Ba ngẩn ngơ mấy quả cà chua bò con từ chối, nó chịu ăn, mà họ cũng chẳng thể vứt , thì ai sẽ ăn đây? Cả bọn đều vô cùng rầu rĩ.
Đột nhiên, Ninh Vĩ Nhất kêu to:
“Khoan … con bê lườm bọn ? Các thấy ?”
Ngoại trừ Tiêu Linh Vũ, tất cả đều đồng loạt sang Tiểu Quang.
“ , nó lườm bọn khinh bỉ đấy!” Dương Bảo Lâm hít một kinh ngạc: “Chẳng lẽ nó là thần thú trong truyền thuyết?”
Khang Lạc lớn:
“Chúng đang ở trong thế giới võ hiệp đấy ?”
Rồi sang Tiêu Linh Vũ khen ngợi:
“Chị Linh Vũ, Tiểu Quang thông minh thật!”
Tiêu Tiểu Hối cùng mấy đứa nhỏ khác cũng theo. Nghe , bé liền cao giọng:
“Có gì ! Tiểu Quang chính là hùng cứu , nó là thiên tài chứ!”
Ba sinh viên lập tức hứng thú:
“Tiểu Hối, mau kể cho bọn !”
Tiêu Tiểu Hối ưỡn ngực, giọng đầy tự hào:
“Vài hôm , khi chị họ từ trấn trở về, Tiểu Quang lao khỏi đám đông, chạy thẳng đến bên chị , nó chị họ với đôi mắt ngấn lệ. Lúc đó chủ cũ của nó cũng đến, khi hỏi thăm, chị họ mới Đại Quang sắp đem g.i.ế.c thịt. Thế là chị họ liền mua luôn cả hai con về.”
Tiêu Linh Dạ và đám bạn xong đều ngỡ ngàng.
“Tiểu Quang thật sự thông minh.” Khang Lạc khỏi thán phục: “Nó còn để cầu cứu. Đây là đầu tiên thấy chuyện như .”
“ cũng , đầu tiên mới con bò .” Ninh Vĩ Nhất cảm thán, Tiểu Quang: “Nó mới bao nhiêu tuổi , mà trung thành và hiếu thảo hơn nhiều !”
“ thế!” Mấy khác đồng tình.
Dương Bảo Lâm thở dài:
“Thật thấy con chúng còn chẳng bằng một con bò.”
Đến cả bò còn cách để cứu , con thì ?
Cả bốn sinh viên đồng loạt trầm ngâm thở dài.
Ninh Vĩ Nhất quả cà chua cắn dở trong tay, giơ lên mặt Tiểu Quang, dụ dỗ:
“Tiểu Quang, mới chỉ cắn một miếng thôi, đừng lo, khỏe mạnh, ăn hộ quả nhé!”
Tiểu Quang xoay đôi mắt to tròn , như đang cân nhắc điều gì.
Rồi nó thè lưỡi, nhẹ nhàng l.i.ế.m lấy quả cà chua trong tay Ninh Vĩ Nhất. “Ực!” Quả cà chua biến mất trong miệng nó.
Tửu Lâu Của Dạ
Thấy , mấy vội vàng bắt chước:
“Tiểu Quang, bọn cũng cà chua cho em đây. Bọn cũng khỏe mạnh mà!”
Tiểu Quang liếc mấy quả cà chua của họ, sang giỏ cà chua bên cạnh Tiêu Linh Vũ. Nó do dự một lát, cuối cùng vươn lưỡi cuốn sạch mấy quả cà chua cắn dở miệng. Sau đó, nó đưa mắt giỏ của Tiêu Linh Vũ.
Tiêu Linh Vũ mỉm , lấy một quả. Tiểu Quang cuốn lấy, bỏ miệng, nhưng , nó nuốt xuống ngay. Thay đó, nó đầu về phía con bò cái già đang trong chuồng. Nó ọ ọ gọi một tiếng. Con bò cũng ọ ọ đáp , đưa lưỡi nhận lấy quả cà chua mà Tiểu Quang dâng cho.
Mọi đều kinh ngạc sững sờ. Tiểu Quang chỉ thông minh, mà còn quá hiếu thảo, nó nhường đồ ăn ngon cho . Khoảnh khắc khiến ai nấy đều xúc động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-100-khoang-khac-xuc-dong.html.]
Con bò già vốn tuổi cao, khi sinh Tiểu Quang thì sinh bệnh, sức khỏe ngày một yếu. Đến cuối đời, nó đưa tới lò mổ, may mắn , nhờ con trai kêu cứu, nó cứu sống, mang con nó trở về chính là Tiêu Linh Vũ.
Từ khi đưa chúng về, Tiêu Linh Vũ đều cho uống nước suối thần kỳ, tình trạng của Đại Quang cải thiện rõ rệt, còn quá yếu như , nhưng một điều chẳng bao giờ đổi, đó là tình mẫu tử của nó dành cho Tiểu Quang.
Nó luôn để Tiểu Quang ăn , bản chỉ chịu ăn khi con thúc giục. Chính vì thế, mới cơ hội chứng kiến cảnh tượng cảm động Tiểu Quang dâng cà chua cho .
Tiêu Linh Vũ đưa thêm cà chua cho Tiểu Quang, nhưng nó đem dâng hết cho . Cô cúi giỏ cà chua, phát hiện chỉ còn một nửa, cô với Tiểu Quang:
“Em ăn hết một nửa , nửa còn để ngày mai ăn nhé!”
Đôi mắt Tiểu Quang vẫn dán chặt giỏ cà chua, rõ ràng là còn ăn thêm.
Ninh Vĩ Nhất mà đành lòng, liền :
“Chị Linh Vũ, là để Tiểu Quang ăn hết cả giỏ . Nếu đủ, bọn em sẽ mua thêm của chú Trần. Chị đừng lo, bọn em trả tiền.”
Khang Lạc và Dương Bảo Lâm cũng vội vàng gật đầu đồng tình:
“ đấy, để Tiểu Quang ăn hết , bọn em sẽ mua thêm.”
Tiêu Linh Dạ lập tức vỗ mạnh gáy bọn họ, bực bội :
“Các đang cái gì thế hả? Có mấy nghĩ chị tiếc tiền ?”
Ba lập tức ôm gáy, ngơ ngác Tiêu Linh Dạ.
Tiêu Linh Dạ giải thích:
“Dù Tiểu Quang và Đại Quang là bò, nhưng chúng cũng như con , thể ăn quá nhiều một lúc, nếu sẽ đau bụng. Hai con nó ăn hết tám quả cà chua , ăn thêm nữa là . Các sinh ngậm thìa vàng, nên mấy chuyện đương nhiên hiểu!”
Ba lí nhí nhận :
“Xin , bọn em .”
Khang Lạc vỗ đầu Tiểu Quang, dịu giọng dỗ dành:
“Tiểu Quang, hôm nay ăn thêm nữa , kẻo đau bụng. Ngày mai bọn mang đến cho em nhé, ?”
Tưởng rằng sẽ chẳng phản ứng gì, ai ngờ Tiểu Quang gật đầu, còn ọ ọ đáp .
Khang Lạc xúc động đến đỏ hoe cả mắt.
Sau đó, cả nhóm rời khỏi chuồng bò của Tiêu Minh Dương.
Trước khi , Ninh Vĩ Nhất sang với Tiêu Tiểu Hối:
“Tiểu Hối, chiều nay sẽ chăn bò cùng em, ?”
Tiêu Tiểu Hồi cảnh giác , đôi mắt sáng rực đầy đề phòng:
“Anh… định giở trò gì thế?”
Ninh Vĩ Nhất nghẹn lời, bất lực xoa trán bé:
“Anh chỉ giúp thôi. Dù thì em cũng để Tiểu Quang ăn mất rau quả của , trong khi nhiệm vụ của em là trông coi nó mà.”
Ninh Vĩ Nhất là khách của Tiêu Linh Dạ, nắm điểm yếu của Tiêu Tiểu Hồi. Cậu bé đành thở dài cam chịu:
“Được …”