Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 115: Khách Quen (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-06 06:17:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi bà Tống và bà Lý mua xong rau thì rời ngay. Tiêu Linh Vũ đạp chiếc xe ba bánh, tâm trạng vô cùng phấn khởi, khỏi con ngõ.

 

Vừa quẹo sang con dốc thì thấy một tiếng vui vẻ:

 

“A, ơi, chị đến !”

 

Tiêu Linh Vũ theo giọng thì thấy bé từng là khách đầu tiên mua cà chua của đang với ở gần con dốc.

 

Cô mỉm chào:

“Hoá là em , hôm nay học sớm ?”

 

Bây giờ mới hơn sáu giờ, mẫu giáo mở cửa sớm thế ?

 

Lý Quân Huyền lắc đầu:

“Chị ơi, em học. Hôm nay em với đây đợi chị đó! Có đúng ?”

 

Người phụ nữ bé - Dương Nghiên - chút ngại ngùng :

“Từ lúc ăn rau nhà cô xong, thằng bé ngày nào cũng nhắc mua nữa, ăn nữa. mấy hôm nay thấy cô bán, nó tưởng là đến muộn nên cô bán hết, thế là mấy bữa nay cứ đòi dậy thật sớm đây chờ. May mà hôm nay đợi .”

 

Tiêu Linh Vũ bất ngờ, liền lấy hai quả cà chua đưa cho thằng bé:

“Đây, hai quả cà chua chị tặng em nhé!”

 

Lý Quân Huyền lễ phép nhận lấy:

“Cảm ơn chị !” Sau đó thèm lau sạch, bé c.ắ.n ngay một miếng, Dương Nghiên cũng ngăn cản.

 

Cô liếc lên xe ba bánh thấy nhiều loại rau hơn , liền :

“Hôm nay rau đa dạng hơn nhiều.”

 

Lần mua ít quá, về nhà hối hận bao nhiêu, sợ lặp cảnh đó nên cô quyết định mua nhiều hơn.

 

Sau khi hỏi giá từng loại, Dương Nghiên mua mỗi loại một ít.

 

Nhà chỉ ba , ngoài đứa nhỏ thích ăn cá thịt thì cũng kén chọn gì mấy.

 

Thấy cô mua nhiều rau, Tiêu Linh Vũ liền :

“Ba bốn ngày tới em đều bán rau ở thị trấn . Nếu chị ở gần thì thể tới thẳng nhà em mua. Đi trong , quẹo trái quẹo , thêm chút nữa là thấy căn nhà cánh cổng sắt sơn đỏ, đó là chỗ em đang trọ và bán rau.”

 

Nghe , Dương Nghiên suy nghĩ một chút hỏi:

“Trong nhà cô ai ở ? mấy giờ đến thì tiện?”

 

“Khoảng tầm giờ .” Tiêu Linh Vũ đáp.

 

“Được, từ nay sẽ tới tận nhà cô lấy rau cho tiện.” Biết địa chỉ thì đỡ loanh quanh tìm.

 

hỏi thêm:

“Cô bán rau ở đây hằng ngày chứ?”

 

Tiêu Linh Vũ lắc đầu:

“Cái đó thì chắc. Nếu thu hoạch rau thì em mang bán, còn thì ba, năm ngày, thậm chí bảy, tám ngày mới một chuyến.”

 

“Ồ, .” Dương Nghiên gật gù, tiếp: “Hay là cô cho điện thoại , hoặc cô ghi cũng , khi nào định bán thì gọi cho một tiếng, ?”

 

Chồng cô quản lý cấp cao ở một công ty lớn, lương một năm ba bốn trăm ngàn tệ, bản cô cũng công việc định, một tháng bảy tám ngàn, cho dù ngày nào cũng ăn rau thì vẫn dư sức.

 

Hơn nữa, từ lúc con trai ăn rau nhà Tiêu Linh Vũ thì chán ăn những loại rau khác, cực kỳ kén chọn. Chỉ riêng vì con, cô cũng nguyện ý mua hằng ngày.

 

Tiêu Linh Vũ tất nhiên đồng ý, gật đầu :

“Chị ghi nhé, 13…”

 

Một lát , điện thoại của cô reo một tiếng. Mở xem, thì thấy lạ lưu .

 

Dương Nghiên mỉm :

“Đấy là của . Sau khi nào bán rau thì gọi . tên là Dương Nghiên chữ Dương trong mộc dịch, còn Nghiên là nữ khai nghiên.”

 

“Được, thành vấn đề!” Tiêu Linh Vũ cũng nhanh chóng lưu của chị gái.

 

Nghe mấy ngày tới cô vẫn sẽ bán rau, Dương Nghiên chỉ mua đủ cho hôm nay, định sáng mai tới mua thêm.

 

Sau khi hai con rời , Tiêu Linh Vũ tiếp tục đẩy xe. Không ngờ đến gốc cây từng bán rau thì nhận .

 

“Ơ, chẳng cô gái bán rau hôm đây ?” Bà Lâm lập tức chạy , : “Cô gái, tưởng ngày nào cô cũng bán ở đây. Mấy bữa nay đều quanh quẩn tìm mà gặp, cô sang chỗ khác bán ?”

 

Bị khách quen liên tục nhận , chặn , Tiêu Linh Vũ cũng thấy lạ nữa.

 

bà Lâm, chào hỏi:

“Hoá là bác. Cháu , rau nhà cháu là rau sạch tự nhiên, hương vị khác hẳn rau ngoài chợ. Giờ bác tin ạ?”

 

Bà Lâm hớn hở:

“Tin chứ, bác tin . Rau nhà cháu ngon quá, ngay cả con gái út kén ăn nhà bác cũng mê, mà bác ăn cũng cứ thèm mãi.”

 

Tiêu Linh Vũ gật đầu:

“Vậy hôm nay bác mua gì ạ?”

 

Bà Lâm đống rau xanh mướt xe, đáp ngay:

“Cà chua thể ăn sống như trái cây, thể xào nấu, mà con bác mê cà chua nữa. Cháu cân cho bác hai chục quả .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-115-khach-quen-2.html.]

Nói đến , Tiêu Linh Vũ cân đóng gói đến đó. Vẫn như thường lệ, cô nhắc thêm:

“Ba bốn ngày tới cháu còn bán rau, hôm nay bác thể mua một ít, mai mua thêm cũng .”

 

Bà Lâm mừng rỡ:

“À, ngày mai cháu vẫn bán . Thế thì , mai bác sẽ . Cháu vẫn bán ở chỗ chỗ khác?”

 

“Cháu định mai bán ở chợ, nhưng sẽ ngang qua đây.”

 

Tiêu Linh Vũ địa chỉ nhà, ở nơi đông tiện tiết lộ, nhỡ kẻ dòm ngó thì phiền phức.

 

“Được , bác hiểu .” Bà Lâm vốn tính thoải mái, : “Vậy cân cho bác thêm mớ rau, mua nhiều để đem biếu quen.”

 

Tiêu Linh Vũ cũng gì nhiều, khi tính xong liền bảo:

“Bác gái, tổng cộng 103 tệ, nhưng bác là khách quen, bác đưa 100 thôi cũng .”

 

Bà Lâm đưa tiền, còn một câu:

“Ngày mai cháu qua. Chắc vẫn sớm một chút, thì muộn quá chẳng còn .”

 

“Cho bác mười quả cà chua, cân nửa cân loại …”

 

“Cô cũng mua cà chua. Lần mua về chỉ nếm thử xong hết sạch . Lần nhất định mua nhiều một chút, đắt thì đắt . Lấy thêm một cây cải thảo, còn…”

 

 

Mấy vị khách quen hề để tâm đến giá cả, trực tiếp mua luôn. Bởi vì ai từng mua thì đều , rau xứng đáng với tiền bỏ .

 

Chẳng bao lâu , rau xe của Tiêu Linh Vũ bán hết gần một phần ba. Giống như , cà chua vẫn là loại ưa chuộng nhất.

 

Cà chua thể ăn sống, trộn gỏi, xào nấu đều ngon, nhưng phần lớn ăn như hoa quả.

 

Những bán hoa quả gốc cây thấy việc buôn bán của Tiêu Linh Vũ thuận lợi như thế thì trong mắt hâm mộ ghen tỵ.

 

Nếu trái cây của họ bán như thì sớm kiếm bộn tiền, cần ngày nào cũng giữ hàng như thế?

 

Một đẩy xe bán dứa, một lái xe ba bánh bán quýt ngọt, còn một bán đủ loại hoa quả khác.

 

Ba tiểu thương thì thầm với :

“Rau của cô thật sự ngon đến thế ? Nhìn kìa, rau đắt như mà mới chốc lát bán từng .”

 

. Ngoài cà chua, dưa chuột với cà tím còn rẻ một chút, mấy loại rau khác đều hơn mười tệ một cân cả.”

 

“Ở chợ rau, cà chua, dưa chuột, cà tím vốn là loại đắt đấy.”

 

“Rau đắt thế , cả xe ba bánh đầy ắp thu bao nhiêu tiền.”

 

“Ít cũng một hai ngàn chứ!”

 

“Mỗi ngày một hai ngàn, một tháng chẳng mấy vạn ? Một tháng đủ trả tiền đặt cọc mua nhà, một năm là luôn cả căn nhà .”

 

Lúc ở huyện , giá nhà vẫn còn rẻ, một căn nhà 120 mét vuông cũng chỉ hai, ba mươi vạn, đặt cọc 5 vạn là .

 

“Không rau của cô lấy từ nhỉ?”

 

Nếu nguồn hàng, khi bọn họ cũng thể bán rau.

 

“Ai mà ! Đây mới chỉ là thứ hai thấy cô đến bán thôi.”

 

“Nghe cô , rau là rau xanh tự nhiên, chừng là chính tay cô trồng đó.”

 

“Ai chứ?”

 

 

Trong lúc bọn họ còn bàn tán, Tiêu Linh Vũ đẩy xe rời .

 

Giống như , đến chỗ hôm từng bán, cô lập tức khách quen nhận .

 

“A, bà chủ, mấy hôm nay cô bán rau thế? tìm cô mãi mà thấy.”

Tửu Lâu Của Dạ

 

“Bà chủ, cũng tìm cô lâu . Từ khi con ăn rau nhà cô, ngày nào cũng la ó đòi mua tiếp, mua thì chẳng chịu ăn cơm, lo đến bạc cả tóc mấy sợi đây .”

 

“Chị gái, vợ đang m.a.n.g t.h.a.i cũng giận dỗi đòi ăn rau nhà chị. Mẹ mắng mấy , ăn h.i.ế.p vợ, thấy rau đắt thì chịu mua. Chị xem oan ? Trời mới , giờ mới gặp chị đấy.”

 

“Nhà còn ông cụ, ăn rau mua từ chỗ cô về xong thì cũng giống như trẻ con, ngày nào cũng ầm ĩ đòi ăn. Không cho thì tự ông mua, nhưng chân cẳng ông tiện, lỡ va quệt ngã , thành tội nhân trong nhà mất.”

 

“Ha ha, già như trẻ nhỏ, càng già càng giống con nít, cũng giận dỗi, dỗ dành thôi.”

 

đó. Giờ cả nhà đều chiều theo ông cụ, ngay cả đứa cháu bốn tuổi cũng suốt ngày miệng hô hào mua kẹo cho ông cố kìa. Bởi vì bây giờ ông cụ thích ăn kẹo, nhưng ông tiểu đường, bệnh tim mạch, ăn .”

 

“Ha ha…”

 

Trước sạp của Tiêu Linh Vũ, tiếng vang lên rộn rã.

 

 

 

  

Loading...