Ba ngày trôi qua, hễ nhà nào ở thôn ruộng sườn núi thì ít nhất cũng một đến tham dự, nhà còn kéo cả gia đình .
Một là để xem náo nhiệt, hai là vì tò mò cái gọi là hợp đồng là gì.
Đến ủy ban thôn, tụm năm tụm ba bàn tán rôm rả, náo nhiệt vô cùng.
chín giờ, trưởng thôn Tiêu Thái Dương cùng ba nhà Linh Vũ xuất hiện đúng hẹn.
“Khụ, khụ, yên tĩnh một chút!” Trưởng thôn bước , cầm micro lên.
Thấy trưởng thôn tới, cũng dần im lặng, ánh mắt tò mò dán chặt tập hồ sơ tay Linh Vũ.
Nhiều trong thôn vốn chữ, nhưng trưởng thôn và đám thanh niên thì , nên cho dù Linh Vũ học hành cao đến cũng chẳng ai sợ lừa.
Tửu Lâu Của Dạ
Huống chi, cả nhà Tiêu Chính Dương từ tới nay vốn nổi tiếng thật thà ngay thẳng, từng chuyện gì gian dối.
Trưởng thôn cất giọng tiếp:
“Bà con cũng hôm nay triệu tập để bàn việc gì , chính là chuyện Linh Vũ thuê mảnh đất cát khô ở núi. Đó vốn là loại đất hạng bét, tính giá thuê bình thường là 300 đồng một mẫu. con bé Linh Vũ đây công bằng, nghĩ tình bà con trong thôn, nên đưa giá 400 đồng một mẫu. Cho nên, đừng ai nghĩ tiền thuê thấp lắm lời, viện cớ tăng giá nọ. , Tiêu Thái Dương là đầu tiên đồng ý !”
Vừa dứt lời, lớn tiếng phụ họa:
“Trưởng thôn cứ yên tâm, chúng hiểu cả, về tuyệt đối suy nghĩ đó.”
“ đó, tiền thuê của Linh Vũ cao hơn hẳn , mà còn khó thì chẳng khác nào vô lý, mất mặt.”
“ cũng đồng ý, hứa cho con bé thuê thì sẽ đổi ý.”
Mọi lượt hô vang phụ họa.
Thế nhưng, vẫn mở miệng hỏi:
“Linh Vũ , thật chúng còn … thể mượn bò nhà cháu ruộng vòng vòng nữa ?” Ý ngầm chính là xin phân bò.
Nghe , mấy khác cũng hùa theo:
“ đó, Linh Vũ, cho mượn ?”
Nói trắng , đất cát ở núi vốn khó trồng, thu hoạch chẳng đáng là bao, chi bằng cho thuê thì tiền lời hơn.
Gần đây còn lời đồn, ai chịu cho Linh Vũ thuê đất thì cũng chẳng mượn nổi bò vương, nhưng giờ trong lòng họ cũng lo lắng, lỡ như khi ký thuê đất xong, Linh Vũ cho mượn bò nữa thì ?
Linh Vũ thẳng thắn đáp:
“Bò vương cháu sẽ cho mượn nữa.”
Câu dứt, cả hội trường lập tức náo loạn.
“Cái gì? Không cho mượn?”
“Nếu cho mượn bò, thì… thì chúng cho thuê đất nữa !” Có bực bội, nhớ đến lời đồn đó, bèn tức giận : “Trước thuê đất nên mới cho chúng mượn bò, giờ ký rút , Linh Vũ, cháu cũng tính toán quá đó!”
“Trương Thu Hương, chị là ?” Chu Yến lọt tai, lập tức phản bác: “Linh Vũ cho mượn là tình nghĩa, cho mượn cũng là lẽ thường. Trong thôn chẳng còn nhiều nhà bò , chị mượn? Người cũng bỏ tiền mua, bò công cộng miễn phí!”
Trương Thu Hương hừ lạnh:
“ bò nhà họ bò vương, mượn về cũng chẳng ích gì.”
Thím Tư nhà họ Tiêu cũng lên tiếng:
“Bò vương chẳng cũng là bò chắc? Chẳng nhà bỏ tiền mua chắc? Nói tính toán, chính chị mới là tính toán. Vừa cho mượn bò ngoắt đòi cho thuê đất, chẳng đang uy h.i.ế.p con bé ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-109-con-gai-minh-duong-nhien-minh-phai-che-cho.html.]
Trương Thu Hương chặn họng, đỏ bừng cả mặt, bực dọc to:
“Đất cũng là của , thích cho thuê là quyền của , gọi là uy hiếp?”
Mấy khác cũng chen :
“Linh Vũ, thật sự cháu cho mượn bò nữa hả? Nếu thế thì chắc nhà cũng cho thuê đất .”
“Chuyện … cho thuê thì lắm, đồng ý mà?”
“Đồng ý thì chẳng lẽ thể đổi ý ?”
“Các cho thuê thì cho! Núi đất bỏ hoang cũng chỉ phí, cho thuê lấy tiền còn hơn.”
“ , Linh Vũ trả 400 một mẫu . còn bên thôn Lưu, đất hạng bét chỉ trả 280 thôi.”
“Phải đó, dù cho mượn bò , vẫn cho thuê.”
Thế là hội trường chia ba phe, một phe chịu cho thuê, một phe sẵn sàng cho thuê, và phe còn thì lưỡng lự.
Tiếng tranh cãi ầm ĩ, thậm chí bắt đầu cãi vã, mắng .
Ngay lúc đó, Linh Vũ cầm micro lên:
“Bà con yên lặng một chút, cháu nốt . Vừa nãy lời của cháu vẫn hết .”
Hội trường thoáng chốc yên lặng, nhưng nhiều gương mặt vẫn còn lộ vẻ bực tức.
“Linh Vũ, cháu cứ , chúng đây.”
Linh Vũ mỉm :
“Cháu cho mượn bò, nhưng bà con thể thoải mái đến chuồng bò nhà cháu mà hốt phân mang , cái chẳng còn tiện hơn ?”
Bò cho mượn thì còn trông chừng, lỡ ai nóng ruột nhiều phân dùng thủ đoạn ép bò ăn, ép bò uống, thậm chí bỏ t.h.u.ố.c cho phân thì chẳng hại nó .
Bò nhà , tất nhiên tự thương lấy.
Cả hội trường xong đều ngẩn .
“Ha ha!” Chu Yến phá lên : “Biết ngay con bé Linh Vũ tử tế mà. Vậy mà còn khó , giờ thì hả?”
“ đó, đất nhà mấy vàng bạc gì, thuê thì thôi, như ai cần chắc.”
“Ha ha, Linh Vũ để hốt phân về, đoán chẳng , cứ thích dắt bò đồng thôi.”
Một trúng tim đen, mặt đỏ gay, hổ tức, nhưng dám mở miệng cãi nữa.
Nếu lỡ sai, đến phân cũng chẳng cho lấy thì trời cũng vô ích.
Đành gượng:
“Chúng chỉ đùa thôi mà!”
Lúc , Tiêu Chính Dương, cha của Linh Vũ mới lên tiếng:
“Cả đời sống ở thôn , tính tình chắc bà con đều rõ. Linh Vũ nhà cho mượn bò vốn là lòng , nhưng tấm lòng coi là chuyện đương nhiên. Về , ai còn dám con bé tính toán, bụng xa… thì đừng trách trở mặt.”
Con gái , tất nhiên cha che chở!