Khó trèo cao - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-05-26 04:01:51
Lượt xem: 89
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùa đông ở Hải Thị dường như bao giờ dứt tuyết. Cũng may gần trưa, ánh mặt trời rọi phòng học, mang theo chút ấm dễ chịu.
“Tinh Tinh, thật xin , hôm qua tớ uống say quá…”
Quan Tinh Hòa mỉm : “Không .”
Lâm Trầm Nguyệt vẻ lo lắng: “Anh gì chứ?”
Quan Tinh Hòa rõ Hạ Chước để bụng , nhưng những lời khi chia tay, đến giờ nghĩ , lòng vẫn thấy ấm áp.
“Cậu đừng lo, chuyện gì .”
Lâm Trầm Nguyệt nhẹ nhõm thở : “Vậy thì .”
Tháng Chạp, tuyết lớn đè trĩu cành cây. Sau giờ tan học, Vệ Thứ đến đón Lâm Trầm Nguyệt, để Quan Tinh Hòa một trong phòng học thu dọn đồ.
Tiết học vốn ít , đến khi Quan Tinh Hòa thu dọn xong, ngoài cửa vắng bóng .
Nắng chiều dịu dàng, nơi cửa dừng một chiếc xe thể thao đỏ rực. Trong khung cảnh trắng xóa của mùa đông phủ đầy băng tuyết, màu đỏ rực lên một cách đặc biệt nổi bật.
Từ Khâm Dương tựa nghiêng nghiêng chiếc xe thể thao đỏ rực. Anh mặc áo khoác xanh thẫm, phối với màu xe nổi bật, khiến qua đường khỏi ngoái .
“Tinh Tinh!” Anh chạy gần, nhe hàm răng trắng bóng toe: “Muốn đấy? Để đưa nhé?”
“Không cần.” Quan Tinh Hòa giọng nhàn nhạt: “Em hẹn ăn trưa với bạn trai .”
Câu cô chỉ buột miệng để từ chối cho xong chuyện. Trưa nay Hạ Chước việc, hai vốn chẳng hẹn gì cả.
Từ Khâm Dương điều đó. Anh ung dung xoay chìa khóa xe trong tay, cợt:
“Gạt ? Bạn trai em chẳng ở Kinh Thị ? Trời lạnh thế , chỉ đưa em một đoạn, ý gì khác .”
Quan Tinh Hòa trong lòng chút phiền. Từ Khâm Dương là một ấm ăn chơi nổi tiếng, đại học cũng quen qua cả chục cô bạn gái, từng cô chặn liên lạc, mà vẫn cứ tìm cách tiếp cận, mỗi ngày còn đổi cách tiếp cận mới.
Giọng cô lạnh hẳn :
“Em sắp trễ hẹn , tránh .”
Từ Khâm Dương vốn dĩ cũng chẳng dễ chịu. Xuất nhà giàu, quanh năm tâng bốc, giờ đột nhiên đối xử lạnh nhạt như , khỏi khó chịu:
“Vậy gọi bạn trai em tới đây , cho gặp xem.”
Giữa mùa đông lạnh giá, một giọng vang lên từ xa, lạnh lẽo hơn cả băng tuyết:
“Tinh Tinh.”
Người đến mặc bộ âu phục chỉnh tề, khuôn mặt nghiêm nghị mang vẻ trưởng thành, khí chất lạnh lùng áp đảo hẳn Từ Khâm Dương một ấm nửa mùa.
Quan Tinh Hòa bất giác thấy cổ ấm lên. Cô khẽ ngước mắt , chạm ánh mắt đen láy sâu thẳm của thiếu niên, lạnh lùng mà thâm trầm, như mực nồng thể tan.
Anh thèm liếc Từ Khâm Dương lấy một cái, chỉ cúi đầu, lặng lẽ chỉnh khăn quàng cổ cho cô.
Từ Khâm Dương ngờ “bạn trai” của Quan Tinh Hòa thật sự xuất hiện, những cao hơn một cái đầu, còn mang khí chất dễ đụng . Có lẽ cũng là con nhà thế lực, mà chẳng bản địa Hải Thị. Cậy giàu bằng cậy gần, cũng điều mà chui xe, rút lui trong im lặng.
Chiếc xe thể thao nổ máy ầm ầm phóng xa. Quan Tinh Hòa khẽ lườm theo một cái, nhẹ giọng buông một chữ:
“Ra vẻ.”
Hạ Chước nhẹ nhàng cầm lấy tay cô. Bàn tay nhỏ của cô lạnh, mềm mại như một nắm bông.
Anh khẽ :
“Lần ngoài nhớ mang khăn quàng cổ.”
“Ừ.” Cô rúc nửa gương mặt chiếc khăn ấm áp, ngước lên đôi mắt đen sâu , nhỏ giọng hỏi: “Anh ghen đấy chứ?”
Cô nhớ tới dáng vẻ trầm mặc đây khi từng nghĩ cô thích Hướng Viễn, bộ mặt lạnh lùng nghiêm túc của bây giờ, khỏi thấy buồn .
chỉ cúi đầu, im lặng che ánh mắt đen đặc:
“Không.”
“Anh cứ mạnh miệng thôi.” Tay nắm chặt thế , còn bảo là ghen.
cô hiểu, Hạ Chước vốn là giỏi bày tỏ cảm xúc. Cô cũng ép thừa nhận, chỉ vui vẻ , chủ động siết c.h.ặ.t t.a.y hơn:
“Không trưa nay bận ? Sao đến?”
“Việc tạm hủy .”
“Vậy hả?” Quan Tinh Hòa chớp chớp mắt, giọng cô tươi tỉnh hẳn lên. “Thế thì cho phép cùng em ăn trưa đấy.”
Cuối cùng đôi mắt đen cũng ánh lên một tia sáng:
“Ừ, thôi.”
Khi Hạ Chước khách sạn, trời ngả chiều.
Sương mù giăng kín khung cửa sổ, xuyên qua cánh cửa ban công, thấy giọng Từ Doanh giận đến mức như sắp nổ tung:
“Không gặp ? Được, con gặp! Giờ còn con nữa?!”
“Thái độ con mà gọi là khinh mạn ? Con đó ăn xong một bữa cơm đàng hoàng, còn đủ thể diện cho họ ?”
“Mẹ thể đừng diễn cái vở cũ kỹ kiểu xã hội phong kiến ? Còn bày đặt liên hôn. Con thật sự nổi nữa. Dù đây là cuối, tuyệt đối chuyện đó nữa.”
“Rầm!” Một tiếng cửa đóng mạnh vang lên, gió lạnh ào ạt ùa theo.
“Khốn thật.” Chửi thề một câu, lúc mới phát hiện Hạ Chước đang ngoài cửa.
Sắc mặt dịu đôi chút, nhưng giọng vẫn cứng đờ như cũ:
“Cậu về lúc nào ?”
“Vừa mới.” Hạ Chước đáp ngắn gọn.
Chắc là thấy hết .
Từ Doanh chua chát:
“Dù Lâm tổng cũng hôm nay bận, tối nay uống với một ly .”
Hạ Chước từng thấy Từ Doanh dáng vẻ thất vọng thế . Nói gì thì , Từ Doanh lẽ là bạn thực sự đầu tiên mà coi là thiết.
Trong lòng dâng lên một cảm giác hụt hẫng, khẽ gật đầu:
“Được.”
Hai đến quầy bar trong khách sạn, gọi đồ uống. Từ Doanh cứ rót ly đến ly khác. Không là vì trong lòng thực sự bực bội, vì men rượu ngấm, bắt đầu năng đầu đuôi:
“ĐCM, đoạn tuyệt ? Giờ đem sống c.h.ế.t ép xem mắt.”
“Thật là cạn lời. Vừa là nhức hết cả đầu, thà để bố tát cho hai cái còn hơn.”
“Đỉnh điểm là ở chỗ, cách xa như thế mà ông vẫn mò một ở Hải Thị để gán ghép xem mắt.” Cậu ngửa đầu uống cạn. “ thật sự chỉ dứt cái quan hệ .”
Hốc mắt đỏ hoe. Từ Doanh vỗ vỗ vai Hạ Chước, khàn giọng:
“Nói thì mất mặt, nhưng thật sự… ghen tị với . Cậu tự do, chẳng ai ràng buộc.”
Hạ Chước cúi mắt, lặng lẽ ly rượu, mặt rượu dập dềnh gợn sóng nhẹ.
Bất chợt, nghĩ đến Quan Tinh Hòa.
Những đứa trẻ xuất dường như luôn khát khao tự do giống như Từ Doanh, như Quan Tinh Hòa. Họ khao khát tình , căm ghét những ràng buộc mà gia đình áp đặt lên họ.
Hạ Chước nghiêng đầu sang.
Dưới ánh đèn mờ ấm, Từ Doanh say đến bất tỉnh, nghiêng dựa ghế, vẻ mặt thư giãn nhưng cau chặt mày.
Hạ Chước bỗng nhớ lời Quan Thành Vũ từng với từ lâu:
“Chờ con bé lớn lên, sẽ hiểu ai mới thực sự là phù hợp với nó.”
Nếu đến khi đó, vẫn đủ để bên cô, liệu Quan Thành Vũ trở thành một cha giống như cha Từ Doanh ép buộc, áp đặt, dùng quyền lực và kỳ vọng để bóp nghẹt tự do của con gái ?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, tim Hạ Chước như bóp nghẹt trong lòng bàn tay, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, nhói buốt.
Anh thà một nếm hết khổ sở của thời gian, cũng khiến cô rơi một giọt nước mắt nào.
Hạ Chước cúi đầu, uống một ngụm rượu, lặng lẽ ngoài cửa sổ.
Tuyết lớn bay lả tả giữa trung, ánh trăng vẫn treo cao nơi cuối trời, vài ngôi thưa thớt lấp lánh bên cạnh.
Xa xôi mà đẽ.
Tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi trong ngày hôm đó.
Chạng vạng tối, ngoài cửa sổ phủ đầy một màu đỏ rực của ánh hoàng hôn.
Từ Doanh lay dậy tỉnh táo.
“Làm gì thế?” Đầu đau như búa bổ, ngẩng lên thấy đường nét sắc lạnh cằm Hạ Chước.
“Tối nay hẹn với Lâm tổng, quên ?”
Trên mùi rượu, mơ màng trở :
“Không là ngày mai ?”
“Đã là ngày mai đấy.”
Từ Doanh bật dậy như tên bắn, ánh chiều tà hắt đầy căn phòng.
Cậu chửi thầm một tiếng, hôm nay là một dịp cực kỳ quan trọng, vội vàng quần áo chỉnh tề.
Hai đến nhà hàng “Nam Đình” thì trời tối hẳn.
Ngồi chờ một lúc khá lâu, đoàn của Lâm tổng mới từ tốn bước , đến trễ hơn nửa giờ.
Lâm Dục thấy hai liền nở nụ khen ngợi, miệng lời “tuổi trẻ tài cao”, nhưng ánh mắt chứa đầy khinh thường.
Hai trai trẻ non choẹt thế , nên trò trống gì?
Hạ Chước nhận , mỗi nhắc đến chuyện ăn, Lâm Dục đều cố tình chuyển hướng câu chuyện.
Thực tế, chỉ cần việc Lâm Dục viện cớ từ chối hẹn vài , giờ còn đến muộn, cũng đủ hiểu rằng: khả năng hợp tác , cơ bản là bằng .
Tuy dự án game đầu tiên của họ tạo tiếng vang lớn, nhưng trong giới vẫn nhiều nghĩ rằng đó chỉ là may mắn nhất thời của mấy đứa trẻ non tay.
Vì , vị thế của họ hiện tại khá chông chênh, cần sự hỗ trợ từ một công ty lớn để định và phát triển hơn.
Hạ Chước đè nén cảm xúc, vội vã, cứ từ tốn trò chuyện theo lời Lâm tổng dẫn dắt.
Hai bên cứ loanh quanh, mãi đến gần cuối bữa tiệc vẫn đề cập đến chuyện hợp tác.
Từ Doanh bắt đầu sốt ruột, lên tiếng:
“Lâm tổng, về việc hợp tác …”
“Ấy, cần gấp.” Lâm Dục , gọi phục vụ mang thêm vài chai rượu vang.
“Vừa uống chuyện sẽ thoải mái hơn.”
“Nào, kính hai vị một ly, coi như chào mừng đến Hải Thị. Nếu tiếp đón chu đáo, mong hai vị lượng thứ.”
Hạ Chước cụng ly với ông .
Lâm Dục nhấp một ngụm nhỏ, thấy ly Hạ Chước còn đầy thì như trêu chọc:
“Sao ? Hạ tổng nể mặt ?”
“Không dám.” Hạ Chước mím môi, ngửa đầu uống cạn ly.
Lâm Dục như cố tình khó, cứ ép uống hết ly đến ly khác.
Hạ Chước nhiều, chỉ cắn răng chịu đựng, rượu bao nhiêu cũng từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kho-treo-cao/chuong-59.html.]
Anh Lâm Dục đang thử thách họ. khi ở thế yếu, đôi khi chỉ còn cách cúi đầu.
Uống hết rượu vang, đầu óc Hạ Chước vẫn còn giữ chút tỉnh táo. Anh thành thật :
“Lâm tổng, chúng chỉ mới bắt đầu, đủ khiến quý công ty tin tưởng. chuyện đều bắt đầu từ con . Mong ngài tin thành ý của chúng và cho một cơ hội thể hiện.”
“Ly , kính ngài.”
Anh dứt khoát uống cạn ly rượu cuối cùng.
Lâm Dục khẽ gõ tay lên bàn, lớn:
“Phục vụ, mang rượu trắng lên!”
“Nói đến thành ý, xem Hạ tổng thể uống tới .”
Rượu trắng nồng nặc tràn trong miệng, Hạ Chước cảm thấy dày như thiêu đốt.
Ly nối ly , chỉ cần Lâm Dục rót, Hạ Chước đều uống hết.
Cả bàn đầy những chai rượu trống.
Từ Doanh siết chặt tay, mà lòng như lửa đốt. Hạ Chước đó cản rượu giúp , còn nhỏ giọng dặn:
“Phải một tỉnh táo, nếu còn chuyện .”
Trong phòng mùi cồn.
Lâm Dục dậy, hờ hững:
“Chuyện hợp tác, sẽ suy nghĩ.”
Ông cùng đoàn rời , để một căn phòng trống rỗng, yên ắng.
Từ Doanh bất ngờ bật dậy, một chân đá đổ chiếc ghế của Lâm Dục:
“Mẹ nó!”
Ngoài trời từ lúc nào bắt đầu tuyết rơi, lạnh buốt.
Cậu bình tĩnh , đầu Hạ Chước đang say lịm ghế.
Gương mặt con trai lạnh lùng giờ đỏ ửng vì rượu, đầu nghiêng sang một bên, miệng lẩm bẩm gì đó.
Từ Doanh cúi xuống đỡ dậy, bỗng thấy tiếng lẩm bẩm mơ hồ:
“…Tinh Tinh…”
“Cậu tỉnh !” Từ Doanh vỗ mặt – “Tinh Tinh nào cho tìm hả?”
“Không.” Hạ Chước mở mắt , ánh mắt mơ màng nhưng vẫn rực sáng như lửa cháy.
Giọng khàn đặc nhưng chắc chắn:
“ nhất định tìm cô .”
“Cậu cái gì mà tìm…” Từ Doanh cõng dậy. “Cậu còn nổi mà đòi tìm ai.”
Hạ Chước đẩy , cố gắng vững:
“ . tự tìm Tinh Tinh.”
Lưng vẫn thẳng, dù bước chân loạng choạng, vẫn cố bước ngoài.
Gió tuyết thổi ngược, lạnh buốt. Từ Doanh sợ lao đường, vội chạy theo đỡ:
“Rồi , để tìm giúp , yên ở đây!”
“Không.” Hạ Chước cúi đầu, ánh mắt chợt trầm xuống.
“ tự .”
Tuyết rơi mấy ngày liên tục. Từ Doanh mở điện thoại gọi xe, nhưng hơn mười phút mới chiếc đến khu vực .
Cậu dùng hết sức kéo Hạ Chước trú mái hiên, chợt tiếng động phát từ túi áo .
“Ê, điện thoại của kìa.”
Hạ Chước say đến mức còn nhận thức. Anh chỉ dựa nghiêng tường, đờ đẫn lên bầu trời đêm.
Từ Doanh đành tự thò tay túi lấy điện thoại .
Một cơn gió lạnh thổi qua, màn hình điện thoại sáng lên: “Tinh Tinh gọi đến”
…Chẳng lẽ cái “Tinh Tinh” mà Hạ Chước gọi tên là cô thật?
Từ Doanh ấn máy, giọng một cô gái trong trẻo vang lên:
“Anh ơi?”
“À… là Từ Doanh. Hạ Chước đang say .”
“Ơ? Say đến mức nào ? Hai đang ở ?”
“Say lắm. Anh đang gọi xe , em đừng đến.”
Quan Tinh Hòa vẻ lo lắng:
“Hay đưa đến chỗ em .”
“Được. Gửi địa chỉ cho nhé.”
Khi họ đến nhà Quan Tinh Hòa, trời về khuya. Hạ Chước bất động, xe nồng nặc mùi rượu.
Từ Doanh cõng xuống xe.
Quan Tinh Hòa chạy đón, chiếc váy len mỏng khiến dáng mảnh mai của cô càng thêm dịu dàng ánh đèn vàng mờ.
Từ Doanh thấy dáng vẻ cô lúc , đột nhiên hiểu cái tên “Tinh Tinh” bao nhiêu sức nặng với Hạ Chước.
“Đấy, Tinh Tinh của đến .”
Quan Tinh Hòa bước tới, mùi rượu xộc thẳng mũi khiến cô khẽ nhíu mày. Cô định đỡ Hạ Chước thì đẩy .
Ngay đó, Hạ Chước .
Từ Doanh c.h.ế.t lặng, chỉ kịp thấy Hạ Chước… nôn thẳng lên .
Cậu sắp buột miệng chửi thề, nhưng bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Quan Tinh Hòa, đành nuốt lời xuống.
“Anh mau rửa sạch .” Cô khẽ.
“Không .” Từ Doanh ngượng ngùng . “Anh về dọn , em đưa lên nghỉ .”
Cô thuyết phục , đành dìu Hạ Chước lên phòng.
Nam Cung Tư Uyển
Từ thang máy đến phòng, Hạ Chước gần như gì, ngoài mùi rượu thì trông chẳng khác gì tỉnh táo.
“Uống gì mà nhiều trời…” Quan Tinh Hòa đỡ đến mép giường. “Uống chút nước .”
Anh ngoan ngoãn uống mấy ngụm, gương mặt vốn lạnh lùng giờ đỏ ửng cả lên, mắt vẫn nhắm chặt.
Cô tháo áo khoác và giày cho , đắp chăn dịu dàng :
“Ngủ một giấc thật ngon nhé.”
Cô đến cửa, định tắt đèn, thì tiếng sột soạt lưng.
“Tinh Tinh…”
Hạ Chước dậy, đôi mắt đen chằm chằm về phía cô.
“Hửm?” Cô khẽ hỏi. “Có chuyện gì ?”
“Anh tắm… mùi rượu… Tinh Tinh thích.”
Anh , đưa tay cởi nút áo.
“Đừng cởi ở đây!” Quan Tinh Hòa hoảng, thấy làn da rám nắng cùng phần eo săn chắc của dần lộ ánh đèn, tim cô đập loạn.
“Muốn cởi thì nhà tắm mà cởi!” Cô kéo “Bên , đó mà đồ.”
Mặt cô đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn rời khỏi cơ bụng rõ nét của .
“Anh … dáng thật sự quá .”
Hạ Chước ngoan ngoãn lời, lảo đảo phòng tắm.
“Cạch” cánh cửa đóng .
Quan Tinh Hòa nên rời khỏi, nhưng trong lòng cứ bồn chồn. Người say rượu dễ chuyện liều, cô ghé bên ghế, nghiêng tai lắng tiếng nước mơ hồ từ trong phòng tắm.
Càng , tim cô càng đập nhanh.
Hai yêu hai năm, đây là đầu tiên cô tận mắt thấy thể . Trong đầu cô hiện lên hình ảnh cơ bụng săn chắc cùng hương sữa tắm phảng phất.
“Bốp!” Một tiếng động lớn vang lên từ phòng tắm.
Ý nghĩ mơ mộng tan biến. Cô hốt hoảng gõ cửa:
“Anh ơi, ?”
Bên trong im lặng một lúc, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt.
“Không lẽ xảy chuyện?”
Cô do dự nắm lấy tay nắm cửa:
“Anh ơi?”
Không ai trả lời.
Cô cắn môi, chầm chậm xoay khóa và đẩy cửa.
Hơi nước mù mịt bốc lên. Bên trong mờ mờ, thấy rõ gì cả.
“Anh?” Giọng cô run rẩy.
Trong căn phòng đầy sương nóng, bên ngoài băng tuyết giá lạnh, cô bất ngờ cảm thấy phần eo siết chặt. Lưng dán lên mặt đá lạnh, cảm nhận những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống dồn dập.
Hạ Chước ôm lấy cô, siết chặt trong lòng.
Cô từng thấy như thế , cuồng nhiệt, bá đạo, gần như mất kiểm soát. Cô động đón nhận, tay run run chống vai , nhưng chạm … da trần ướt át.
Khoảnh khắc đó, cô cứng .
…Anh hình như… mặc gì cả.
Cô cúi mắt xuống mặt lập tức đỏ bừng như lửa đốt.
Anh mặc đồ .
“Nhìn cái gì ?” Giọng khàn đặc vang lên, tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đặt tay cô lên cổ .
Nụ hôn tiếp tục rơi xuống, từng chút từng chút, mạnh mẽ và khao khát như từng yêu.
Quan Tinh Hòa sững .
Anh … còn đưa cả lưỡi ?!