay nghề của chú giỏi.”
Linh Vũ mỉm :
“ kén ăn , chú Trần món gì cũng ăn . Mà tin chắc chú sẽ trổ hết tài nghệ, cho một bữa thật ngon, đúng chú Trần?”
Chú Trần lớn:
“Yên tâm cháu gái, chú nhất định sẽ vài món tủ cho hai đứa thưởng thức thỏa thích!”
“Vậy cảm ơn chú Trần nhiều ạ!” Linh Vũ đáp.
Trong lúc chờ đồ ăn, Giang Đào hỏi chuyện:
“Linh Vũ, hôm nay cô lên huyện việc gì ?”
“À, lên bán rau thôi, mấy hôm nay đều ở đây bán.” Linh Vũ trả lời thản nhiên.
“Bán rau?” Giang Đào ngạc nhiên.
Với Tiêu Linh Vũ, lén điều tra sơ qua, đây rõ ràng là một sinh viên đại học danh tiếng, từng việc ở thành phố lớn hai, ba năm.
Huống chi cô còn trẻ như , ngờ cô … bán rau.
Ở thời điểm , đừng là sinh viên như cô, ngay cả thanh niên bình thường cũng ít chịu bán rau, bởi họ cho rằng đó là công việc mất mặt.
“Sao thế, bất ngờ ?” Linh Vũ bật : “Có gì , nghề nào cũng giỏi, em thành trạng nguyên bán rau thì .”
“Em đúng!” Giang Đào gật đầu đáp.
Linh Vũ với chú Trần:
“Chú Trần, rau nhà cháu ngon đấy. Một lát nữa cháu nhờ cục trưởng Giang mang qua cho chú ít rau nếm thử nhé. Toàn rau sạch tự nhiên, hề phun t.h.u.ố.c .”
“Thế thì quá !” Chú Trần vui vẻ đồng ý: “Vừa quán chú cũng sắp hết rau. Tiểu Đào, lát nữa phiền cháu nhé.”
“Không chú, chuyện nhỏ thôi.” Giang Đào đáp.
Chẳng mấy chốc, đồ ăn bưng lên, là một đĩa thịt bò xào cay, một đĩa cải xanh, cùng một món đậu phụ om cá.
“Nào, thử , món thịt mềm thơm đấy!” Giang Đào gắp cho Linh Vũ một miếng.
“Cảm ơn, em tự gắp , ăn .” Linh Vũ khách sáo , tự gắp một miếng bỏ miệng. Vừa nếm xong, mắt cô liền sáng rỡ: “Chú Trần, tay nghề của chú tuyệt quá!”
Vừa ăn, cô giơ ngón cái khen ngợi:
“Chú nấu còn ngon hơn cả đầu bếp khách sạn năm , thịt mềm trơn cực kỳ thơm.”
Giang Đào ở bên giải thích:
“Thực đây chú Trần chính là bếp trưởng khách sạn năm , khi nghỉ hưu mới mở quán cho vui thôi.”
“Ồ, thật ?” Linh Vũ kinh ngạc: “Vậy thì việc chú mở quán chẳng khác nào ban ơn cho bọn cháu . Bình thường gì cơ hội ăn món của bếp trưởng năm cơ chứ.”
“Ha ha, cô bé khéo quá, chú mà thích thật đó.” Chú Trần ha hả: “Nếu cháu thích, ngày nào cũng đến ăn, nhớ cùng với Tiểu Đào đấy nhé.”
Linh Vũ bật :
“Chú Trần, ý chú là cục trưởng Giang cùng thì cháu tới ăn ?”
Bà Trần lập tức mắng:
“Ông già, ông bậy , để con bé hiểu lầm kìa. Cháu gái, cháu cứ đến lúc nào cũng , cho dù một thì ông vẫn sẽ xuống bếp nấu mấy món cho cháu ăn.”
“Vâng, cháu nhớ .” Linh Vũ gật đầu, đó giới thiệu: “Chú Trần, thím Trần, cháu tên là Tiêu Linh Vũ, cứ gọi thẳng tên cháu là .”
“Được !”