Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 110: Ký Hợp Đồng (1)
Cập nhật lúc: 2025-09-28 04:01:47
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tính nết của Tiêu Chính Dương hầu như ai trong hội trường cũng rõ. Bình thường ông thì hiền hòa, dễ chuyện, nhưng đó là khi ai đụng chạm đến gia đình ông, giờ dám mặt chê bai con gái ông, tất nhiên ông nổi giận.
Có thể , ở thôn Đào Nguyên , ngoài trưởng thôn thì nhà Tiêu Chính Dương là gia đình thể đụng tới.
Một là vì Chính Dương thuộc hàng giàu nhất thôn, hai là trong nhà con gái học đại học, kiến thức rộng rãi.
Mấy câu ông tuy nhẹ nhàng, nhưng mang theo sự cứng rắn và uy nghiêm, khiến dám coi thường.
Có vài lập tức chột , gượng:
“Chính Dương, nghiêm trọng thế gì. Chúng chỉ đùa một chút thôi mà.”
“ , chỉ chơi thôi!”
Đắc tội Linh Vũ cũng chẳng khác nào đắc tội với Chính Dương.
Huống hồ giờ Linh Vũ đồng ý cho trong thôn chuồng hốt phân bò, thì càng thể chọc giận.
Ánh mắt sắc bén của Chính Dương đảo qua mấy kẻ đang chột , giọng trầm xuống:
“ thích loại trò đùa .”
Không ai dám hé răng nữa, chỉ gượng cho qua.
Lúc Linh Vũ mới tiếp:
“ cháu rõ . Nhà cháu chỉ hai con bò thôi, phân thì ít, mà cả thôn Đào Nguyên gần hai trăm hộ. Đừng mỗi nhà một ngày một lượt, ngay cả mười ngày một cũng khó mà xoay xở.”
Quả đúng là vấn đề lớn.
Trong thôn tuy cũng nhà nuôi bò, nhưng phân của chúng sánh với phân của bò vương. Điều , chính là phân của nó, nhưng cả thôn nhiều nhà như thế, thể đủ chia.
“Linh Vũ, cháu tính ?” Tiêu Thành Bang hỏi.
Linh Vũ đáp:
“Mỗi nhà chỉ thể nửa năm hốt một . Ai đến hốt phân thì đến nhà cháu ghi tên .”
Cả thôn 186 hộ, tính nửa năm mỗi nhà một lượt, là ngày nào cũng một hộ phân.
Cách sắp xếp kỳ thực chẳng gì khó. …
Lưu Xuân Tú vội hỏi:
“ nếu nửa năm mới một , mà lúc nhà đang cần gấp thì ?”
Linh Vũ giải thích:
“Có thể hốt ít một , tùy nhà tự sắp xếp, chỉ cần đăng ký là . Đến lúc đó, nhà cháu sẽ riêng một cái dụng cụ xúc phân, để khỏi ai hót nhiều ít.”
“Vậy thì cũng vấn đề gì lớn.”
Ai nấy đều , chỉ cần bò vương tiểu một bãi thôi là tưới cả một đám ruộng.
Có hỏi:
“Linh Vũ, nếu đến hốt phân bò vương, cần trả tiền ?”
Câu khiến nhiều trong hội chăm chú .
Linh Vũ gật đầu:
“Đương nhiên là cần.”
Lời dứt, ai nấy đều kinh ngạc.
Nếu bò vương mà ở nhà khác, chắc chắn sẽ bán lấy tiền, y như phân bón t.h.u.ố.c trừ sâu, thậm chí giá còn cao hơn. Cứ thế thì chủ nhà thể kiếm cả đống tiền, nhưng Linh Vũ rộng rãi, miễn phí thì miễn phí thật.
“Cái … cái bọn lời to !” Chu Yến ngạc nhiên, gì. Nghĩ một lúc mới bảo: “ mà, Linh Vũ, dì thấy bọn dì vẫn nên trả tiền. Cho dù mười đồng một gánh, trăm đồng một gánh, ai thì mua!”
“ đó, Linh Vũ. Phân bò vương phân thường. Cháu cứ miễn phí thế , dì thấy áy náy lắm. Nhà dì nhất định trả tiền.”
“ cũng nghĩ nên trả tiền thì hơn!” Miễn phí như chẳng khác nào mang ơn to, trong lòng thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-110-ky-hop-dong-1.html.]
“Phải đó, chúng trả tiền !”
Đa dân làng đều đồng ý trả tiền, dù giờ họ vẫn bỏ tiền mua phân bón, chắc bằng phân bò vương, nhưng cũng một ít thì nghĩ khác, lợi thì tranh thủ, tranh thì dại.
“Linh Vũ lòng cho miễn phí, chúng cứ khăng khăng đòi trả tiền, chẳng tự chà đạp lòng của con bé ?”
“Phải đó, nửa năm mới một , hiếm như thế , giờ đòi trả tiền, chẳng quá đáng ?”
“Có gì mà xuôi chứ? Nhà các ruộng, chẳng cũng nửa năm mới mua một phân hóa học ? Chẳng lẽ ngày nào cũng mua ? Mua phân hóa học thì tốn tiền chắc?”
“Cái đó khác! Phân hóa học là bỏ vốn sản xuất. Còn phân bò nhà Linh Vũ tốn gì mà gọi là chi phí?”
Tóm , những chiếm tiện nghi thì lý do đủ cả.
“Yên lặng nào!” Tiêu Linh Vũ cầm micro, dõng dạc cắt ngang tiếng bàn tán, đó mới tiếp tục: “Phân bò thì miễn phí, ai cũng thể đến lấy, nhưng cháu một điều kiện nho nhỏ.”
Tửu Lâu Của Dạ
“Điều kiện gì? Cháu cứ , cả làng đang đây.”
Linh Vũ rõ:
“Nếu… cháu là nếu bà con rau bán, thì thể ưu tiên bán cho cháu ?”
Cô hiểu giá trị của rau tưới bằng linh tuyền trong tay .
“Đương nhiên cháu tuyệt đối sẽ ép giá, chắc chắn sẽ đưa cho một mức giá công bằng.” Linh Vũ bổ sung.
Nghe điều kiện , nhiều thoáng ngạc nhiên.
“Không giấu gì , ngoài chuyện ruộng trồng đất, cháu còn định buôn bán rau củ nữa.”
Nghe xong, ai nấy đều hiểu .
“Hóa là .”
“Linh Vũ, cái mà gọi là điều kiện ? Thật còn lợi cho chúng nữa chứ!”
“ thế! Rau trồng , ăn hết thì cũng đem bán, bán cho ai chẳng là bán? Hơn nữa, tự mang chợ chắc bán hết.”
“Phải đó, bán cho cháu thì còn tiện cho chúng , hóa là chúng mới lợi nhiều hơn!” Nhiều phụ họa.
Linh Vũ chỉ , thêm. Trong lòng cô rõ, giá trị thật sự của những loại rau còn xa mới đến ngày phát hiện. Lúc một bước, coi như sớm nhắc nhở .
“Được thôi, Linh Vũ, chuyện thành vấn đề.” Phần lớn dân đều sảng khoái đồng ý. “Còn điều kiện nào khác ? Cháu cứ luôn .”
“Phải đó, cứ thẳng .”
Linh Vũ lắc đầu:
“Tạm thời thì ạ.”
Nói xong, cô lấy trong cặp một xấp hợp đồng, nghiêm túc hỏi:
“Vậy suy nghĩ kỹ ? Còn ý kiến gì khác về chuyện cho thuê đất ạ?”
“Không !” Có dứt khoát đáp.
“Không !” Nhiều khác phụ họa.
Cũng vài hộ trầm mặc. Họ rành chữ nghĩa, nhưng từ lời trưởng thôn hiểu, một khi ký hợp đồng thì lấy đất sẽ khó.
Linh Vũ giải thích:
“Trong tay cháu là hợp đồng thuê đất, nếu đều ý kiến gì nữa thì ký tên, điểm chỉ đây, coi như chính thức giao đất.”
“Còn một điểm cháu rõ ràng, một khi ký hợp đồng, nếu hộ nào lấy đất thì chỉ thể bồi thường gấp mười tiền thuê đất của năm đó, cộng thêm bộ thu nhập từ ruộng năm đó.”
“Ngược , nếu cháu là phá hợp đồng thì cũng bồi thường gấp mười , kèm bộ thu nhập từ mảnh đất đó trong năm.”
Sau đó, Linh Vũ cẩn thận và giải thích từng điều khoản trong hợp đồng cho .