Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 113: Hối Hận

Cập nhật lúc: 2025-09-28 04:03:20
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm hộ gia đình chịu cho Tiểu Linh Vũ thuê đất, khi khác thuật lời của Tiêu Chính Dương và Trần Thu Oanh, trong lòng bắt đầu âm thầm hối hận. Họ nghĩ bụng: Sao lúc đó lời xúi bậy của Trương Xuân Kiều cơ chứ?

 

Tối hôm đó, hai nhà tìm đến nhà vợ chồng Tiêu Chính Dương, bọn họ thẳng là đến để ký hợp đồng, nhưng trong lời quanh co thể hiện rằng mỡ heo che mắt, lời vợ chồng Trương Xuân Kiều xúi giục mới nhất thời chuyện thất đức như .

 

Giờ nghĩ thông suốt , họ vẫn đem đất cho thuê, , nhưng vợ chồng Tiêu Chính Dương và Trần Thu Oanh nào dạng dễ bắt nạt. Hai bên vòng vo, song họ vẫn chịu gật đầu.

 

Đất nhà mấy cho thuê thì cho, cho thì lập tức trở mặt, coi bọn là kẻ dễ bắt nạt chắc?

 

Giờ thì lấy giống dâu, trồng dâu nữa mới sai? Thế sớm hôm đó mất ?

 

Thấy vợ chồng Tiêu Chính Dương chịu đáp lời, vợ chồng Tiêu Thành Anh bắt đầu sốt ruột.

 

Tiêu Thành Anh dứt khoát thẳng:

“Chính Dương , thật nhé. Mảnh đất ở Thái Thảo Bình nhà , chúng cũng định trồng gì nữa, thôi thì cho các thuê . Anh xem, hợp đồng khi nào ký đây?”

 

Ký hợp đồng là thể lấy tiền ngay, đây mới là mục đích chính của họ.

 

Vợ ông , Trương Thu Hương đảo mắt một vòng, thấy Tiểu Linh Vũ , liền hỏi:

“Thu Oanh , Linh Vũ ?”

 

Trần Thu Oanh nhàn nhạt đáp:

“Nó bận cả ngày , mệt quá nên ngủ !”

 

“Sớm ?” Trương Thu Hương tỏ vẻ ngạc nhiên: “Giờ mới tới chín giờ mà!”

 

Trần Thu Oanh thật trừng trắng mắt.

 

rõ ràng là con bé mệt , ngủ sớm, thế mà bọn họ cứ giả vờ như thấy.

 

nhắc :

“Con bé mệt thì nghỉ sớm thôi.”

 

“Vậy hợp đồng của chúng thì ?” Trương Thu Hương Linh Vũ ngủ, sắc mặt lộ vẻ sốt ruột: “Mảnh đất các còn thuê nữa ? Hôm qua Linh Vũ còn hôm nay vẫn thể ký hợp đồng mà?”

 

“Đàn bà đúng là đàn bà!” Tiêu Thành Anh quát vợ: “Linh Vũ ngủ , chẳng lẽ còn gọi nó dậy vì chuyện ?”

 

Trong lòng ông cũng vô cùng hối hận. Nếu lời đàn bà, theo Linh Vũ trồng dâu thì chắc kiếm một món hời. Ai ngờ kết quả thành thế , mất lợi suýt đắc tội với cả nhà Tiêu Chính Dương.

 

Tiêu Chính Dương cau mày, hỏi:

“Thành Anh, các thật sự suy nghĩ kỹ ? Nếu nghĩ xong , chúng sẽ gọi con bé dậy, nhưng ký hợp đồng , vài câu hối hận thì ?”

 

“Ừ, chúng nghĩ kỹ . Không hối hận, tuyệt đối hối hận!” Vợ chồng Tiêu Thành Anh gật đầu lia lịa.

 

Mẹ Tiêu gọi Linh Vũ dậy.

 

Thực , Linh Vũ là tiếng gõ cửa mới từ trong gian bước , cô cầm sẵn hợp đồng từ phòng.

 

Linh Vũ , :

“Chú Thành Anh, chú Thành Phát, bây giờ thể ký hợp đồng, nhưng hợp đồng ký ở nhà trưởng thôn, cần chứng.”

 

“Còn một điều cháu rõ, hợp đồng một khi ký thì thể hối hận. Cho dù ký xong liền đổi ý lấy đất thì cũng bồi thường gấp mười tiền thuê.”

 

“Ừ ừ, bọn chú !” Vả cặp vợ chồng Thành Anh và Thành Phát vội gật đầu.

 

“Đã thì , chúng cùng sang nhà trưởng thôn ký hợp đồng thôi.”

 

Việc ký kết diễn nhanh chóng, hai nhà cũng mau chóng nhận tiền, ai nấy đều vui vẻ.

Tửu Lâu Của Dạ

 

Ngày hôm , Linh Vũ đem hạt giống dâu ngâm qua trong gian, đó mới lấy ngoài tiếp tục ngâm, đợi dấu hiệu nảy mầm thì gieo xuống vườn .

 

Sân cải tạo thành ba khoảnh đất, dựng sẵn nhà lưới bằng nilon, dùng chuyên để ươm giống dâu. Cô gieo hạt xuống đó.

 

Để trồng dâu hơn, Linh Vũ còn đặc biệt thị trấn mua mấy quyển sách kỹ thuật, nhất là phần ươm cây giống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-113-hoi-han.html.]

Thực , đối với việc trồng dâu, Linh Vũ cũng mù tịt, chẳng gì, nhưng trong tay “gian lận” , cô sợ thất bại, chỉ cần tưới chút linh thủy, cây sẽ tự mọc xanh .

 

Đất thuê xong, Linh Vũ liền mời hơn chục trai tráng cùng mười phụ nữ trong thôn đến giúp việc.

 

Theo giá công nhật lúc đó, đàn ông hai mươi tệ một ngày, phụ nữ mười lăm tệ một ngày, bao ăn, tới bữa thì về nhà ăn, vì cùng thôn nên cũng chẳng xa xôi gì.

 

Đàn ông thì lo dựng nhà lưới, phụ nữ thì cỏ, cuốc đất, đội đàn ông do chú Tiêu đầu, còn phụ nữ thì do thím Tiêu chỉ huy.

 

Dù là trồng dâu trồng lạc, trồng đậu nành, Linh Vũ đều định dựng nhà lưới hết.

 

Bởi linh thủy trong gian là bí mật, thể lộ , dựng nhà lưới cũng kín đáo, an hơn.

 

Người trong thôn thấy hôm qua ký hợp đồng, hôm nay mời việc, đều vô cùng kinh ngạc.

 

Chỉ ba ngày, mấy dãy nhà lưới dựng xong, phần đất cho thuê thì đúng như Linh Vũ , ngăn cách riêng biệt.

 

Ba ngày nay, Linh Vũ hầu như mặt ở nhà.

 

Cô chỉ để bản vẽ cho chú Tiêu, còn bản thì lên huyện.

 

. Lên huyện bán rau thôi!

 

Trong gian, rau xanh hết lứa đến lứa khác, gần như ngày nào cũng thu một lứa, mà lượng mỗi lứa đều y như .

 

Hiện giờ trong gian chất đống ít rau .

 

Ban đầu Tiêu định cùng, nhưng Linh Vũ giao cho bà một nhiệm vụ, chăm sóc mấy luống dâu giống.

 

Cô đưa cho một chai nước suối linh tuyền trong gian.

 

Mỗi khi tưới cây giống, chỉ cần đổ nửa nắp xô nước, sáng tưới một , tối tưới một .

 

Chuyện Tiêu dám nhờ ai khác, đành ở nhà , còn để Linh Vũ tự huyện.

 

Linh Vũ lên huyện từ hôm , như cần vội vã.

 

Không theo cùng, đến kho chứa, cô liền chuyển rau từ trong gian chiếc xe ba bánh.

 

định bán hết trong một ngày, mà chia bán dần, đó tìm một gian hàng, để về khỏi né tránh quản lý thị trường nữa.

 

Tối hôm đó, Linh Vũ gọi điện cho bà chủ nhà là bà Tống, rằng để dành cho bà ít rau, nếu rảnh thì ghé lấy, thì cô sẽ mang đến.

 

“Con bé Tiêu , cháu thật sự đến ?” Bà Tống điện thoại thì mừng rỡ hẳn.

 

Thật , điều khiến bà xúc động chính là cả nhà ăn rau của Linh Vũ.

 

“Không cần cháu mang đến , bà rảnh mà. Sáng mai bà sẽ đến lấy!” Bà Tống khanh khách, nếu là loại rau bình thường, bà còn chẳng buồn nhận, thậm chí còn khách sáo từ chối ngay, nhưng rau của Linh Vũ thì khác, dù từ chối, bà cũng nỡ.

 

Bà Tống nghiêm túc :

“Linh Vũ , cả nhà bà bàn bạc . Rau của cháu rau thường, giá trị cũng tầm thường, cháu đừng giấu bà nữa, mấy hôm nay bà còn quen bảo họ mua rau nhà cháu.”

 

Thực tế, giá những mớ rau tuyệt đối rẻ, thậm chí là đắt.

 

“Ngày nào cũng ăn thì cũng áy náy lắm, thôi thì để bà trả tiền mua nhé!” Bà Tống thêm: “Cháu cũng đừng trừ tiền thuê nhà, tiền thuê bên nhà bà đến mức đắt như thế.”

 

Linh Vũ mỉm đáp:

“Vậy ạ, cháu xin lời bà. Thế thì cháu khách khí nữa!”

 

Đặt điện thoại xuống, Linh Vũ tràn đầy tự tin về mớ rau ngày mai sẽ bán.

 

Cô tự nhủ, cũng như tự cổ vũ :

“Cố lên nào!”

 

 

Loading...