Khó trèo cao - Chương 68
Cập nhật lúc: 2025-05-27 05:02:06
Lượt xem: 91
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đông, gió gào rít dường như cũng lặng xuống trong khoảnh khắc.
Quan Tinh Hòa bỗng nhiên thấy chút căng thẳng rõ lý do, cô nhỏ giọng hỏi:
“Ba con… ở nhà ạ?”
“À, hôm nay ông bận công việc, ở nhà.” Ngô Nhược đáp.
Không từ lúc nào, Hạ Chước xuống xe, lễ phép chào hỏi Ngô Nhược.
Quan Tinh Hòa khẽ kéo vạt áo , thì thầm:
“Ba em nhà… là về ?”
“Được.” Anh ngước mắt Ngô Nhược, lễ phép :
“Dì ạ, cháu còn chút việc, hôm khác đến thăm.”
“Người trẻ tuổi bận rộn là chuyện bình thường.” Ngô Nhược xua tay, vẻ hiểu chuyện:
“Vậy dì giữ cháu nữa, rảnh rỗi thì đến chơi cùng Tinh Tinh nhé.”
Chiếc xe từ từ rời khỏi khu biệt thự. Ngô Nhược sang hỏi:
“Bạn trai ?”
“A… Ừm.” Quan Tinh Hòa đáp, mặt đỏ.
“Thằng nhóc đó trai đấy.” Ngô Nhược giữ tay Quan Tinh Hòa, mỉm . “Hôm nào dì sẽ với ba con một tiếng, cả nhà cùng ăn bữa cơm nhé.”
Cánh tay Quan Tinh Hòa khựng trong một thoáng.
Ngô Nhược quen Hạ Chước, cũng chuyện năm xưa Quan Thành Vũ mờ ám nhưng dứt khoát thế nào khi chia cắt hai họ.
Nghe giọng dịu dàng, điềm đạm và vô tư của Ngô Nhược, trong lòng Quan Tinh Hòa khỏi dâng lên một tia bất an.
Vào trong nhà, dì Vương mang lên cho hai .
Ngô Nhược nhẹ nhàng đón lấy ly , khẽ : “Cảm ơn.”
Tư thế của bà vô cùng tao nhã, chỉ một phần ba mép ghế, đầu ngón tay sơn móng bóng loáng nâng ly lên một cách nhẹ nhàng, đến cả tiếng khua ly cũng vang lên.
Bà giống với Lâm Ánh ruột của Quan Tinh Hòa giọng nhẹ nhàng, ngôn từ thỏa đáng, cử chỉ duyên dáng. Như thể cả hai đúc từ cùng một khuôn mẫu của một tiểu thư khuê các danh môn.
Quan Tinh Hòa khẽ cúi mắt xuống.
Thực , Ngô Nhược là một kế . Quan hệ giữa họ vẫn luôn hòa thuận.
lẽ vì những chuyện xảy trong quá khứ, trong lòng Quan Tinh Hòa vẫn còn vướng mắc. Cô khó thể thiết với Ngô Nhược như một thật sự.
Cảm giác xa cách như thể khắc sâu m.á.u thịt, đến cả khi bà chỉ nhẹ nhàng khoác tay cô, cơ thể cô vẫn cứng theo bản năng.
Nam Cung Tư Uyển
Phòng khách yên tĩnh, Ngô Nhược dịu dàng :
“Tinh Tinh, ngày mai ba con sẽ về nhà một chuyến. Hai cha con cũng lâu gặp , tối nay con ở đây ngủ , ngày mai cả nhà cùng ăn bữa cơm.”
Quan Tinh Hòa do dự, mới gật đầu đồng ý.
Hôm , Lâm Tuyển kế lâu gặp cũng về nhà.
Dù quan hệ với Ngô Nhược phần xa cách, nhưng Quan Tinh Hòa và Lâm Tuyển vẫn giữ mối quan hệ khá . Họ trò chuyện một lúc thì Quan Thành Vũ trở về.
Theo ông là một đàn ông trung niên mặc vest ba mảnh chỉnh tề, phong thái nhẹ nhàng, lịch sự.
“Ông xem, bàn xong công việc với , về nhà liền nhất quyết đòi theo uống một chén rượu, chán ghét chứ?” Quan Thành Vũ cởi áo khoác , hiếm khi dùng giọng điệu bông đùa như , cho thấy ông với .
Quan Tinh Hòa thì từng gặp ông .
Người đàn ông xuống tự nhiên, mới sang thấy Quan Tinh Hòa đang cạnh Lâm Tuyển.
“Ồ… Đây là bạn gái của Tiểu Tuyển ?”
“Không , hiểu nhầm .” Quan Thành Vũ vội xua tay. “Lỗi của giới thiệu, đây là con gái của Quan Tinh Hòa. Trước đây con bé M quốc trao đổi, gần đây mới trở về.”
“À, thế là đoán sai .” Người , nâng ly rượu. “Xin nhé, phạt một chén.”
Quan Tinh Hòa ở một góc, chợt thấy bản như lạc lõng, ăn nhập. Giống như Ngô Nhược, Lâm Tuyển, Quan Thành Vũ mới là một gia đình thật sự hòa thuận vui vẻ.
những cảnh như cô chứng kiến nhiều , cũng học cách để lòng buồn bã nữa, chỉ thản nhiên đối mặt.
Cô chỉ yên lặng gắp thức ăn mặt , âm thầm nghĩ ăn xong bữa cơm sẽ trường.
Thế nhưng, vị khách cứ kéo câu chuyện về phía cô.
“Tiểu Tinh Hòa vẫn còn đang học ? Học ngành gì thế?”
“Dương cầm và violon.”
“Ồ, thật là khéo quá, con trai học lịch sử âm nhạc đấy. Hai đứa cũng bằng tuổi , chắc sẽ nhiều chuyện để lắm đây.”
“Được , , nào nào, các cháu thêm WeChat .”
Quan Tinh Hòa gượng một chút, đầu Quan Thành Vũ như cầu cứu.
“Không .” Ông dịu giọng hòa giải. “Người trẻ tuổi bạn bè với cũng , tính tiếp.”
Quan Thành Vũ từng gặp con trai của bạn vài , ấn tượng tệ. Nếu hai đứa thể phát triển thành đôi, đối với cả hai gia đình đều là chuyện .
Quan Tinh Hòa khiến cha thật sự mất mặt, chỉ im lặng cúi đầu, gì thêm.
Sau vài vòng rượu, vị khách ngà ngà say về. Quan Thành Vũ cũng uống đến ngả nghiêng, dường như sớm quên mất chuyện thêm WeChat.
Quan Tinh Hòa vội vàng dậy rút lui.
Cô tưởng rằng chuyện sẽ cứ thế trôi qua, ngờ hôm nhận điện thoại từ Quan Thành Vũ.
Hôm đó trời tạnh tuyết, Hạ Chước lái xe chở cô ngoại ô ăn ở một nhà hàng tại gia nổi tiếng, khó đặt chỗ.
Điện thoại vang lên.
“Tinh Tinh, hôm qua con vẫn thêm WeChat cho con trai chú Vương?”
Xe dừng , Quan Tinh Hòa lập tức mở cửa bước nhanh ngoài, tới góc khuất.
Tuyết lớn bay lả tả, vài bông rơi lọt cổ áo cô, lạnh buốt. Cô khẽ cắn môi, nhẹ giọng :
“Con bạn trai.”
Đầu dây bên im lặng lâu, hỏi:
“Từ khi nào?”
Cô sợ Quan Thành Vũ tức giận, nên hạ giọng đáp:
“Không lâu lắm…”
Giọng của Quan Thành Vũ trở nên lạnh lùng:
“Là Hạ Chước?”
Quan Tinh Hòa mím môi, trong lồng n.g.ự.c cảm thấy tim đập nhanh hơn, phần lo lắng. Không bao lâu trôi qua, cuối cùng cô nhỏ giọng đáp:
“Vâng.”
Vài ngày , Quan Thành Vũ tình cờ chú Vương :
“Hình như đưa tiểu thư về, ở cổng thấy Hạ thiếu gia.”
Quan Thành Vũ ban đầu còn tưởng ông nhầm, ngờ.
Nghe thấy nhịp thở đầy thấp thỏm của con gái, trái tim ông trầm xuống trong khoảnh khắc.
“Ba đồng ý.”
Ông họ giấu bao lâu, cũng họ ở bên từ khi nào.
Ông chợt nhớ bốn năm , chính từng với Hạ Chước một câu:
“Chờ đến khi con bé trưởng thành, tự nhiên sẽ hiểu ai mới là thích hợp với nó.”
Đến giờ ông vẫn nhớ rõ vẻ mặt hoang mang, nhẫn nhịn và thậm chí… đầy nhục nhã của trai trẻ năm đó.
Ông hiểu lòng tự trọng của một đàn ông quan trọng đến mức nào.
Đôi khi Quan Thành Vũ cũng nghĩ, năm đó Hạ Chước rời Hải Thị mang theo tâm trạng , sống qua mấy năm nay thế nào.
trong lòng ông, tình cảm thời thiếu niên luôn là yếu đuối và ngây thơ. 17, 18 tuổi… chẳng ai thể nhớ thương một lâu đến .
Huống chi, cha của từng tàn nhẫn và nhục nhã đến như thế.
Ông khỏi nghi ngờ: Hạ Chước và Quan Tinh Hòa ở bên , rốt cuộc là vì tình cảm thật lòng… là vì điều gì khác?
Quan Thành Vũ lập tức cúp máy, thèm con gái thêm gì nữa.
Đêm hôm đó, trăng tròn treo cao. Ông ánh trăng ngoài trời, suy nghĩ nhiều, nhiều…
Quan Tinh Hòa ngẩn ngơ tại chỗ. Mãi đến khi cảm nhận cái lạnh của tuyết len cổ áo, lạnh buốt da thịt, cô mới khẽ rùng .
Một làn ấm dịu dàng khẽ phất qua gáy.
Cô đầu , bắt gặp ánh mắt của Hạ Chước.
Đồng tử đen nhánh của ánh lên một tia sáng, ôn nhu lạ thường.
“Lần nhớ mang khăn quàng cổ theo.”
Quan Tinh Hòa dám mắt , chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.
Cô vốn tưởng rằng thứ còn thể thương lượng, nhưng cuộc điện thoại đột ngột của Quan Thành Vũ như một nhát chém, cắt đứt hết thảy những tưởng tượng đẽ của cô về tương lai.
Trong lòng cô chút bối rối, nhưng dám để lộ mặt Hạ Chước.
Nếu như thái độ của ba cô, sẽ phản ứng thế nào?
Hạ Chước khẽ chạm mặt cô, nhẹ giọng hỏi:
“Vừa gọi điện với ba em ?”
“Ừm.” Quan Tinh Hòa mím môi. “Ông gì, chỉ bảo em nếu rảnh thì về nhà một chút.”
Hạ Chước hỏi thêm, chỉ dịu dàng :
“Chúng mau ăn cơm . Không em mong chờ nhà hàng ?”
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kho-treo-cao/chuong-68.html.]
Bữa cơm đó trôi qua nhạt nhẽo, rõ ràng là nhà hàng mà Quan Tinh Hòa mong chờ từ lâu, mà cô chẳng chút hứng thú nào.
Ăn xong, Hạ Chước đưa cô về tới cửa chung cư.
“Anh lên cùng em ?” Quan Tinh Hòa hỏi nhỏ.
“Hôm nay công ty còn chút việc, em về nghỉ ngơi sớm .”
“Vâng… tạm biệt.”
Nhìn cánh cửa từ từ khép , Hạ Chước rút chìa khóa, xoay mở cánh cửa đối diện nơi ở của chính .
Anh bước phòng ngủ, cúi , mở két sắt trong góc .
Két hai tầng. Anh lấy một túi tài liệu ở tầng , xoay rời .
Gió đêm mùa đông thổi lạnh buốt, mở cửa sổ xe, lao nhanh lên đường cao tốc. Ánh đèn rực rỡ của thành phố Hải Thị phản chiếu trong đôi mắt .
Chiếc xe chạy thẳng đến cửa biệt thự.
Anh cẩn thận bước lên, ấn chuông cửa.
Một hồi tiếng bước chân dồn dập vang lên, một lúc, cánh cửa từ từ mở .
“Hạ… Thiếu gia?”
“Là , dì Vương. gặp chú Quan một chút.”
“À… .” Dì Vương lâu gặp , liếc từ đầu đến chân, giọng phần lưỡng lự. “ hôm nay ở nhà. Hay là… về ? Khi nào rảnh, sẽ gọi điện cho .”
Hạ Chước mím môi.
“Vậy phiền dì , cháu xin phép.”
Anh trong xe. Tuyết rơi từ khi nào, mùa đông hôm nay đặc biệt lạnh.
Liên tiếp vài ngày đó, Hạ Chước đều đến cửa biệt thự để chờ, nhưng thời gian Quan Thành Vũ về nhà thất thường, gặp một nào.
Từ Doanh Hạ Chước ngày càng trầm lặng, tâm trạng cũng trở nên chán nản.
“Tớ một bạn mới mở nông trại giải trí. Dẫn Tinh Hòa đổi khí một chút, về cha vợ chịu gặp mặt.”
Hạ Chước lắc đầu:
“Không .”
“Đi , tớ với Tinh Hòa , cô đồng ý . Còn cả Tiểu Béo và bạn gái , chúng cùng .”
Nghe nhắc đến Quan Tinh Hòa, vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Chước mới dịu :
“Được … .”
Hôm đó, tuyết ngừng rơi nhiều ngày liên tiếp.
Từ Doanh ngờ nông trại xa đến . Cả nhóm lái xe từ chiều, khi đến nơi thì trời nhá nhem tối.
Cũng may ông chủ chuẩn cho bọn họ một bữa ăn vô cùng phong phú.
Gà vịt thả vườn hầm tại nhà đặc biệt tươi ngon.
Hạ Chước múc canh cho Quan Tinh Hòa.
Bạn gái của Tiểu Béo lườm một cái khi thấy vùi đầu ăn canh:
“Anh cũng chẳng múc cho em một chén.”
“Anh sai , sai .” Tiểu Béo vội vàng múc một bát cho cô nàng.
“À đúng , tháng bọn em đính hôn, nhất định đến cổ vũ đó.”
Từ Doanh ngạc nhiên :
“Hai các nhanh ?”
“Vừa mới đến gặp ba cô .” Tiểu Béo gãi đầu, phần ngốc nghếch. “Ba cô hài lòng, là cứ đính hôn , chuyện cưới xin thì từ từ chuẩn .”
Quan Tinh Hòa cúi đầu uống canh, gì.
Liên tiếp mấy ngày qua, bất kể cô cố gắng thế nào để giao tiếp với Quan Thành Vũ, ông nếu né tránh thì cũng chỉ rằng nhất quyết sẽ đồng ý.
Cô ngước mắt thoáng qua Tiểu Béo.
Có lẽ là do uống rượu, khuôn mặt ửng đỏ nhẹ, ánh mắt khi sang cô gái bên cạnh đầy dịu dàng.
Quan Tinh Hòa nhớ đầu tiên cô gặp – lúc đó cởi trần, ánh mắt mơ màng đục ngầu, tóc bết dầu dính trán.
hiện tại, gầy nhiều, ăn mặc chỉn chu, ánh mắt trong sáng và thần.
Thì , một mối tình ba chúc phúc, thật sự thể khiến một trở nên hơn.
Ánh mắt Quan Tinh Hòa dần trở nên ảm đạm.
Trăng lên cao, bữa tối, lượt trở về phòng.
“Anh ơi, chúng ngoài dạo một chút .”
Trời lạnh thế , nhưng Quan Tinh Hòa cảm thấy buồn.
Hai sóng bước con đường phủ đầy tuyết trắng, mãi chẳng thấy điểm cuối.
Đêm yên tĩnh, Quan Tinh Hòa liếc Hạ Chước.
Ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống, gương mặt rũ bỏ dáng vẻ thiếu niên ngày lông mày sắc nét như gió đao, giống như thể gánh lấy khổ đau đời.
Thế nhưng, Quan Tinh Hòa nhớ đến đó, đàn ông với hốc mắt đỏ hoe, thấp kém cầu xin cô đừng chia tay.
Anh thật … hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài.
Trong lòng cô đột nhiên trào lên nỗi lo lắng, giọng nhẹ nhàng, như mang theo chút thăm dò:
“Anh… nếu như em là nếu, nếu ba em chấp nhận , thì sẽ gì?”
Cô ngây thơ nghĩ rằng Hạ Chước vẫn thái độ cứng rắn của ba , nên hết sức dè dặt mà bảo vệ .
cô hề , Hạ Chước ăn bao nhiêu “canh bế môn” .
Đêm đông, ánh đèn đường rọi xuống tuyết, biến mặt đất thành sắc cam ấm áp.
Hạ Chước cúi mắt, trong đáy mắt như cũng lấp lánh chút ánh sáng nhạt.
Giọng trầm thấp nhưng đầy kiên định:
“Vậy thì sẽ tìm ông hết đến khác, thuyết phục ông .”
Lấy tất cả những gì , cho đến khi ông đồng ý mới thôi.
Trong đêm tuyết yên tĩnh , Quan Tinh Hòa thấy rõ ràng nhịp tim lỡ một nhịp.
Cô sâu mắt đàn ông mặt.
Đôi mắt luôn đen láy giờ đây như chứa cả dải ngân hà, sáng rực như ngọn lửa trong đêm đông, sưởi ấm lo âu và bất an trong lòng cô.
Cô hít sâu một , cảm thấy tim mềm nhũn thể khống chế.
Phải , sẽ một ngày, tất cả đều thấy sự của .
Cô cong cong khóe môi, rõ là đang an ủi đang an ủi Hạ Chước:
“Anh như , ba em thể chấp nhận chứ?”
Đêm đông hôm đó lạnh buốt, nhưng khi Quan Tinh Hòa trở về phòng, trời còn quá khuya.
Cô tắm rửa xong, gọi điện cho Quan Thành Vũ.
“Ba…”
Đầu dây bên im lặng hai giây:
“Tinh Tinh, trễ thế còn ngủ ?”
“Không, con chuyện với ba một chút.” Quan Tinh Hòa bầu trời đầy tuyết trắng đang rơi.
Nhiều năm như , đây dường như là đầu tiên cô chủ động trò chuyện với ông.
Không từ bao giờ, mối quan hệ cha con dần trở nên xa cách, cô cũng dần dần xa rời mái nhà .
Quan Thành Vũ cô gì, thở dài:
“Được, con .”
“Ba, ba …”
“Hồi con học lớp 9, con thi Hải Âm. Khi đó cả nhà đều chỉ một suất, con thể nào , thực tế, nghĩ cho tương lai. chỉ với con: ‘Em thể, cho dù chỉ một suất, tại thể là em?’”
“Anh cho con cả chồng ghi chú, giúp con học bù. Có những lúc con nghĩ, giá như là ruột của con thì bao.”
Cô ngừng một chút, tiếp tục :
“Sau khi học cấp 3, lúc xảy động đất, chân con thương, chỉ lao cứu con. Tối hôm đó chân con đau dữ dội, giường dám ngủ, cứ chờ điện thoại của ba… nhưng ba từng gọi.”
“Con ba và nhiều khúc mắc, hai gần như để ý tới con, chẳng mấy khi quan tâm. Khi đó, chỉ ở bên con.”
Đêm đông, Quan Thành Vũ những bông tuyết lặng lẽ rơi ngoài cửa sổ, tim ông bất chợt thắt .
Ông từng cho con gái sự đồng hành đúng nghĩa, nhưng cũng ngờ bỏ lỡ nhiều đến .
“Tinh Tinh, ba…”
Cổ họng ông nghẹn , thậm chí nên gì.
Cuối cùng, chỉ thể chậm rãi một câu:
“Để ba suy nghĩ thêm.”
Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi tiếng động.
Quan Thành Vũ nghĩ, lẽ đến lúc tìm một cơ hội, xuống chuyện thẳng thắn với Hạ Chước.
Những gì qua thì cứ để qua, nhưng tương lai… cần một cái kết rõ ràng.
Tác giả lời :
Chắc sắp kết thúc , đại khái còn hai chương nữa thôi. Sẽ một chút phiên ngoại ngọt ngào nhé~