Khó trèo cao - Chương 60
Cập nhật lúc: 2025-05-26 06:34:49
Lượt xem: 108
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không khí trong phòng tràn ngập nóng.
Quan Tinh Hòa những nụ hôn của khiến cả tê dại, ngay cả làn da nơi cổ cũng đỏ lên đầy cảm giác ngượng ngùng.
Cô theo bản năng tránh , nhưng lưng chỉ là mặt đá lạnh lẽo, còn đường lui.
“Anh…” cô nhẹ nhàng đẩy vai .
chỉ càng khiến cúi xuống gần hơn, khiến cô gần như thể thở nổi.
Nam Cung Tư Uyển
Dường như cảm nhận sự căng thẳng của cô, Hạ Chước khựng , lùi một chút.
Quan Tinh Hòa mới thở phào, thì bất ngờ bế bổng lên khỏi mặt đất.
Cánh cửa phòng tắm đá bật mở, gió lạnh từ ngoài ùa .
Anh đặt cô nhẹ nhàng xuống giường, nóng như lửa của cũng đè lên.
Những nụ hôn chậm rãi rơi xuống: từ môi cô, đến má, đến sống mũi, mỗi chỗ đều nhẹ nhàng và dịu dàng.
Quan Tinh Hòa vô thức co các đầu ngón chân , trái tim trong lồng n.g.ự.c như nhảy ngoài.
Cánh tay rắn chắc của thiếu niên chống xuống hai bên cô. Tóc vẫn còn nhỏ nước, từng giọt lạnh lẽo rơi xuống làn da ấm áp.
Đây là đầu tiên hai mật đến . Quan Tinh Hòa hiểu rõ sắp chuyện gì xảy . Trong lòng cô chút sợ hãi, chỉ dám nhắm mắt , mặc kệ thiếu niên hôn lên từng nơi cơ thể.
Anh nhẹ nhàng đẩy lớp áo dày và chiếc váy len của cô lên, để lộ đôi chân dài trắng ngần run rẩy làn gió lạnh.
Cô lo lắng đến mức suýt , hai tay khẽ đẩy cánh tay , giọng thì thầm:
“Anh ơi…”
“Ừ?” Giọng khàn khàn, vang trong khí lạnh, khiến tim Quan Tinh Hòa như lỡ một nhịp. Giọng cô nhỏ như tiếng mèo con:
“Em… em sợ…”
Cô ngẩng lên , ánh mắt thiếu niên sâu thẳm, má đỏ ửng, ẩn chứa chút rối loạn vì dục vọng.
“Đừng sợ, sẽ gì cả.” Anh khẽ vuốt gò má cô. “ em đừng xem mắt nữa, ?”
“Xem mắt gì cơ?” Cô tim đập thình thịch, lúng túng hỏi .
Anh đáp, chỉ mạnh mẽ hôn một cái lên má cô, giọng nhỏ nhẹ:
“Chờ , ?”
Cô vẫn hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Anh nhẹ, đưa tay từ từ kéo chiếc áo cô xuống.
“Vậy cho ôm em thêm một chút nữa, ?”
Cách khác hẳn bình thường, bá đạo dịu dàng, khiến tim Quan Tinh Hòa đập loạn. Cô ngại ngùng cụp mắt xuống, gật đầu nữa.
Anh cúi hôn cô.
So với dáng vẻ thường ngày lạnh lùng, thì lúc Hạ Chước thật khác, một phần bá đạo, một phần quyến luyến, trái tim thiếu nữ của cô rối loạn.
Không hôn bao lâu, cuối cùng mới ôm chặt cô lòng, nhẹ giọng an ủi:
“Đừng sợ…”
Anh vỗ nhẹ lưng cô, khẽ hôn lên vành tai cô, dịu dàng :
“Ngủ .”
Ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ, len lỏi trong phòng. Hạ Chước lờ mờ thấy tiếng chuông điện thoại, lật nhấc máy.
“Alo?”
“A Chước! Có tin nè, Lâm tổng hẹn gặp tối nay, bàn kỹ hơn về phương án hợp tác.”
Sau một đêm say xỉn, đầu vẫn còn choáng. Anh day day thái dương, đáp khẽ:
“Được.”
“Vậy chuẩn cho kỹ , tối gặp nhé!”
Cúp máy xong, Hạ Chước mới cảm thấy cánh tay tê mỏi như đè chặt.
Anh đầu, đồng tử lập tức co .
Một cô gái đang gối đầu lên cánh tay , mắt mở lơ mơ:
“Anh tỉnh ?”
Anh cứng , ánh mắt lướt qua chiếc cổ trắng ngần vết hồng nhạt, tay nắm chặt theo phản xạ.
Quan Tinh Hòa nhớ chuyện tối qua, hổ nhưng cố vẻ tự nhiên, vòng tay quanh , ngả đầu n.g.ự.c :
“Buổi sáng ăn gì đây?”
“Anh…” Hạ Chước nuốt nước bọt, cố nhớ chuyện tối qua.
Trên giường. Trong phòng tắm.
Anh mím chặt môi, trong đầu hiện lên cảnh cô gái chiếc ga trắng tinh, tay khẽ đẩy , khẽ rằng cô sợ.
Anh… rốt cuộc gì?
Hối hận ập đến, Hạ Chước chỉ tát một cái.
Lúc còn chẳng thể cho cô gì, chuyện như …
Trong khí bắt đầu chút se lạnh của đầu đông.
Quan Tinh Hòa ngẩng đầu .
Cằm Hạ Chước căng chặt, cả cứng ngắc như đá.
Cô nhịn nghĩ:
Không lẽ đang tưởng tượng linh tinh gì đó nữa ?
Có vẻ như khi tỉnh rượu, “ trai” về với dáng vẻ nghiêm túc thường ngày. Quan Tinh Hòa thấy sự căng thẳng trong ánh mắt , đột nhiên cảm thấy buồn . Người còn cứng nhắc hơn cả đang hổ vì chuyện tối qua. Cô còn sợ cái gì nữa chứ?
Nghĩ , trong lòng cô bỗng dâng lên chút tinh nghịch. Cô đưa tay nhẹ nhàng chọc n.g.ự.c , cố tình trêu:
“Anh định… chịu trách nhiệm ?”
“Không .” Anh vội vàng đáp, lập tức ôm chặt cô lòng, giọng khẽ run:
“Không .”
Trong lòng , cô là bảo vật quý giá, đáng để yêu thương và gìn giữ một cách cẩn trọng.
Vậy mà khi chính còn đủ khả năng cho cô một tương lai vững chắc, để xảy chuyện như thế…
Hạ Chước nắm lấy tay cô, giọng nghèn nghẹn:
“Xin , Tinh Tinh…”
Ánh nắng sớm ngoài cửa sổ nhẹ nhàng rọi .
Quan Tinh Hòa mím môi, cuối cùng nhịn mà bật “phụt” một tiếng.
“Trời ạ.” Cô nhỏ giọng : “Anh nghiêm túc thật đấy.”
Cơ thể Hạ Chước bỗng cứng , cả hai đều im lặng một lúc.
Rồi cô nhẹ nhàng , giọng mang theo chút ngại ngùng:
“Tối qua… chỉ hôn em thôi mà.”
Sau đó ôm em ngủ một đêm, thuận tiện… áp sát cả đêm nữa.
Hạ Chước mím môi, ánh mắt dừng ở vết hồng nhạt cổ cô. Tay nhẹ nhàng vuốt lên vết đó, dịu dàng hỏi:
“Có đau ?”
“Không .” Cô vòng tay ôm lấy ngón tay , khẽ khàng. “Chỉ là… đừng uống nhiều rượu nữa nhé.”
“Ừ, uống nữa.”
Trong phòng im lặng, ấm áp.
Quan Tinh Hòa dáng vẻ cúi đầu của , đột nhiên gọi nhẹ:
“Anh.”
“Ừ?”
“Chúng là yêu mà.” Cô nghĩ đến việc cứ rụt rè xin mãi, trong lòng thấy chua xót.
Cô nghiêng đầu gần, thì thầm bên tai :
“Cho nên… một vài cử chỉ mật là chuyện bình thường thôi.”
Anh cần dè dặt như .
Ngoài cửa sổ là tuyết trắng đang tung bay.
Nụ hôn dịu dàng của cô, như sương khói nhẹ nhàng xua tan lo lắng.
Thiếu niên đôi mắt sáng long lanh của cô gái nhỏ, đầu tiên trong đời, suy nghĩ tận đáy lòng:
“Tinh Tinh, gì để cho em cả.”
Nếu một ngày nào đó, em gặp thật sự xứng đáng với em…
Liệu em hối hận vì tất cả những gì từng xảy với ?
Hạ Chước chỉ mong cô thể mãi sống vô tư, hạnh phúc.
Anh , dù chỉ một chút, khiến cô tiếc nuối.
Hốc mắt Quan Tinh Hòa đỏ lên.
Cô vốn luôn sống đơn thuần, bao giờ đòi hỏi gì từ ngoài tình yêu.
Cô , trong lòng nghĩ đến nhiều như .
Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng tựa đầu lên vai , khẽ :
“ mà , giỏi hơn nhiều cùng tuổi .”
Phòng việc của chút tiếng tăm, thu nhập cũng khá. Mỗi tháng hoa hồng gần sáu con . Anh còn thường xuyên nghĩ cách tặng cô những món quà đắt tiền, khiến ai trong ký túc xá cũng ngưỡng mộ.
Với Quan Tinh Hòa, như thế là đủ lắm .
Hạ Chước khẽ xoa mái đầu mềm mại của cô gái nhỏ:
“Vẫn đủ.”
Bảo vật xinh như cô xứng với chiếc hộp nhất thế gian.
Cô vẫn hiểu hết sự tàn khốc và khắc nghiệt của thế giới .
Chỉ khi hai địa vị tương đương, tình cảm mới thể chúc phúc.
Từ “Nam Đình” bước , trời về khuya.
Gió lạnh đầu đông phả qua những tán cây trụi lá, tuyết bay lặng lẽ một tiếng động.
Từ Doanh vỗ vai Hạ Chước:
“Lần vẻ khả quan đấy.”
Có lẽ là vì hôm qua Hạ Chước liều mạng uống với Lâm Dục, khiến ông cái khác. Hôm nay buổi gặp gỡ diễn khá thuận lợi. Lâm Dục khi họ trình bày sơ lược phương án, thái độ khác hẳn hôm , còn tỏ vẻ khinh thường nữa.
Trước khi rời , Lâm Dục chỉ một câu:
“Về sẽ bảo đội ngũ đánh giá .”
Hạ Chước tự tin phương án của .
Năm nay là sinh viên năm ba, nhưng thành tích vẫn đầu khoa. Có lẽ mùa hè sang năm sẽ nghiệp sớm, lúc đó thể tâm phát triển phòng việc.
Tuyết vẫn rơi nhẹ, lặng lẽ phủ đầy lối .
Hạ Chước hỏi:
“Cậu kế hoạch gì cho tương lai của phòng việc ?”
Từ Doanh , rút một điếu thuốc:
“Cậu nghĩ ? Muốn hút một điếu ?”
“Không .” Hạ Chước từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kho-treo-cao/chuong-60.html.]
Cô thích mùi thuốc.
Từ Doanh liếc , mỉm trêu chọc:
“Lại là vì Tinh Tinh của ? Tối qua thế nào?”
Hạ Chước dừng bước một chút, cố giữ bình thản:
“Không gì.”
“Không chứ. Hai bên hai ba năm , đến giờ vẫn còn ngủ riêng phòng ?”
Tối qua đúng là còn riêng phòng nữa…
Hạ Chước nhớ vết đỏ nhạt nơi cần cổ Quan Tinh Hòa, bất giác thấy nóng mặt.
Anh khẽ chạm mũi, né tránh đề tài:
“Chuyện game hiện giờ mới là vấn đề. Người dùng dễ chán, nếu nội dung mới sớm, sẽ giữ chân lâu.”
Từ Doanh phả một vòng khói thuốc:
“ . Thị hiếu chơi đổi nhanh, nếu kịp cập nhật thì cũng chẳng trách xem thường bọn .”
Anh tiếp:
“Nếu hợp tác thành công, định chuyển văn phòng đến Hải Thị.”
Từ Doanh đầu .
Dưới ánh tuyết trắng xóa, bóng dáng thiếu niên gầy gò mà kiên nghị, thấp thoáng nét trưởng thành.
“Vì cô ?” Từ Doanh phủi tàn thuốc.
Hạ Chước đáp.
Anh ở bên cạnh cô, nhưng phòng việc chỉ , ý kiến của Từ Doanh cũng vô cùng quan trọng.
“Cũng .” Từ Doanh nhạt. “Dù cũng chẳng ở Kinh Thị mãi. Cái nhà đó, càng xa càng .”
Hạ Chước nhẹ nhàng thở phào.
Tuyết ngừng rơi từ lúc nào.
Trời khuya, các cửa hàng ven đường đều tắt đèn im ắng, chỉ còn một ánh sáng mờ le lói ở góc đường.
Hạ Chước :
“ mua ít đồ.”
“Được. Xong thì đến chỗ cô luôn , về khách sạn .”
Nhìn bóng dáng Từ Doanh dần xa khuất, Hạ Chước khẽ gọi:
“Từ Doanh, cảm ơn .”
Không đầu , Từ Doanh giơ tay vẫy, lười biếng đáp:
“Khỏi cần. Bạn bè mà.”
Dưới hàng sồi xanh ven đường, lá cây vẫn xanh rì bất chấp giá lạnh.
Trong mùa đông lạnh lẽo , đầu tiên Hạ Chước cảm nhận vị ngọt ngào của tình bạn.
Trên bầu trời, một vầng trăng sáng treo lơ lửng.
Hạ Chước nhẹ nhàng đẩy cửa bước , một chiếc đèn ngủ nhỏ vẫn sáng ở góc phòng khách.
Trong phòng yên tĩnh. Cô gái nhỏ đang cuộn tròn sofa, thấy tiếng động liền mơ màng mở mắt.
Ánh mắt cô chạm , nét mặt lập tức cong lên, dịu dàng đến động lòng.
“Anh về .”
Cô nhẹ nhàng ôm lấy eo , chóp mũi cọ cổ khẽ hít một .
“Không mùi rượu.”
Cô hài lòng gật đầu. “Ngoan lắm.”
Anh , ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều.
“Sao còn ngủ?”
Cô nghiêng đầu nũng nịu:
“Đợi đấy. Nhỡ uống say thì ?”
Tim mềm nhũn. Anh xoa nhẹ má cô, mềm mại và ấm áp.
“Anh hứa , uống nữa.”
Lời hứa với cô, luôn giữ.
“Ừm.”
Cô nắm lấy tay , mắt sáng long lanh:
“Hôm nay em tải game của đó.”
Ngón tay Hạ Chước khựng một chút.
“Chơi vui ?”
Cô gật đầu thật mạnh:
“Vui lắm! Em nhận nuôi một con sói con. Còn thì , chơi ?”
Quan Tinh Hòa thật sự thể tưởng tượng hình ảnh chơi kiểu game , nhưng nghĩ đến việc là phát triển nó thì… chơi sai.
“Có.”
Trước đó Từ Doanh tải về bắt trải nghiệm thử là để thu thập phản hồi dùng.
“Cho em xem ~” Cô đưa tay mặt .
Hạ Chước mím môi, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho cô.
“Trời ơi, nuôi cừu con á?! Haha, dễ thương ghê!”
Quan Tinh Hòa cong cả lưng, đôi mắt lấp lánh ánh trăng, xinh đến mê hoặc.
Hạ Chước gãi mũi, nhỏ giọng:
“Tại Từ Doanh chọn.”
“Anh là cừu, em là sói, xem… kết hôn ?”
Trái tim bỗng siết .
Kết… kết hôn?
Rõ ràng cô ý đó, nhưng chỉ một câu vu vơ cũng khiến tim nhảy loạn.
Đêm khuya tĩnh mịch, đôi mắt cô cong cong như vầng trăng nhỏ, chớp nhẹ:
“Có ?”
Giọng khàn khàn:
“Ừm… chắc là .”
“Vậy em thử nha.”
Cô cúi đầu, tóc dài mềm mại rũ xuống vai,
“Thật là… kết hôn nè.”
Cô đưa điện thoại trả cho :
“Kết hôn thành công , từ nay em sẽ phụ trách săn mồi cho nhé.”
Ngón tay khẽ run lên, nhịp tim mỗi lúc một nhanh hơn, mạnh đến mức dường như lấn át hết âm thanh xung quanh.
Trong đầu vụt qua một ý nghĩ nếu đây là thật thì bao.
Gió lạnh từ ngoài khẽ lùa , khiến m.á.u như đông trong thoáng chốc.
Anh trở tỉnh táo.
cũng may, ít nhất vẫn thể ở bên cạnh cô lâu dài.
Dù trong lòng vẫn chút hụt hẫng.
Ánh mắt khẽ dừng ở cổ cô gái.
“Cái … cho em.”
Anh mím môi, lấy một tuýp thuốc mỡ từ trong túi.
“Hả?” Quan Tinh Hòa chớp mắt một cái, chợt hiểu đang gì.
Mặt cô đỏ lên:
“Không, cần … thương gì .”
Giọng trầm xuống:
“Dùng sẽ lành nhanh hơn.”
“…Được , .”
Cô nhận lấy, vẻ mặt lúng túng của mà chút ngẩn ngơ.
“Nếu thì…”
Cô kéo dài giọng,
“Anh bôi giúp em ?”
Ánh mắt tối trong thoáng chốc, lâu mới đáp:
“Được.”
Quan Tinh Hòa ngẩng đầu lên:
“Lại đây .”
“Đau ?”
Cô buồn một chút.
Sáng nay chẳng cũng hỏi ?
vẫn ngoan ngoãn trả lời:
“Không đau.”
Động tác của trai chậm rãi và cẩn thận. Đầu ngón tay lạnh lạnh chạm làn da ấm mềm ở cổ cô gái.
“Tinh Tinh.”
Cô cảm thấy cổ ngứa, khẽ co :
“Sao ?”
“Sang năm nghiệp , thể chuyển văn phòng về Hải Thị.”
Hạ Chước rõ ràng cảm nhận cơ thể cô khựng trong một thoáng.
“Sao ?”
Cô vui ?
Lông mi Quan Tinh Hòa khẽ run:
“Anh chuyển về là vì em ?”
Câu hỏi rõ ràng, thẳng thắn đến mức khiến Hạ Chước ngẩn .
Không gian xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
“Đó chỉ là một phần lý do thôi.”
Giọng khẽ khàng, phần bối rối.
“Thật Hải Thị cũng là nơi nhiều cơ hội phát triển…”
Anh hối hận. Việc liệu gây áp lực cho cô ?
“…Với , thời tiết ở đây cũng hơn.”
Quan Tinh Hòa siết chặt điện thoại trong tay, lắng giọng đứt đoạn của .
Cô … đang tìm cớ.
Khóe mắt cô dần đỏ lên. Trong đầu chợt hiện tin nhắn cô nhận chiều nay:
“Tinh Hòa, trao đổi ở M quốc, em một suất. Mai đến phòng bàn chi tiết nhé.”