Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Khó trèo cao - PN 11

Cập nhật lúc: 2025-05-31 06:47:40
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gác máy, Tiểu Hàn vẫn đang chăm chú xem hoạt hình.

 

“Ăn chút bánh kẹo đi.”

Quan Tinh Hòa đưa cho cậu một viên.

 

Cậu ngoan ngoãn ăn, đôi mắt cong cong:

“Cảm ơn chị.”

 

“Cái bánh sơn tra này do anh trai làm đó.”

 

Cậu chớp mắt, cắn một miếng, rồi cụp mắt xuống.

 

“Sao thế? Không ngon à?”

 

“Không phải.”

Cậu nắm chặt miếng bánh trong tay, giọng nhỏ xíu:

“Em nhớ ba. Ba cũng hay làm mấy món này…”

 

Cố Hàn đột nhiên thấy hối hận.

Có phải mình sai rồi, không nên bỏ đi như vậy?

 

Nhưng… ba mắng nhóc đau lòng lắm.

 

Cậu lau nước mắt, ôm cặp đứng dậy:

“Chị ơi, em không coi hoạt hình nữa. Bài tập hôm nay nhiều lắm.”

 

“Vậy được.”

Quan Tinh Hòa lau miệng cậu, “Chị đưa em lên thư phòng làm bài.”

 

Đêm yên tĩnh.

 

Cậu bé ngồi thẳng lưng, thu lu trên ghế lớn, chăm chú viết bài, tiếng bút sột soạt vang lên khe khẽ.

 

Nhìn cảnh đó, tim Quan Tinh Hòa mềm nhũn.

Cô bất giác nghĩ: nếu có một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy… chắc cũng tuyệt lắm.

 

Lúc đó, có tiếng gõ cửa nhẹ.

Hạ Chước đã về.

 

Thấy Tiểu Hàn đang làm bài, anh hơi ngạc nhiên.

 

Quan Tinh Hòa kéo anh ra ngoài, kể lại đầu đuôi.

 

“Được rồi… sáng mai anh đưa thằng bé đi học.”

Anh nhìn vào trong một cái rồi nói:

“Đi gọi nó xuống ăn cơm đi.”

 

Khi ăn, Cố Hàn rất ngoan.

Cậu không kén ăn, còn ngọt ngào khen ngon.

 

Hạ Chước yên lặng gắp cho cậu ít măng.

 

“Mai mấy giờ đi học?”

 

“8 giờ sáng ạ.”

 

“Vậy sáng mai muốn ăn gì?”

 

Cậu chớp chớp mắt:

“Con… con được chọn à?”

 

Ở nhà, chỉ mẹ mới có quyền đó thôi.

 

Hạ Chước sững lại.

Cố Miểu thật sự nghiêm khắc với con.

 

Nghĩ đến thời thơ ấu của mình cũng thiếu vắng tình thương, anh dịu giọng:

“Được chọn chứ.”

 

Cố Hàn cười tươi:

“Vậy con muốn ăn cơm nắm và sữa đậu nành.”

 

Quan Tinh Hòa phụ họa:

“Sao Tiểu Hàn biết chị thích món đó nhất nhỉ!”

 

Cậu bé cảm thấy, ở đây đúng là thiên đường.

Chị cho kẹo, anh chuẩn bị bữa sáng, còn đưa đón đi học.

 

Cứ như vậy… hạnh phúc quá đi mất.

 

Hạnh phúc đến mức… cậu muốn trở thành con của chị.

 

Hạ Chước xử lý xong công việc, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hàn đang làm bài.

 

Quan Tinh Hòa chuẩn bị riêng cho cậu một cái bàn nhỏ, để cạnh bàn làm việc của Hạ Chước.

 

“Có bài nào không hiểu không?”

 

“Có ạ.”

 

Hạ Chước cúi xuống nhìn đề bài:

“Bài này mình sẽ nghĩ thế này, giả sử…”

 

Hạ Chước từ nhỏ là học bá. Học trò đầu tiên của anh là Quan Tinh Hòa – người mà anh không bao giờ nỡ nghiêm khắc.

 

Thế nên, mỗi lần dạy ai đó, anh luôn hạ giọng dịu dàng nhưng nghiêm túc.

 

Anh giảng rất rõ ràng, đến mức Tiểu Hàn nghe mà dần dần… chìm vào mê mẩn.

 

“Anh ơi, anh giỏi thật đó, em hiểu liền luôn.”

“Hiểu rồi thì tốt. Còn chỗ nào chưa rõ không?”

Cố Hàn lắc đầu, “Không còn nữa.”

 

Bỗng nhiên, cậu thấy chẳng muốn về nhà chút nào, phải làm sao đây?

 

Hạ Chước đứng dậy, phát hiện Quan Tinh Hòa đang lặng lẽ đứng dựa vào khung cửa.

“Em đến từ bao giờ vậy?”

Quan Tinh Hòa đưa khay đồ ăn cho anh, “Mới tới thôi. Thấy anh đang dạy Tiểu Hàn học nên không làm phiền. Mới nãy dì làm chút đồ ăn khuya, hai người ăn đi kẻo nguội.”

 

Đêm đã khuya, mà mai lại còn có tiết mục diễn cho thiếu nhi.

Nam Cung Tư Uyển

Quan Tinh Hòa quyết định tập thêm nửa tiếng nữa.

 

Phòng đàn có cách âm rất tốt. Cô vừa lau dây đàn bằng dầu thơm, vừa bất giác nhớ tới nét mặt Hạ Chước.

 

Anh cúi đầu, gương mặt sắc sảo thường ngày bỗng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, đến cả giọng nói vốn trầm thấp cũng mang theo sự nhẹ nhàng, ấm áp.

 

Quan Tinh Hòa không chắc mình có thể trở thành một người mẹ tốt không.

Nhưng cô cảm nhận rõ, Hạ Chước chắc chắn sẽ là một người cha tuyệt vời.

 

Tự nhiên lại thấy muốn có con.

Một đứa ngoan ngoãn như Tiểu Hàn.

Biết gọi “mẹ” ngọt xớt, còn đem hết kẹo giấu được dâng hết cho cô.

Dù có uất ức, khóc rồi vẫn chịu khó ngồi làm bài tập.

 

Mùa thu đến nhẹ nhàng mà không báo trước.

 

Hôm nay là thứ sáu, Cố Hàn cùng các bạn ra khỏi lớp, đầu óc đã nghĩ tới bữa sáng ngày mai.

Cậu muốn ăn bánh trứng do anh trai làm, chấm với tương đậu đen.

 

Ngay lúc đó, một chiếc Bentley đen bóng lừ từ từ dừng lại trước cổng trường.

Cửa kính xe hạ xuống, Cố Hàn nhìn thấy người ngồi bên trong, lập tức sững lại.

“Ba…” Giọng cậu run run.

 

“Lên xe.” Giọng anh ngắn gọn, không cảm xúc.

 

Cố Hàn bất an, lặng lẽ lên xe.

Bên trong xe im lặng đến mức ngột ngạt.

 

Cậu len lén nhìn ba, lấy hết can đảm khẽ hỏi: “Còn anh con?”

Cố Miểu mắt vẫn nhìn về phía trước, “Anh con làm thêm giờ.”

 

Dối trá.

Rõ ràng anh vừa nói tối nay sẽ dẫn cậu đi ăn McDonald’s.

Cố Hàn chực muốn khóc.

 

Cậu bỏ nhà đi nhiều ngày như vậy, cuối cùng vẫn bị ba tìm thấy.

Không biết có bị đánh không nữa?

 

Cậu mím môi, ngoảnh mặt ra cửa sổ.

Lá vàng rụng khắp nơi, trời lại u ám, từng mảng mây xám chồng chất ở chân trời.

 

“Tiểu Hàn.”

Cậu giật b.ắ.n mình, “Dạ?”

Sắp bị mắng à?

 

“Cho con nè.”

Một túi giấy còn ấm được đưa ra từ n.g.ự.c áo ông.

Là McDonald’s.

Bên trong có burger đùi gà nướng và gà viên món mà cậu thích nhất.

 

Cố Hàn hít mũi, nước mắt chực rơi.

“Ba…”

Cố Miểu vẫn đang lái xe, nghe thấy giọng con run run, ngón tay cũng khựng lại.

 

“Sao thế?”

 

“Con xin lỗi…” Giọng cậu nghẹn ngào, “Con không cố ý bỏ nhà đi đâu…”

 

Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Miểu mềm lại trong thoáng chốc.

Anh nuốt khan, nói khẽ: “Ba cũng sai.”

“Không nên trách con. Tha lỗi cho ba nhé?”

 

Cố Hàn vừa ăn burger vừa gật đầu.

Thật ra từ lâu cậu đã tha thứ cho ba rồi.

Tối hôm đó, khi bỏ nhà đi, cậu đã nằm mơ thấy ba.

Thực ra… cậu rất nhớ ba.

 

 

Quan Tinh Hòa từ bệnh viện bước ra, đầu óc vẫn lơ mơ.

Cô không ngờ lại mang thai nhanh như vậy.

Rõ ràng mới chỉ vừa quyết định sẽ có con.

 

Cô vốn thể trạng yếu, lại mang cơ địa lạnh, cứ mùa đông là tay chân như rơi vào băng đá.

Cô từng nghĩ nếu muốn có con thì phải dưỡng sức thật tốt, ăn uống điều độ ít nhất một hai năm mới mong có kết quả.

 

Vậy mà bây giờ, tất cả đến quá bất ngờ.

 

Hạ Chước đỡ cô vào xe, cẩn thận cài dây an toàn, như thể sợ cô va phải bất kỳ thứ gì.

Quan Tinh Hòa bật cười, “Anh không cần cẩn thận thế đâu.”

 

Anh nhận ra cô đang lo lắng, bèn siết c.h.ặ.t t.a.y cô: “Đừng sợ.”

Thật ra trong lòng anh còn sợ hơn cô gấp bội.

 

Tối đó, Cố Miểu mang đến một đống sách.

“Toàn là sách tôi đọc lúc Sở Sở mang thai,” Anh nói, “Tôi còn ghi chú vài chỗ.”

“Cảm ơn anh,” Hạ Chước lật mấy trang, chữ viết chi chít.

 

Cố Miểu cười: “Tiểu Hàn nghe tin này vui tới mức tối không ngủ được, đòi chạy sang đây. Tôi sợ làm phiền nên không cho nó đến.”

 

“Không sao,” Hạ Chước cười, giọng dịu dàng hơn, “Lúc nào rảnh cứ dẫn nó qua chơi. Đứa bé đó rất ngoan, tôi và Tinh Tinh đều quý nó.”

 

Hạ Chước biết rõ, chính vì có Tiểu Hàn, Quan Tinh Hòa mới bắt đầu muốn làm mẹ.

 

Sau khi Cố Miểu rời đi, Hạ Chước thức trắng đêm đọc hai cuốn sách, còn ghi chú rất nhiều.

Anh càng đọc càng thấy lo như thể bất cứ điều nhỏ nhặt nào cũng có thể ảnh hưởng tới tâm lý và sức khỏe mẹ bầu.

 

Điện thoại rung lên.

Tin nhắn của Cố Miểu: “Đừng căng quá, nhiều cái trong sách là trường hợp hiếm gặp thôi.”

Là lời của người từng trải.

 

Nhưng Hạ Chước vẫn cứ lo.

Sáng hôm sau ra khỏi nhà, mặt mày anh vẫn còn phờ phạc.

 

“Sao anh trông như mất ngủ thế?” Quan Tinh Hòa hôm qua ngủ sớm, không biết anh thức trắng đêm.

“Đừng nói là lo quá không ngủ được nha?”

 

Hạ Chước im lặng, không nói nhưng cũng không cần trả lời.

 

Quan Tinh Hòa bật cười.

Cô luôn lạc quan. Hôm qua chỉ là bất ngờ chưa kịp phản ứng, ngủ một đêm dậy đã bình tĩnh lại.

Cô khẽ nhéo tay anh, “Không sao đâu, em không sợ.”

 

Hôm qua là anh an ủi cô, hôm nay thì đổi ngược lại.

 

Hạ Chước nghiêng đầu đón ánh nắng đầu thu:

“Ừ, vài hôm nữa anh đưa em đi khám.”

“Ok,” Quan Tinh Hòa cười, “Anh thích con trai hay con gái?”

 

Hạ Chước trầm ngâm giây lát, rồi thành thật: “Anh cũng chưa nghĩ ra.”

Lúc đầu chắc là nghiêng về con gái, một bé gái giống Tinh Tinh.

Nhưng Tiểu Hàn ngoan quá, khiến anh nghĩ, con trai cũng tốt chứ nhỉ?

 

Quan Tinh Hòa cười mỉm, “Em cũng chưa nghĩ. Dù sao thì… đứa nào em cũng thích.”

“Ừ,” Hạ Chước xoa đầu cô, “Anh cũng vậy. Chỉ cần khỏe mạnh là được.”

 

 

Việc kiểm tra thai kỳ rất kỹ lưỡng.

Chỉ số của Quan Tinh Hòa phần lớn đều bình thường, chỉ có một chút là đường huyết hơi cao.

Bác sĩ dặn cần chú ý chế độ ăn.

 

Hạ Chước thuê luôn chuyên gia dinh dưỡng về nấu ăn riêng cho cô.

Cô vốn thích ăn mặn, giờ chuyển sang ăn nhạt thấy thật chán, ăn mấy ngày liền cảm giác như đồ ăn không có vị gì.

 

Điều khiến cô sợ nhất, là mỗi sáng thức dậy đều phải đo đường huyết.

Việc này phải dùng kim chích nhẹ đầu ngón tay mà cô thì cực kỳ sợ kim tiêm, từ nhỏ đến lớn đều vậy.

 

Chuyện này trở thành nỗi ám ảnh tâm lý.

Hạ Chước nhìn mà xót xa.

 

Sáng nay, sau một hồi chuẩn bị tâm lý, Quan Tinh Hòa run rẩy đưa tay ra.

Dù có sợ, cô vẫn hiểu vì sức khỏe của con, chút đau này chẳng đáng là gì.

 

Làm mẹ rồi, tự nhiên sẽ mạnh mẽ hơn.

Cô cũng đang dần học cách kiên cường.

 

Nhìn ngón tay run rẩy của cô, Hạ Chước cảm thấy tim mình thắt lại.

 

“Tinh Tinh.” Anh nắm tay cô, chìa ngón tay mình ra, “Từ nay, mỗi sáng chúng ta cùng đo nhé?”

 

Quan Tinh Hòa sững người.

Anh đâu cần làm vậy…

 

Cô chợt nhớ lại chuyện xưa lúc mình sợ phải nhổ răng khôn, anh cũng đi cùng.

Anh luôn như thế lúc nào cũng đứng chắn phía trước bảo vệ cô.

 

Quan Tinh Hòa cảm động đến đỏ mắt.

 

Cô nhìn anh lấy máy đo ra, nhẹ nhàng bấm đầu ngón tay mình.

Anh không hề nhăn mặt, động tác dứt khoát, bình thản như đang nói rằng: “Thấy không? Không có gì đáng sợ cả.”

 

Cũng chỉ như bị muỗi đốt nhẹ thôi mà.

 

Trong lòng Tinh Hòa, những cảm xúc ấm ức và lo lắng dường như cũng dần tan đi, theo ánh nắng ngoài cửa sổ lặng lẽ trôi qua tầng mây rồi khuất hẳn.

 

Cô đưa tay ra, ngón tay đã không còn run.

 

Một tiếng “cùm cụp” nhẹ vang lên.

Mọi thứ kết thúc.

Cô được kéo vào vòng tay ấm áp, tựa đầu vào n.g.ự.c anh.

 

Sáng sớm tĩnh lặng đến lạ. Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót trong trẻo hòa cùng nhịp tim vững chãi và ấm áp của Chước vang bên tai cô.

“Vất vả rồi.” Một cái vỗ nhẹ rơi lên đỉnh đầu.

Giọng anh khàn khàn, trầm thấp:

“Hôm nay em muốn làm gì?”

“Dẫn em đi dạo phố nha.” Cô nói nhỏ, hơi ngập ngừng, “Lâu lắm rồi chưa ra ngoài.”

 

Gần khu nhà có một trung tâm thương mại cao cấp.

Tinh Hòa vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng vẫn khoác lên người chiếc váy dài, nắm tay Hạ Chước, hai người trông như một cặp đôi đang hẹn hò.

 

Tầng một là khu trang sức và giày dép.

Chước kéo cô về phía khu nữ trang.

Nhân viên bán hàng bước tới, lễ phép chào:

“Dạ chào anh chị, hôm nay mình muốn xem gì ạ?”

Hạ Chước hỏi:

“Có mẫu nào dành cho em bé không?”

“Dạ, với trẻ nhỏ thì khóa bình an là lựa chọn phổ biến nhất ạ.” Nhân viên nhanh nhẹn lấy ra một chiếc khóa nhỏ xinh từ trong tủ.

“Mẫu này đang bán rất chạy.”

 

Chước khẽ nhíu mày:

“Nhỏ quá.”

Khách “sộp” rồi đây.

Nhân viên lập tức mỉm cười chuyên nghiệp:

“Dạ bên em còn nhiều mẫu và kích cỡ khác nhau, có thể đặt riêng theo yêu cầu luôn ạ.”

 

Cuối cùng, Tinh Hòa ôm về một túi đầy khóa vàng.

“Em bé còn bé xíu, đeo gì nổi nhiều như vậy?”

Hạ Chước chăm chú nhìn từng món rồi nói:

“Không sao, thay phiên nhau đeo là được.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kho-treo-cao/pn-11.html.]

Từ đó, Tinh Hòa phát hiện Hạ Chước chính thức bước vào chế độ shopping không giới hạn.

Chỉ vài hôm sau, nhà đã chật kín các loại đồ sơ sinh, từ cũi, quần áo, sữa bột, tã lót, đồ chơi đến xe đẩy, ghế ăn. Cái gì dành cho con nít là anh đều không bỏ sót.

Lúc đó cô mới chỉ mang thai ba tháng, còn chưa biết giới tính em bé.

Nhưng Hạ Chước không quan tâm bé là trai hay gái, quần áo xanh lam hay hồng nhạt đều mua đủ cả.

 

Căn phòng dành cho con đã gần như không còn chỗ, anh liền chuẩn bị luôn một phòng thứ hai.

 

Khi cơ thể cô dần hồi phục, các triệu chứng thai nghén bắt đầu xuất hiện.

 

Nửa đêm thường bị chuột rút, Hạ Chước nhiều đêm liền thức dậy để xoa bóp cho cô.

Cô ăn vào rồi nôn ra, không ăn được gì, anh liền ăn cùng cô, cô ăn một miếng, anh cũng chỉ ăn một miếng.

 

Mãi đến những tháng cuối thai kỳ, cô mới ăn uống dễ hơn một chút, nhưng lại hay thèm ăn vào nửa đêm.

 

Một đêm nọ, lúc hai giờ sáng, cô đột nhiên rất thèm bánh quẩy Tây Ban Nha loại có rắc đường.

Cô cứ nằm trằn trọc mãi.

Vừa trở mình một cái, Hạ Chước đã tỉnh dậy.

“Em sao vậy? Chuột rút hả?”

Tay anh đặt lên chân cô theo thói quen, xoa nhẹ.

 

“Không phải…” Cô ngập ngừng né ra, do dự vài giây rồi lí nhí:

“Em thèm bánh quẩy Tây Ban Nha… loại có đường.”

 

Gió ngoài cửa sổ khẽ lướt qua, lá cây xào xạc trong màn đêm.

Chưa đầy vài giây sau, chăn bên cạnh bị hất lên.

“Để anh đi mua cho.”

 

Nhưng giữa đêm khuya, tiệm bánh đâu còn mở cửa.

Anh đành tra công thức trên mạng.

Bình thường anh chỉ biết làm vài món đơn giản, món duy nhất từng làm ra hồn là bánh táo gai.

Lần này, cách làm phức tạp hơn hẳn.

 

Anh nghiêm túc đọc kỹ từng bước, cân đong nguyên liệu cẩn thận.

Chiếc bánh đầu tiên ra lò cũng là lúc gần sáng.

Sợ bánh còn nóng, anh để nguội một chút rồi mang lên.

“Ăn thử xem?”

 

Mùi thơm ngọt ngào lan toả.

Tinh Hòa cắn một miếng, nghe rắc một tiếng giòn tan. Ngon thật nhưng không giống hẳn vị cô từng ăn.

Cô ngước lên, nhìn anh đang ngồi đối diện giữa đêm khuya.

 

Trán anh lấm tấm mồ hôi, ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ chờ đợi, mang theo chút căng thẳng.

“Ngon không?”

 

Tim cô như bị bóp chặt.

Tự dưng thấy bản thân quá vô lý.

Nửa đêm rồi còn đòi ăn bánh, trong khi sáng mai anh phải đi làm. Những đêm gần đây anh chẳng ngủ đủ, cứ chăm cô từng chút một, rồi lại vì một cái bánh mà phải bận bịu như thế…

 

Thai phụ thường nhạy cảm nước mắt cô rơi lã chã.

“Ủa sao em khóc rồi?”

Hạ Chước quýnh lên, vội vàng lau nước mắt cho cô, vừa dỗ vừa lo:

“Anh làm không ngon hả? Để anh làm lại món khác nha. Hay mai anh ra xếp hàng mua ở chỗ kia?”

Cô khóc càng to hơn.

“Không phải… Không phải tại anh… Là tại em… Em làm khổ anh, bắt anh thức khuya, mấy hôm nay anh đâu có ngủ ngon…”

 

Cô ôm chầm lấy anh, nước mắt thấm ướt cả vai áo.

Hạ Chước nhẹ nhàng xoa lưng, giọng trầm khẽ vang bên tai:

“Anh ngủ ngon mà. Mỗi ngày đều ngủ ngon lắm.”

 

Người mất ngủ là cô.

Vì chuột rút, vì nghén, vì những buổi sáng thấp thỏm chờ kết quả khám thai.

Cô đã chịu quá nhiều rồi.

 

Anh không thể thay cô chịu đựng những điều đó.

Điều duy nhất anh làm được, là nấu món cô muốn ăn, xoa bóp khi cô đau, mua bất cứ gì cô cần.

Vậy mà anh vẫn cảm thấy… mình làm chưa đủ.

 

Anh ôm lấy cô, thì thầm bên tai như sợ làm cô hoảng:

“Từ giờ… đừng nói xin lỗi với anh nữa nha.”

Vì em không làm gì sai cả.

Và mọi điều em muốn anh đều sẵn lòng làm.

 

Tinh Hòa được anh dỗ đến mức tim cũng mềm nhũn.

Ở bên anh, cô cảm thấy bản thân có thể bỏ hết mọi gánh nặng, không cần phải cố gắng “hiểu chuyện”, cứ vô tư mà sống thôi.

 

Đêm đông năm đó, trở nên ấm áp đến lạ.

 

Ba tháng sau, Quan Tinh Hòa hạ sinh một bé gái.

 

Em bé nhỏ xíu, trắng trẻo và sạch sẽ, ai nhìn cũng phải xuýt xoa khen giống mẹ như đúc.

Hạ Chước thì ôm con trong tay, đến cả một cái nhúc nhích cũng luyến tiếc, anh gần như không muốn buông tay.

 

Mùa xuân lặng lẽ đến, nhẹ nhàng như thể chưa từng có mùa đông.

 

Hôm ấy, vợ chồng Cố Miểu dắt theo Cố Hàn đến trung tâm chăm sóc sau sinh thăm họ.

Nơi này vốn không cho người ngoài vào, nhưng Hạ Chước đã bao nguyên cả một tầng.

Trước đồng tiền, quy tắc cũng trở nên linh động.

 

Cố Hàn nhón chân, nhìn em bé trong nôi.

“Em gái đáng yêu quá đi mất.”

Đôi mắt to tròn lộ rõ sự khát khao. “Con… con có thể bế thử một chút được không?”

 

Trình Sở lắc đầu:

“Con còn bé, cẩn thận kẻo làm rơi em.”

Quan Tinh Hòa cười, dịu dàng xoa đầu Cố Hàn:

“Không sao đâu, để Tiểu Hàn bế thử một chút, con có sức mà, đúng không?”

 

“Vâng!”

Cậu bé gật đầu lia lịa, hai tay cẩn thận đỡ lấy cơ thể nhỏ xíu bọc trong lớp tã mềm.

 

Khuôn mặt em bé mềm mại như cụm mây bồng bềnh, nằm gọn trong lòng Cố Hàn, thậm chí còn cong miệng cười với cậu.

 

Trái tim cậu bé lập tức tan chảy.

Cậu cũng muốn có một em gái. Mỗi ngày ở nhà, có thể bế bồng, có thể chạm nhẹ vào đôi má phúng phính của em, chờ em lớn lên sẽ cho em ăn thật nhiều kẹo ngọt.

 

Cậu quay sang:

“Mẹ ơi, con cũng muốn có một em gái.”

 

Cố Miểu nhéo nhẹ má con trai, dở khóc dở cười:

“Mẹ sinh con đã như dùng hết sức của chín trâu mười hổ rồi còn gì.”

 

Ừ thì đúng thật, sinh con vất vả lắm.

Cố Hàn nhìn sang chị gái, thấy gương mặt chị vẫn còn hơi nhợt nhạt sau sinh.

Cậu không muốn mẹ phải khổ thêm nữa, nhưng mà… em bé thật sự quá đáng yêu.

 

Cậu chớp mắt, giơ ngón tay trỏ nhẹ nhàng chạm vào má em.

Một ngón tay chạm lên một lúm nhỏ, mềm như kẹo bông gòn mà cậu thích ăn nhất vừa mềm vừa ngọt.

 

Em gái… thật sự quá đáng yêu rồi.

 

Quan Tinh Hòa nhìn Cố Hàn ngẩn ngơ, bật cười:

“Bé con này cũng là em gái Tiểu Hàn mà, muốn gặp thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến chơi.”

 

“Thật hả?”

Ánh mắt Cố Hàn sáng rực lên.

 

Từ ngày chị mang thai, cậu rất ít đến nhà chị.

Ba mẹ bảo cậu tới sẽ làm phiền người lớn.

Bây giờ nghe chị nói thế, lòng cậu vui không tả được.

 

Quan Tinh Hòa mỉm cười, trêu thêm một câu:

“Biết đâu sau này, em gái chị lại thành vợ nhỏ của Tiểu Hàn đó nha~”

 

“Mặt” Cố Hàn lập tức đỏ bừng.

Vợ nhỏ.

 

Một đứa nhóc mới bảy tám tuổi thì biết gì về yêu đương.

Nhưng trong đầu cậu chỉ nghĩ đơn giản: nếu em gái thành vợ nhỏ của mình, nghĩa là cậu có thể nhìn thấy em mỗi ngày.

 

Hai má cậu đỏ lựng, tai cũng hồng rực.

 

“Được ạ.”

Cậu gật đầu thật mạnh.

 

Cố Miểu gõ nhẹ lên đầu con trai:

“Tiểu tử này, biết mình đang nói gì không đó?”

 

Cậu hơi rụt cổ lại, nhưng đôi mắt vẫn long lanh, tràn đầy quyết tâm.

Cậu đập đập ngực, hứa chắc nịch:

“Chị ơi, em sẽ đối xử thật tốt với em gái!”

 

Thật ra, Cố Hàn là một đứa trẻ rất giữ lời.

 

Ngay cả sau này, khi Hạ Hướng Tinh bắt đầu đi nhà trẻ, người cô bé dính lấy nhiều nhất vẫn là Cố Hàn “anh trai” nhà bên.

 

Tuy nhiên, trong lòng Hạ Hướng Tinh luôn có một điều không hiểu:

Tại sao Cố Hàn gọi ba mẹ cô bé là "anh chị". Nhưng cô bé lại gọi cậu là "anh" chứ không phải gọi là chú nhỏ à?

Chuyện vai vế… rối quá.

 

Cô bé nghiêm túc chất vấn Cố Hàn điều này.

Thiếu niên chỉ gãi mũi, hơi ngượng:

“Gọi quen rồi, sửa không nổi.”

 

Nhưng Hạ Hướng Tinh rất thích Cố Hàn.

Nên cuối cùng cô bé cũng chẳng thắc mắc nữa.

Gọi thế nào cũng được, dù sao cậu cũng giống anh trai ruột của mình là được rồi.

 

Hạ Hướng Tinh từng xếp hạng tất cả những người cô yêu quý nhất.

Hạng nhất: Cố Hàn.

Hạng nhì: Mẹ.

Hạng ba: Ba.

 

Nhưng hôm nay, người ở vị trí thứ hai: mẹ lại bị cô bé “đắc tội”.

 

Chỉ vì cô làm mất bài tập ở nhà trẻ, mẹ đã nghiêm khắc mắng.

Cô bực lắm. Hôm qua mẹ còn cấm cô ăn kem cơ mà.

Cô giận quá, cãi lại… khiến mẹ rơi nước mắt.

 

Cô tìm đến anh Cố Hàn nhờ tư vấn, đúng lúc anh đang làm bài tập.

Hạ Hướng Tinh nhón chân nhìn qua, toàn chữ với số mà cô chẳng hiểu gì.

 

“Anh ơi…”

Cậu nhóc buông bút, mắt lấp lánh ánh nắng từ cửa sổ.

“Sao thế?”

 

“Hôm nay… em cãi nhau với mẹ. Mẹ không chịu nói chuyện với em nữa. Phải làm sao bây giờ?”

 

Cố Hàn nhíu mày:

“Kể rõ hơn đi.”

 

Bị anh trai “lạnh mặt” làm cho hơi sợ, Hạ Hướng Tinh lí nhí kể lại toàn bộ.

Cố Hàn nghe xong, thở dài:

“Là em sai rồi. Em phải xin lỗi mẹ.”

 

Hạ Hướng Tinh ngồi trên sofa, trong đầu cứ vang lên câu ấy.

 

Nhưng trẻ con hay tự ái.

Cô không muốn cúi đầu nhận lỗi.

 

May thay, ba đã về.

 

Dù trong bảng xếp hạng chỉ đứng thứ ba, nhưng trong lòng cô, ba là người tốt với mình nhất.

Ba chưa bao giờ mắng cô.

Nếu nói với ba, chắc ba sẽ giúp cô làm hòa với mẹ.

 

Cô bé ngước mặt lên:

“Ba ơi, ba về rồi!”

 

Hạ Chước xoa đầu con gái:

“Hôm nay ở trường vui không? Sao hôm nay ngoan thế, còn mang dép cho ba nữa.”

 

Cô bé mím môi, đôi mắt giống y hệt Quan Tinh Hòa, nhìn lén ba rồi lại cúi đầu.

Hạ Chước cười nhẹ, lòng cũng mềm theo.

 

“Sao thế? Lại thích món đồ chơi nào rồi à? Để mai ba nhờ chú thư ký mua cho nhé?”

 

“Không phải…”

Cô bé lắc đầu, khẽ dắt tay ba.

Hạ Chước lập tức bế bổng cô lên, cười nhẹ:

 

“Trường có ai bắt nạt con à?”

 

“Không… không có…”

Đôi mắt đỏ hoe, nhưng ngoài câu “không phải”, cô bé không nói thêm được gì.

 

Hạ Chước dịu giọng:

“Con không nói, ba sao biết mà giúp?”

 

Cô bé sụt sùi vài cái, rồi nhỏ giọng:

“Con… con làm mẹ giận rồi.”

 

“Sao lại giận?”

 

“Con làm mất bài tập, mẹ mắng, con lại cãi mẹ…”

 

Cô bé vừa nói vừa rơm rớm nước mắt:

“Ba ơi, con biết sai rồi. Ba có thể nói giúp mẹ đừng giận con nữa không?”

 

Hạ Chước đặt con xuống, khuôn mặt trầm xuống rõ rệt.

“Con làm mẹ giận, tại sao lại muốn ba xin lỗi thay?”

 

“Vì… vì con sợ…”

 

Trẻ con thường sợ bị giận lâu.

Cô nghĩ ba thương mình nhất, nên việc nhỏ như thế, ba chắc chắn sẽ giúp.

 

Nhưng lần này, Hạ Chước không chiều theo.

 

“Đã làm sai, thì phải tự mình chịu trách nhiệm. Không thể trông chờ người khác gánh hộ.”

 

Anh nghiêm túc:

“Trong nhà này, mẹ là quan trọng nhất. Con sai, chọc mẹ buồn, thì ba cũng không giúp gì được.”

 

Hạ Hướng Tinh đứng im, sững sờ.

Không ngờ ba lại từ chối cô.

 

Cô bé mím môi, mắt đỏ hoe, nước mắt sắp rơi.

 

Hạ Chước không vỗ về, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt bằng khăn giấy.

“Khóc xong rồi thì đi xin lỗi mẹ, được không?”

 

“…Vâng.”

 

Anh vỗ đầu cô:

“Giỏi lắm. Ba lên làm việc đây, con suy nghĩ kỹ đi nhé.”

 

Cô bé ngồi lại trên sofa, lặng lẽ tự cổ vũ mình.

Mất gần hai mươi phút, cô mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đi lên lầu.

 

Hành lang yên ắng, chỉ nghe văng vẳng tiếng mẹ đang nói chuyện.

 

“Bé con sẽ đến xin lỗi thôi.”

 

Giọng Quan Tinh Hòa mềm mại, ẩn chút xúc động:

“Ừ, em tha thứ từ lâu rồi.”

 

Ngay lúc ấy, Hạ Hướng Tinh vừa bước tới, chạm ánh mắt mẹ.

Ánh mắt ấy sáng dịu như ánh trăng nơi chân trời.

 

Cô bé nhào đến, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n mẹ:

“Mẹ ơi… con xin lỗi.”

Con sai rồi.

 

Mỗi người đều nên dũng cảm đối mặt với lỗi lầm của mình.

Và người thật lòng yêu thương bạn, luôn sẵn lòng tha thứ cho bạn.

 

Cô bé cảm thấy mình được bế bổng lên.

Trong vòng tay mẹ, cô thấy ba đang mỉm cười.

“Giỏi lắm.”

 

Cô đọc được khẩu hình môi ấy.

 

“Mẹ tha lỗi cho con rồi. Tối nay muốn ăn gì nào?”

 

“Gà hầm nấm… món ba thích.”

“Thế mẹ không được ăn à?”

 

“Vậy thêm cả món thịt kho chua ngọt mẹ thích nữa!”

 

Ngoài cửa sổ là ánh trăng dịu dàng và dài lâu.

 

Hạ Chước lặng lẽ nhìn vợ con ôm nhau.

Thì ra, thứ hạnh phúc mà bao năm qua anh từng ao ước…

…đã nhẹ nhàng nằm gọn trong lòng bàn tay.

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn các bạn đã đồng hành suốt chặng đường dài này.

Cúi đầu cảm tạ.

Loading...